Chương 1: Học tỷ, cảm ơn cô

Trời nổi ánh vàng rực, có khả năng cao là trời sẽ mưa, huấn luyện viên sợ các cô trên đường trở về ký túc xá bị dính mưa nên đã cho các cô nghỉ sớm.

Hứa Đan Dương uống nước ừng ực ừng ực, nhanh chóng uống hết nửa bình nước, sau đó cô dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt.

Gió lớn nổi lên, lá cây kêu xào xạc.

Hiện tại đã 8 giờ tối, không có quá nhiều người đi trên đường, cô quyết định mặc đồng phục của đội thể thao để trở về ký túc xá tắm rửa.

Sân thể dục ở phía Đông Bắc của Học viện, ký túc xá của nữ sinh nằm ở phía Tây Nam, để trở về kí túc xá cô cần đi ngang qua một dãy nhà cũ giống như khu dạy học đàn.

Học viện Bạch Âu là một trường trung học tư thục, danh tiếng cùng chất lượng đều thật tốt, chính là vị trí địa lý có chút kỳ lạ, xây dựng ở giữa rừng già trên núi sâu, cũng không hiểu người sáng lập nghĩ như thế nào.

Nhiệt độ trên núi vào ban đêm đều sẽ hạ thấp, thời điểm thời tiết xấu thì nhiệt độ càng lạnh hơn, hai tay của Hứa Đan Dương đều để trần, cô ôm bàn tay bên này vào cánh tay bên kia, dựa theo tiết tấu được huấn luyện hướng ký túc xá đi đến.

Đi qua khu dạy học thứ năm, có khả năng đèn đường có bóng bị hỏng rồi, ánh sáng mờ nhạt, tầm nhìn có chút mơ hồ.

Ở một góc xa có một đám thân ảnh màu đen.

Có thể là học sinh đi tự học trở về kí túc xá, Hứa Đan Dương cũng không quá để ý đến.

Chẳng mấy chốc cô đã đi đến gần phía có mấy cái bóng người vừa nãy, quả nhiên là mấy học sinh cao lớn vẫn đang mặc áo đồng phục, bọn họ quay lưng về phía cô, đang làm cái gì đó ở phía góc tường.

Lạnh quá, hình như đã có mưa bụi.

Cô chỉ nghĩ nhanh chóng trở về, làm sạch ấm nước để đun nước ấm tắm, nằm trong chăn ấm ngủ một giấc ngon lành.

—— Hôm nay là thứ sáu, là ngày nghỉ cuối tuần của các học viên học viện Bạch Âu.

Một nữ sinh có mái tóc ngắn màu đen chạy ngang qua chỗ đám học sinh đang tụ tập, cô ta bỗng nhiên dừng lại cách chỗ bọn họ chỉ vài bước chân.

Cô nghe thấy vài tiếng nức nở như có như không.

“Mấy người đang làm gì?” Hứa Đan Dương hỏi.

Mấy học sinh này dự đoán sẽ không có người nào lại xen vào việc người khác, vậy nên không kiên nhẫn mà xoay người.

Bọn họ đang vây thành một vòng tròn, bên trong là một thiếu niên thân hình mảnh khảnh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hứa Đan Dương nhìn không rõ dung mạo của hắn, chẳng qua là làn da thật trắng, màu sắc không giống với bất cứ thứ nào xung quanh.

“Giúp, giúp tôi…”. Âm thanh của hắn thực nhẹ, còn có một tia run rẩy: “Bọn họ đang ức hϊếp tôi…”.

Dường như đã đợi rất lâu mới chờ được người vì hắn- một người xa lạ mà nói chuyện. Hắn đem toàn bộ hi vọng đặt lên người cô.

Mà sự yếu ớt cùng tin cậy của hắn lại khiến thần kinh của Hứa Đan Dương lay động.

“Bọn ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có lo việc bao đồng”. Đám học sinh chuyên ức hϊếp người khác tản ra một chút, vây quanh Hứa Đan Dương thành một vòng tròn, đem cô vây ở giữa.

Ngoài miệng thì nói cô không nên xen vào chuyện của người khác nhưng hành động lại có ý rõ ràng không cho cô rời đi.

Nam sinh đứng trước mặt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, tầm mắt dừng trên đùi cô.

Hứa Đan Dương tập chạy nước rút ở đội điền kinh, dưới quần đùi thể thao lộ ra hai chân vừa thon lại vừa thẳng, tuy rằng không phải màu trắng nõn tinh tế thường thấy, nhưng màu da nâu căng bóng lại rất câu dẫn ánh nhìn.

Hắn nuốt nước miếng, một vài tên bên cạnh cũng đều chú ý đến.

Ngoài tiếng gió ào ào ra thì sân trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nhìn rõ được dục niệm cùng ác ý của con người. Bọn họ đứng đối diện với nhau, đem vòng vây càng ngày càng nhỏ, đến mức mỗi người chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào thân thể của Hứa Đan Dương.

Cô cúi đầu trầm mặc, có một chút giống như đang sợ hãi. Nhận thấy điều này khiến bọn chúng càng thêm hưng phấn, tim đập mạnh lên. Bọn hắn phải “ Giáo huấn” cô tốt một chút. Không có lại bảo bản thân không hiểu con gái.

“Các người quen biết tôi sao?” Cô bỗng nhiên mở miệng.

Mấy tên nam sinh không hiểu vì sao cô lại hỏi như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bọn hắn, lại mở miệng trêu đùa: “Trong ngoài có quen biết một lần nên chúng tôi có thể nhận ra được”.

Đó chính là không quen biết.

Không quen biết thì tốt.

Hứa Đan Dương nắm luôn tay của tên đang duỗi ra về phía của cô, hắn lên tiếng kêu đau, những tên còn lại cười nhạo hắn con trai mà yếu đuối. Nhưng thật nhanh bọn chúng không thể cười tiếp được nữa, sắc mặt khẩn trương lại mang chút sợ hãi.

Tuy nhiên đã chậm mất rồi.

Hứa Đan Dương đá mạnh vào tên nam sinh cuối cùng còn tỉnh táo. Đám mây đen từ từ tản ra, ánh trăng lấp ló lộ diện.

“Học tỷ, cảm ơn cô”.

Thiếu niên bị đám du côn bắt nạt tiến lại, ánh trăng dường như đang quyến luyến gương mặt của hắn, hắn lớn lên đẹp trai hiếm thấy, đặc biệt là một đôi lông mày sắc bén, ….đôi mắt, không tự giác mà nhìn cô triền miên

Hứa Đan Dương sợ bản thân cả người đổ mồ hôi, trúng gió sẽ bị cảm, không có dư thừa thời gian để cẩn thận thưởng thức kiệt tác của Thượng đế. Đối với hắn gật đầu rồi quay đầu rời đi.

Hắn lại bắt lấy cổ tay của cô, so với dự đoán của cô thì có lực hơn một chút, kéo nhẹ cũng không thể kéo ra.

“Tên tôi là Bạch Uẩn Lễ”

“Có thể cho tôi biết tên của cô được không?”