Từ hôm đó cuộc sống của Phạm Thiên giống như từ thiên đường xuống địa ngục, mỗi ngày không đi theo nhị sư tỉ luyện trận đạo, theo tam sư huynh luyện đao, ngũ sư huynh luyện độc lại còn phải theo đại sư huynh luyện kiếm trong trời đầy mưa tuyết bay bay.
năm năm sau đó Phạm Thiên đã là tu sĩ luyện khí đại viên mãn không đột phá trúc cơ là bởi một khi tu sĩ đột phá trúc cơ ở tuổi nào thì thời gian sẽ tạm thời trôi châm trên cơ thể người đó.
Phạm Thiên vì không muốn sau này bản thân lớn lên vẫn mang bộ dạng trẻ con tám tuổi nên phải áp chế khí tức để không đột phá, nếu muốn đột phá ít nhất phải đợi đến khi y dược mười lăm tuổi.
Pham Thiên vừa luyện kiếm xong trên khuôn mặt trắng nõn còn có nét trẻ con của y hơi lấm tấm mồ hôi, dù luyện kiếm trong trời đông giá rét như vậy cũng không ngăn cản được.
" tiểu thập nhất à, đệ rảnh không ta nghe sư tôn nói trong thành lạc Dương có một hội đấu giá trong đó có bán Ngạn sương hoa cấp huyền đó, đệ đi với huynh nha "
Lục sư huynh trời sinh khuôn mặt xinh đẹp tà dị, lúc nào cũng nhảy nhót lung tung giống như một đứa nhóc có bệnh tăng động, nếu không phải có hệ thống lột hết áo choàng của hắn xuống chắc y sẽ bị lừa.
Sau thời gian năm năm Phạm Thiên đã hiểu được rất nhiều nhiều thứ, đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh đều là những kẻ cường đại, nhị sư tỷ lại lại là yêu tộc nữ đế, tam sư huynh là Đao vương của một vị diện nào đó, mà lục sư huynh là ma tôn tàn ác gϊếŧ người không ghê tay, vì quá độc ác nên bị tu sĩ cùng nhau vây gϊếŧ.
Phạm Thiên cười nhẹ, tất cả các sư huynh sư tỷ đều là đại lão chỉ có y là bật hack.
" được nha, lục sư huynh chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
Diệp Mặc chạy nhanh đến ôm nhóc con nói " đương nhiên chỉ có hai chúng ta rồi, ta nói cho đệ biết sư huynh đã đột phá nguyên anh tiến vào hóa thần rồi, trừ khi trong buổi đấu giá đó có cao thủ đại thừa nếu không sư huynh một người có thể gϊếŧ ngàn người " đây không phải là nói ngoa, kiếp trước hắn một người bị thuộc hạ phản bội và đám tu sĩ vây gϊếŧ cuối cùng cũng có thể phản sát tự bạo đủ để thấy thực cụ của hắn.
Nếu nói đệ nhất nhân dưới đại thừa cũng không ngoa ( nhầm)
Phạm Thiên và Diệp Mặc cùng nhau xuống núi, vừa ra khỏi đại trận hộ Sơn Phạm Thiên đã bị sư huynh ôm vào trong ngực, kiếm dưới chân dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía thành lạc Dương.
" sư huynh ta có thể tự ngự kiếm nha, nếu không thì huynh thả ta xuống đi, huynh ôm ta như vậy ta hơi ngại nha "
Diệp Mặc cười cười cuối cùng để cho Phạm Thiên tự mình ngự kiếm mà hắn cũng giảm chậm tốc độ xuống chờ sư đệ.
Năm đó vừa trọng sinh hắn chỉ biết cắm đầu tu luyện chỉ mong sao có thể nhanh chóng trở lại thời kỳ đỉnh cao để trở về gϊếŧ chết hết những kẻ thù đó, dù biết chắc bọn chúng cũng không còn mấy tên, do vụ nổ bởi một tu sĩ cấp thánh nhân tự bạo.
Nhưng tám năm trước lão sư phụ đột nhiên mang về một đứa bé mới đầy tháng bảo mười người bọn họ chăm sóc đứa trẻ này, thời gian lâu dài dù là cục đá cũng có tình cảm, Diệp Mặc cũng chỉ cười nhạt, bởi hắn biết nếu một ngày nào đó bản thân gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ ném tiểu sư đệ ra để chắn đao.
Từ kiếp trước đến kiếp này hắn chính là một ma đầu, là một kẻ vì mục đích có thể đột phá cảnh giới chân tiên đã gϊếŧ chết hết cả một thành thị lớn bé trai gái già trẻ, mấy năm nay vì để an tâm tu luyện hắn đã kìm nén sát tâm trong lòng rồi.
kiếp trước hắn lấy gϊếŧ chóc để nhập đạo, nên đã bị coi là ma đầu người người đòi gϊếŧ.
Phạm Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt của lục sư huynh trong lòng hơi trầm xuống, đừng nhìn y còn nhỏ mà lầm, Phạm Thiên rất biết cách nhìn mặt người khác huống chi y còn chưa có hệ thống.
Chỉ cần nhìn sơ qua lời giới thiệu về thân phận mà hệ thống đã nói thì chắc chắn những sư huynh sư tỷ đó của y đều không phải kẻ tốt lành gì, có thể tu luyện đến cảnh giới kia thì chẳng ai là người tốt cả, đều thất sự kìm nén sát tâm của mười người họ là kết cục của kiếp trước quá thảm nên mới khiến bọn chúng tạm thời không muốn gây ra chuyện gì, bọn chúng muốn an tĩnh tu luyện muốn đạt lại cảnh giới kiếp trước rồi mới từ từ trả thù.
Hôm nay Diệp Mặc sở dĩ muốn đem Phạm Thiên ra ngoài là vì muốn lợi dụng y để hoàn thành mục đích, mà Ngạn sương hoa nếu kết hợp với một vài loại linh dược sẽ luyện ra khôi hồn.
Khôi hồn là một loại độc dược khi uống vào sẽ trực tiếp bị đối phương khống chế, thuốc này không màu không mùi không vị, dù tu sĩ có là tu sĩ đại thừa cũng chưa chắc đã nhận ra sự khác biệt.
Khôi hồn giống như một sợi tơ đang buộc chặt các khớp xương của con rối mà kẻ điều khiển chính là Diệp Mặc.
Phạm Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm linh kiếm, Diệp Mặc thấy thế cũng không nói gì nhưng nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn chẳng có chút thuyên giảm nào, chỉ có đáy mắt hiện lên lãnh mang.
Phạm Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống, trong này hiện lên một mục ’ triệu hoán một cường giả nào đó đến giúp ngài chiến đấu ’ bên dưới còn có một thanh ngang hiện ra là đang tải 23%.
Theo tốc độ tải của cái thanh này thì ít nhất phải mất gần mười hai tiếng đồng hồ, mà Lục sư huynh chắc chắn sẽ không ra tay vào lúc này mà sẽ đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc trên tay huynh ấy cầm được Ngạn sương hoa, lúc đó y sẽ triệu hồi một cường giả đến, nhìn tình hinh, nếu Diệp Mặc lựa chọn nem y ra làm bia đỡ đạn thì Phạm Thiên sẽ trực tiếp sai cường gái gϊếŧ chết hắn.
Còn nếu Diệp Mặc thông minh chắc sẽ hiểu.
“lục sư huynh, khi nào buổi đấu giá bắt đầu nha?” Phạm Thiên ngẩng đầu hỏi.
Diệp Mặc cười cười " ba ngày sau "
Phạm Thiên gật đầu " ồ " một tiếng.
" vì sao huynh lại lấy ngạn sương hoa nha? Thứ này cửu sư huynh có dạy đệ nói là dùng để khống chế người khác, huynh muốn không chế ai a?"
Diệp Mặc cười cười nhưng đáy mắt chẳng có chút cảm xúc vui vẻ nào cả nói " khống chế ai thì đệ không cần biết, đệ chỉ cần biết sư huynh sẽ không làm hại đệ " trừ khi bất đắc dĩ.
Phạm Thiên gật gù như đã hiểu.