Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sư muội!"

"Sư muội!"

"Sư muội, ngươi tỉnh dậy đi!"

Diệp Duyên gọi Cố Thanh Âm rất nhiều lần, nhưng Cố Thanh Âm đều không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Lúc này, Diệp Phong ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, hắn vừa vào cửa liền hỏi: "Gần đến nơi rồi, sư muội đã tỉnh dậy chưa?"

"Vẫn chưa." Diệp Duyên nhìn gương mặt ngủ say của Cố Thanh Âm, cẩm thấy có chút lo lắng. Nàng giơ tay xem xét hơi thở của Cố Thanh Âm.

Không quá một phút, Diệp Duyên khinh ngạc đứng dậy, nàng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phong, giọng nói sốt ruột nói: " Sư huynh, sư muội, muội ấy...... muội ấy......."

" Muội ấy làm sao vậy?" Diệp Phong nhíu mày, hắn lại gần mép giường của Cố Thanh Âm, duỗi tay kéo cổ tay Cố Thanh Âm một cái.

"Sư muội không có hơi thở!" Lúc này Diệp Duyên mới nói được câu hoàn chỉnh.

Diệp Phong không nói gì, lúc hắn đưa linh lực vào trong cơ thể Cố Thanh Âm, đột nhiên cảm giác như bị cái gì cắt ngang.

Đồng thời, Cố Thanh Âm cũng mở mắt, nàng nhìn Diệp Phong với Diệp Duyên, có chút không kịp phản ứng, nàng hỏi: " 2 người ở chỗ này làm gì vậy?"

"Sư muội, ngươi còn hỏi sao?!"

Diệp Duyên tiến lên, ngồi xuống bên người Cố Thanh Âm, lập tức chiếm lấy chỗ của Diệp Phong, Diệp Phong vốn dĩ vừa định mở miệng nói gì đó với Cố Thanh Âm, hiện giờ đành phải im lặng.

"Sư muội, ngươi có biết là ngươi đã ngủ tận 3 ngày rồi không! Lúc nãy ta gọi như thế nào thì ngươi cũng không tỉnh, ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì rồi ấy!"

"Ha......" Cố Thanh Âm ngáp một cái, xoa xoa cánh tay đã tê rần của mình, nói: "Ta không sao, chính là quá mệt thôi."

"Thích ngủ như vậy, hay là có vấn đề gì rồi....." Diệp Phong đứng một bên, thình lình nói.

"Ngáp!"

Cố Thanh Âm xoa xoa cái mũi của mình, sửa sang lại một chút quần áo của chính mình, xoay người xuống giường, "Sư huynh nói cái gì vậy, thân thể của ta mà ta còn không biết sao, khẳng định không có việc gì."

"Nhưng mà...."

"Đúng vậy, sư huynh đừng lo lắng quá, sắc mặt sư muội hồng hào như thế, có thể có vần đề gì chứ!" Diệp Duyên cũng hùa theo nói.

Diệp Phong: " Ý của ta là....."

"Chắc là sắp đến rồi, chúng ta đi ra ngoài trước thôi." Cố Thanh Âm đứng dậy, nhìn 2 người ở đằng sau nói.

Diệp Phong: "......." Ít nhất thì cũng phải nghe hắn nói hết chứ.

..........

Trở về đến Cực Nhạc Cung, không biết chưởng môn đã chạy đi đâu, sư phụ của bọn họ cũng không biết ở chỗ nào. Cực Nhạc Cung 8 đại trưởng lão hầu như đều không thấy ai cả, các đệ tử trở về trong cung đều mừng rỡ, thoải mái, từng người đều chạy đi hết.

Nếu là ở trong các tông môn, môn phái khác, các đệ tử Trúc cơ trở về, không tránh khỏi việc bị các sư trưởng dạy bảo một trận, nhưng người ở Cực Nhạc Cung trước giờ luôn luôn ..... lười nhác, cho nên liền thôi.

"Sư muội, đợi một chút." Diệp Phong vẫn luôn đi theo đằng sau Cố Thanh Âm, nhìn thấy Cố Thanh Âm chuẩn bị về động phủ của mình, hắn gọi nàng lại.

"Chuyện gì vậy, sư huynh?" Cố Thanh Âm quay đầu lại, khó hiểu nói.

Nàng cảm thấy thân thể của mình hình như có một chút vấn đề, lúc nãy nàng mới tỉnh lại không lâu, giờ lại cảm giác mệt mỏi vô cùng.

Nhưng mỗi khi ý nghĩ đó dâng lên thì trong lòng như có thanh âm nào đó nói với nàng rằng, đây là bình thường.

Cố Thanh Âm hất hất đầu, không nghĩ nữa, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật đã.

"Sư muội, ngươi vẫn còn buồn ngủ sao?" Diệp Phong hỏi.

"Ừm, có chuyện gì thì ngươi nói nhanh đi, ta phải trở về ngủ."

Diệp Phong suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sư muội, ở trong bí cảnh ngươi đã cùng ai ngủ....." Diệp Phong nói đến đó, lại nuốt vào, hắn tìm từ rồi đổi, " Cùng với ai song tu?"

"Không có!" Cố Thanh Âm cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, Diệp Phong nói gì nàng cũng không nghe rõ lắm.

Nàng vẫy vẫy tay, nói với Diệp Phong: "Sư huynh, ta muốn về trước đây, có việc gì thì lần sau nói đi."

Nói xong, Cố Thanh Âm nghiêng ngả lảo đảo đi về động phủ của mình.

" Ê sư muội! Nếu thật sự là ..... có làm cái đó thì, ngươi nhớ đến phòng thuốc lấy thuốc nha!" Diệp Phong rầu thúi ruột.



Cố Thanh Âm chỉ nghe rõ 2 chữ " lấy thuốc."

Nàng nhíu mày nói: "Ta không bị bệnh, không uống thuốc!"

Diệp Phong: "......." được rồi, việc này còn cần hắn nhọc lòng sao trời!

........

Đúng lúc gió thổi qua trước mặt.

Cố Thanh Âm trợn mắt, cảm thấy không chân thật lắm.

Nơi này..... là nơi nào vậy?

Nàng phát hiện chính mình nằm ở giữa một cánh đồng hoa, vừa tỉnh lại, liền xuất hiện rất nhiều bươm bướm và chim nhỏ bay múa xung quanh nàng.

Nàng duỗi tay vuốt ve lông chim, lại dùng ngón tay chọc nhẹ cánh bướm.

Đột nhiên, chim nhỏ và bươm bướm bay quanh nàng càng ngày càng sát lại. Cố Thanh Âm bỗng cảm thấy chúng nó giống như là có mục đích gì đó.

Nàng muốn né tránh, nhưng mà chim và bướm quá nhiều.

Không có cách nào, Cố Thanh Âm đành phải đứng lên, đi theo chim nhỏ và bươm bướm.

Nàng đi qua biển hoa, đi đến trên vách núi.

Bên cạnh vách núi có một đóa hoa tuyệt đẹp.

Thật sự rất đẹp.

Muốn có được nó.

Lúc này Cố Thanh Âm không cần đám chim nhỏ dẫn đường, chân tự giác mà đi qua, nàng vừa mới duỗi tay chạm vào, đóa hoa lập tức nằm ở trên tay Cố Thanh Âm.

Sao lại như vậy?

Cố Thanh Âm còn mải nghi ngờ, nàng rũ mắt thì nhìn thấy ở dưới vách núi cách đó không xa còn có một đóa hoa khác càng đẹp hơn.

Nàng nhìn lá của đóa hoa múa may trong gió, như là muốn nói với Cố Thanh Âm rằng phải nhanh hái nó xuống!

Ta cũng muốn đóa hoa này!

Cố Thanh Âm lại vươn tay, chỉ còn cách đóa hoa một đầu ngón tay nữa thôi, Cố Thanh Âm bỗng cảm thấy cánh tay của mình đau nhói.

Nàng cúi đầu nhìn về phía tay của mình, cái tay này vẫn đang cầm đóa hoa mới hái lúc nãy, hiện giờ lại đang chảy máu, cũng không biết có phải là gai của đóa hoa này đâm hay không.

Nhưng mà cũng chỉ trong tích tắc, cũng không ảnh hưởng đến việc Cố Thanh Âm muốn hái đóa hoa kia. Lần thứ hai nàng vươn tay ra......

........

"Sư muội, ngươi tỉnh dậy đi!"

Cảm giác được cái trán đau đớn, Cố Thanh âm không thể không mở mắt ra.

Nàng nhìn thấy mặt Diệp Phong, lúc này mới phát hiện ra cảnh tượng lúc nãy là nàng đang nằm mơ. Hiện tại trong tay trống không, cũng không hái được đóa hoa xinh đẹp đó.

"Sư muội, ngươi ngẩn người cái gì?" Diệp Phong lấy thuốc từ phòng thuốc ra, đưa cho Cố Thanh Âm.

"Tê!" Cố Thanh Âm ngồi dậy, cảm thấy cái trán vẫn đau kinh khủng, nàng tức giận nói: " Sao huynh đánh lén ta trong lúc ta ngủ?!"

"Khụ!" Diệp Phong ho khụ một tiếng, "Sư muội, ta không đánh muội, muội cũng không chịu tỉnh a."

Hắn vẫy vẫy tay, " Cái này không quan trọng, ngươi mau uống thuốc trước đi, sư phụ đang tìm ngươi đó.!

Cố Thanh Âm đổ ra một viên thuốc từ trong bình, nàng cảnh giác m mà nghi hoặc hỏi: " Đây là thuốc gì vậy?"

Diệp Phong thở dài, hắn vốn không định nói, "Sư muội, ngươi ở trong bí cảnh không phải là đã song tu với người khác sao? Đây là thuốc tránh thai."

"A?!"

"Tránh thai!" Diệp Phong lại lặp lại một lần.

Thật ra Cố Thanh Âm cũng không biết rốt cuộc là nàng có song tu hay không? Nhưng mà đề phòng một chút vẫn tốt hơn.

Nàng hỏi: "Thuốc này có tác dụng phụ không?"

"Không."



"Vậy được rồi." Cố Thanh Âm ăn một viên.

Nàng đứng dậy, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hay là mấy ngày nay ngủ đủ rồi, nàng cảm giác cả người đều tràn ngập năng lượng, không có mệt nhọc như đợt trước.

"Ta đi gặp sư phụ đây, sư huynh ngươi mà rảnh thì tưới vườn thuốc giúp ta đi, ta trở về mấy hôm rồi cũng không để ý nó." Cố Thanh Âm nói xong là đi luôn.

Diệp Phong: "......"

.......

"Sư phụ, người tìm con ạ?"

Cố Thanh Âm đi vào động phủ của sư phụ nàng, đã ngửi thấy một mùi hương mà nàng chưa bao giờ ngửi thấy. Mùi hương này giống như mùi mật đường, không, so với mật đường còn ngọt hơn, làm mũi Cố Thanh Âm có chút ngứa.

"Ngươi đến rồi à."

Sư phụ Cố Thanh Âm - Chu Vũ Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, nhu nhược không xương dựa vào ghế nằm.

"Sư phụ, người lại điều hương ư!" Cố Thanh Âm che mũi ngồi xuống bên cạnh Chu Vũ Mị, nàng quấn lấy Chu Vũ Mị nói: "Sư phụ, mùi này không dễ ngửi, không thơm như mùi lần trước."

Nghe vậy, Chu Vũ Mị đem đồ dùng điều hương để xuống, lạnh giọng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà làm nũng! Rốt cuộc ở bên ngoài ngươi đã làm cái chuyện tốt gì hả?"

"Con....." Cố Thanh Âm sửng sốt, nàng hỏi: "Con làm cái gì sao?"

Ánh mắt Chu Vũ Mị ở trên người Cố Thanh Âm quét một lần, "Ngươi không có làm cái gì, vậy tu vi này của ngươi là làm sao mà có hả?"

Cố Thanh Âm: "....... oan cho con lắm."

Cố Thanh Âm ủy khuất, nàng muốn nói hết những việc hôm đó từ đầu đến cuối cho Chu Vũ Mị nghe. Nhưng mà mới nói đến đoạn Bùi Ngọc Nhi hãm hại nàng.

Chu Vũ Mị nghe xong lập tức giận dữ: " Cái đứa ranh con họ Bùi kia thế nhưng lại dám hại ngươi, thật là đáng giận! Chờ ta lần sau......"

Chu Vũ Mị còn chưa nói xong, đã nghe thấy "đông" một tiếng, toàn bộ động phủ đều bắt đầu lay động.

Sau đó truyền đến một giọng nam sắc bén - -" Chu yêu nữ ngươi đi ra cho ta!"

Cố Thanh Âm thề, trước giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt của sự phụ mình thay đổi phong phú như vậy.

Chỉ thấy Chu Vũ Mị run môi một chút, lẩm bẩm nói: " Xong rồi, tên Phụng Ngôn chân quân này sao lại tìm đến đây, không phải hắn nói sẽ không bao giờ tới nơi này sao? Tên này chính là kẻ ngáo a! Hắn sẽ trực tiếp đánh vào đây mất!"

Phụng Ngôn chân quân, Cố Thanh Âm cũng là biết đến, là sư phụ của Thẩm Diễn Chỉ..... Hơn nữa nghe nói Phụng Ngôn chân quân này với Cực Nhạc Cung là không ưa nhau, hắn lần này tới, không phả là bởi vì......

Cố Thanh Âm cùng sư phụ nàng nhìn nhau.

Chu Vũ Mị đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng mị đôi mắt, hỏi, "Đồ nhi a, có phải ngươi đã chọc tên đồ đệ kinh tài tuyệt diễm của hắn không?

Cố Thanh Âm gật gật đầu.

Chu Vũ Mị thanh thanh giọng nói, nói: "Đồ nhi, nếu Phụng Ngôn chân quân đến đây là vì chuyện của đồ đệ hắn, hay là ngươi đi ra ngoài cùng hắn giải thích rõ ràng đi."

Cố Thanh Âm: "????? Nhỡ đâu hắn đánh ta thì làm sao?"

"Phụng Ngôn chân quân sẽ không làm vậy đâu?" Chu Vũ Mị ánh mắt trốn tránh nói.

"Thật sự sao?" Cố Thanh Âm cảm giác động phủ lại lay động một chút, xem ra nếu các nàng không đi ra ngoài thì Phụng Ngôn chân quân thật sự sẽ đánh vào tận trong này a.

Chu Vũ Mị do dự một chút, vẫn là nói: "Vi sư cảm thấy, Phụng Ngôn chân quân vẫn phân rõ phải trái, hẳn là sẽ không đánh chết ngươi đi....."

"Ô ô ô ô....Sư phụ, ta không muốn đi!" Cố Thanh Âm ghé vào người Chu Vũ Mị khóc to.

Mắt thấy động phủ sắp không chịu đựng được vài nhát nữa của Phụng Ngôn chân quân, Chu Vũ Mị do dự một chút rồi nói: "Ai, thôi thôi, coi như vi sư thiếu ngươi, ta cùng ngươi đi ra ngoài thôi."

Cố Thanh Âm ủy khuất: "..... Không thể không đi sao?"

"Có thể, nhưng nếu một lúc nữa hắn đánh vào trong này có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không biết được đâu."

"Thế thì vẫn là ra ngoài thôi."

*****************

Cố Thanh Âm: " Ta vẫn muốn lấy đóa hoa đẹp hơn kia!"

Đóa hoa nhỏ: "QAQ Không, ngươi không muốn!"

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi bộ truyện 《Các nam thần đều tưởng trong bụng tôi là con của họ》. Lần đầu dịch truyện còn nhiều lỗi mong các vị bỏ qua cho.
« Chương TrướcChương Tiếp »