Chương 51

Công chúa thỏ không thể ngờ được là Cố Thanh Âm sẽ nói như vậy, nó hơi sửng sốt, ngay sau đó thì giãy giũa.

Nó quằn quại, nhưng một chút tác dụng cũng đều không có, còn làm cho chính mình quay mòng mòng ở trong tay Cố Thanh Âm.

"Chóng mặt quá! Ngươi là cái đồ phụ nữ thối tha không biết xấu hổ! Ngươi mau thả ta ra!" Công chúa thỏ đạp phịch phịch 2 chân sau, thật sự là không có sức lực, đột nhiên bất động, giống như là một con thỏ chết nằm ở trong tay Cố Thanh Âm vậy.

Mấy con thỏ ở dưới thấy công chúa thỏ như vậy thì vội vàng nhào lên đùi Cố Thanh Âm, sau đó trực tiếp nói: "Công chúa, công chúa! Công chúa ơi ngươi làm sao vậy?"

Công chúa thỏ vẫn không nhúc nhích.

Tiếng nói của bon họ đều mang theo ý cầu xin, "Tiên tử, cầu xin ngài có lòng tốt, thả công chúa nhà ta đi! Công chúa sắp không được nữa rồi!"

A!

Cố Thanh Âm cười lạnh một tiếng ở trong lòng, đàn thỏ này coi nàng là đứa trẻ lên 3 nên đùa giỡn đúng không?

Nàng cảm giác cẳng chân của mình có chút ngúa, cúi đầu thì thấy, đàn thỏ đực này đang ghé vào trên chân của nàng, đôi mắt hồng hồng mà mang tia khẩn cầu nhìn nàng.

Cố Thanh Âm hoàn toàn không dao động, nàng dùng chân đẩy đẩy đàn thỏ này ra một chút, sau đó làm trò trước mặt bọn họ, nới mở cổ áo của mình, sau đó để công chúa thỏ vào trong.

"Được rồi, hiện tại các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc thì làm sao để ra khỏi nơi này được chưa?" Cố Thanh Âm nghiêm túc hỏi.

Mấy con thỏ đực hoặc là nằm bò hoặc là nửa đứng, đều ngơ ngơ ngốc ngốc nhìn Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm tức giận lại hỏi: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

"Công chúa....." Con thỏ cầm đầu yếu ớt kêu một tiếng.

"Ai u!"

Rốt cuộc thì công chúa thỏ cũng không thể nín thở được nữa, nó lập tức chui ra từ cổ áo của Cố Thanh Âm, sau đó không chút ngoài ý muốn nào mà đυ.ng phải cằm của Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm cũng không có sao, nhưng công chúa thỏ lại phát ra một tiếng kêu rên.

Cố Thanh Âm tay mắt lanh lẹ đè lại cái đầu thỏ, miễn cho nàng nhảy ra ngoài được.

Công chúa thỏ không thể giãy giụa thoát khỏi tay Cố Thanh Âm, tức muốn hộc máu nói: "Người phụ nữ xấu xa! Ngươi mau thả ta ra! Chờ ta thoát được ra ngoài thì ngươi nhất định sẽ không được yên đâu!"

"Ngươi là cái máy đọc lại à? Nói đi nói lại vẫn là mấy câu nói đó?" Cố Thanh Âm căn bản là không thèm để tâm đến lời uy hϊếp của công chúa thỏ.

Ánh mắt nàng đảo qua mấy con thỏ ở trên mặt đất, một bàn tay ấn công chúa thỏ, một bàn tay khác thì cầm con dao lên mà khoa tay múa chân. Không chút để ý nói: "Ta cho các ngươi thời gian là một nén nhang để suy xét một chút, thả ta ra ngoài? Hay là để ta..... ăn công chúa nhà các ngươi đây?"

"Ngươi dám!" Công chúa thỏ giận không thể át.

Con thỏ cầm đầu hơi hơi giật giật cánh miệng của mình, rụt rụt một chút móng vuốt nhỏ của mình, run run rẩy rẩy nói: "Tiên tử, ta thật sự không biết phải đi ra ngoài như thế nào a..... Phương pháp để đi ra ngoài cũng chỉ có mỗi công chúa biết, hay là ngài thả công chúa nhà ta trước, sau đó chúng ta lại thương lượng thương lượng một chút?"

A! Con thỏ đực này cũng thông minh đấy!

Nhưng Cố Thanh Âm sẽ không tin mấy chuyện ma quỷ này của nó đâu!

"Một khi đã như vậy, ta cảm thấy không có gì tất yếu để thương lượng cả! Cố Thanh Âm túm công chúa thỏ từ trong cổ áo của mình ra, sau đó cầm con dao chậm rãi hướng gần tới công chúa thỏ.

Cố Thanh Âm đang đánh cuộc, xem mấy con thỏ này có cứu công chúa của bọn họ hay không? Hửm?

Tức khắc mấy con thỏ đực như lạc vào trận doanh của địch, mấy con thỏ bắt đầu vây quanh vào nhau, mấy cánh miệng đều động động, nhưng là không có phát ra tiếng gì, Cố Thanh Âm cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Ngay lúc con dao sắp đυ.ng đến công chúa thỏ, thì con thỏ cầm đầu đột nhiên hô to lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đυ.ng vào cái tay Cố Thanh Âm đang bắt lấy công chúa thỏ.

Cố Thanh Âm bỗng nhiên cảm thấy lạnh người, theo bản năng mà nhìn con thỏ đã đυ.ng phải mình.

Không hay rồi!

Tuy rằng chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt Cố Thanh Âm với con thỏ nhìn nhau đó, lập tức nàng liền cảm thấy toàn bộ cánh tay đang tóm công chúa thỏ đều tê rần, tay nàng căn bản là không thể tóm được công chúa thỏ nữa.

Thật là sơ ý, lần này thế mà lại không phòng bị đám thỏ này.

Sau khi công chúa thỏ thoát ra từ tay của Cố Thanh Âm thì cười nhạo một tiếng, nó lập tức giương mắt nhìn Cố Thanh Âm.

Cái loại cảm giác áp bách đến hít thở không thông này lại đến một lần nữa, Cố Thanh Âm cũng không biết sau đó nàng sẽ bị đưa tới đâu. Trong thời khắc sắp mất đi ý thức, nàng dùng hết toàn lực, dùng cánh tay còn có thể cử động kia của mình bắt lấy công chúa thỏ đang đứng cách mình không xa, sau đó nhét vào cổ áo của mình.

"Công chúa!!!" Mấy con thỏ đực trăm miệng một lời kêu lên.

Nhưng mà đã vô dụng rồi, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Âm với công chúa thỏ biến mất tại chỗ cùng nhau.

"Làm sao bây giờ? Có khi nào người phụ nữ kia sẽ đem công chúa....." Một con thỏ có thân hình hơi nhỏ run run rẩy rẩy nói.



"Chúng ta đi về bẩm báo với vương thượng trước đi." Con thỏ cầm đầu suy tư trong chốc lát rồi nói.

........

"A a a a a a a a a!"

"Ngươi ồn quá đấy!"

Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh Âm là gắt gao ấn công chúa thỏ vào trong cổ áo của mình. Nàng nhìn bốn phía xung quanh, nơi này giống như cái hành lang dài lúc nãy, tối tăm đến nỗi duỗi tay cũng không thể thấy được năm ngón tay. Nhưng Cố Thanh Âm có thể khẳng định là, nơi này không phải là chỗ lúc trước.

"Ngươi thả ta ra ngay! Ngươi là cái đồ phụ nữ thối tha!" Công chúa thỏ liều mạng giãy giụa. Nó ngàn vạn lần không thể ngờ tới là, người phụ nữ này lại bắt nó đi cùng đến đây!

Thật là một người phụ nữ giảo hoạt mà!

"Đây là chỗ nào?" Cố Thanh Âm hỏi.

"Hừ! Ta không nói cho ngươi biết đâu!" Công chúa thỏ hừ lạnh một tiếng.

Được thôi!

Cố Thanh Âm cũng không một mực phải hỏi, nàng ấn công chúa thỏ vào rồi bắt đầu đi về phía trước.

"Ngươi làm gì thế?" Công chúa thỏ đột nhiên hỏi.

"Tìm đường ra a!" Cố Thanh Âm nói, "Ngươi không nói cho ta biết đây là chỗ nào, chẳng lẽ ta không thể tự mình tìm ra được hay sao?"

"Ngươi đừng đi về phía trước nữa, đằng đó có người!" Công chúa thỏ đạp đạp 2 chân sau vào ngực Cố Thanh Âm, nhưng mà lực độ này của nó cứ như là đang cào ngứa vậy, Cố Thanh Âm không có bất luận cảm giác gì cả.

Nàng không hoảng hốt một chút nào, còn rất là đúng lý hợp tình nói: "Phía trước có người không phải là càng tốt hay sao? Vừa vặn ta có thể tìm vị đạo hữu đó để hỏi đường."

"Không...... ta cảm thấy nếu ngươi biết bọn họ đang làm cái gì thì khả năng sẽ không muốn đến đó nữa đâu." Công chúa thỏ im lặng trong chốc lát rồi nói.

Cái này, Cố Thanh Âm thắc mắc, nàng càng có hứng thú mà hỏi: "Người phía trước đang làm cái gì vậy?"

"Đang ở trên cỏ lăn qua lăn lại giống như ngươi với người đàn ông ta coi trọng làm chuyện đó đó đấy." Công chúa thỏ tức giận nói.

Cố Thanh Âm: "......."

Nàng hít sâu một hơi, tính tình nhẫn nại mà giải thích nói: "Ta đã nói rồi, ta với Từ đạo hữu chỉ là tình hữu nghị đơn thuần mà thôi! Lúc đó chúng ta không có làm những chuyện như ngươi nghĩ đâu."

"Xí!" Công chúa thỏ phát ra một tiếng cười nhạo, "Ai mà tin được chứ!"

Thôi, Cố Thanh Âm cũng không muốn giải thích nhiều nữa, hiện tại quan trọng là, làm cách nào để rời khỏi đây, nàng còn phải đi tìm Chu Tước nữa!

"Thỏ con, ngươi không cảm thấy làm như vậy thật sự là không thú vị sao? Thả ta ra ngoài đi. 2 người chúng ta từ biệt mỗi người mỗi hướng, từng người vui mừng không phải là tốt hơn sao?" Cố Thanh Âm sờ sờ cái đầu xù xù của công chúa thỏ, nói lời thấm thía.

"Không được gọi ta là thỏ con! Ngươi nghe cho kỹ đây! Bản công chúa tên gọi là Tinh Mộng Băng Nhi!!!"

Cố Thanh Âm: ".....???" Cái tên như là Mary Sue trong mấy truyện ngọt muốn sâu răng ý hả?

"Thôi được rồi thỏ con, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?" Cố Thanh Âm tiếp tục hỏi.

Công chúa thỏ tức giận, nàng im lặng trong chốc lát rồi nói: "Được a! Nhưng mà ngươi phải chờ một chút đã!"

"Vì sao a?"

"Bởi vì đường ra phải đi qua căn thạch thất phía trước, mà trong thạch thất có 2 người đang......" Công chúa thỏ không có nói tiếp nữa.

Nhưng mà Cố Thanh Âm liền đã hiểu rồi, nàng như suy tư cái gì rồi gật gật đầu, lúc này đi quầy rầy 2 người kia thì cũng không hay. Nàng tìm một vách tường rồi ngồi dựa xuống, hỏi con thỏ: "Ngươi cảm thấy bao giờ thì 2 người kia có thể kết thúc được vậy?"

"Gọi ta là Băng Nhi!" Công chúa thỏ lạnh giọng nói.

"Được rồi Băng Nhi! Ngươi vừa lòng rồi chứ?" Cố Thanh Âm thật sự là không thể lay chuyển được con thỏ này.

"Hừ!" Băng Nhi hừ lạnh một tiếng, nó nhúc nhích một chút thân hình của mình, sau đó tìm một chỗ thoải mái rồi dựa vào người Cố Thanh Âm, thở phì phì nói: "Làm sao mà ta biết được?"

"Nhưng mà......" Băng Nhi cử động cái mũi nhỏ của mình, nghiêm túc mà buôn chuyện với Cố Thanh Âm, nói: "Trong thạch thất phía trước có người của Phượng tộc..... Hơn nữa còn là giống đực của Phượng tộc với một người phụ nữ xa lạ."

Nói xong, con thỏ chẹp chẹp miệng, rất là thở dài nói: "Haiz, giống đực này của Phượng tộc ở bên ngoài đã lâu, quả nhiên là nhiễm tập tính không tốt, thế mà lại dám ở đây tùy tiện với giống cái......"

Cố Thanh Âm căn bản là không quan tâm cái này, nàng kỳ quái hỏi: "Làm sao mà ngươi biết đó là người của Phượng tộc được vậy?"

"Bởi vì trên cơ thể của Phượng tộc đều có mùi hương đặc thù." Băng Nhi kiêu ngạo nói, "Người ngoài như các ngươi không có khứu giác như chúng ta, chắc chắn là không ngửi thấy được rồi."

"Cái mũi của các ngươi còn lợi hại hơn cả linh khuyển a!" Cố Thanh Âm đột nhiên có một ý tưởng lớn mật, nếu mà như vậy, chẳng phải chủng tộc của công chúa thỏ này giống như miêu tả thú tầm bảo trong tiểu thuyết Tu chân này sao?

"Không được phép ví ta giống như chó!" Băng Nhi tức giận, nàng dùng sức đá Cố Thanh Âm 2 cái.



Vốn dĩ Cố Thanh Âm cũng không thèm để tâm đến sức lực này của Băng Nhi, nhưng bỗng nhiên, Cố Thanh Âm cảm giác cổ tay đau nhức.

Nàng theo bản năng mà buông lỏng tay ra, cũng chỉ nhìn thấy Băng Nhi giống như phi tiêu chạy trốn bay từ cổ áo ra ngoài, vững vàng mà dừng trên mặt đất. Nó nhớ lần giáo huấn lần trước, sau khi trốn thoát khỏi tay Cố Thanh Âm thì lại nhảy xa ra vài bước nữa, nhảy tới chỗ Cố Thanh Âm không thể với tới được.

Cố Thanh Âm rũ mắt, liền nhìn thấy trên cổ tay mình có một vết thương lớn, bên trong vết thương còn không ngừng chảy ra máu.

"Ha Ha Ha! Đồ phụ nữ thối tha! Dám đối nghịch với bản công chúa thì sẽ không có kết quả tốt đâu. Hiện tại...... Ta liền đưa ngươi đến một nơi thật tốt." Băng Nhi nói, đôi mắt cũng đã thay đổi hình dạng.

Cố Thanh Âm vội vàng nhắm mắt lại, nhưng phép thần thông này của Băng Nhi lại miễn dịch với nhắm mắt, nàng không kịp né tránh, liền cảm giác được một cảm giác hít thở không thông quen thuộc.

Chờ đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình đã ở một nơi tối đen như mực.

Nơi này nóng quá...... Cố Thanh Âm cảm giác cái mũi của mình đều bắt đầu thở ra khí nóng.

Nàng cảm giác không quá thích hợp, thật cẩn thận mà quay đầu lại xem, liền thấy một con chim màu lửa đỏ rất lớn đang nằm bò trong huyệt động.

Đây đây đây..... Đây không phải là Chu Tước đấy chứ?!

Cố Thanh Âm đặc biệt vui sướиɠ!

Cái gì gọi là có được mà không cần tốn sức! Chính là đây chứ gì nữa! Băng Nhi này làm ra một chuyện rất tốt đấy!

Nàng cầm một bình ngọc từ trong túi Càn Khôn ra, rón ra rón rén đến gần Chu Tước.

Dường như Chu Tước đang ngủ rất say, không hề bết rằng huyệt động của hắn có người xâm nhập.

Nước miếng của Chu Tước.......

Chờ tới lúc đến cạnh Chu Tước, Cố Thanh Âm lại cảm thấy khó khắn, Chu Tước này ngậm miệng lại như vậy thì làm sao mà nàng có thể lấy nước miếng được đây?

Cũng không thể bẻ miệng của hắn ra để lấy đi?

Đang lúc Cố Thanh Âm hết đường xoay xở, đột nhiên nàng thấy bên cạnh Chu Tước có rất nhiều lông chim rơi rụng trên mặt đất!

Cái này là thứ tốt a!

Cố Thanh Âm vội vàng đặt bình ngọc xuống đất, sau đó bắt đầu nhặt lông chim trên mặt đất.

Ngay lúc Cố Thanh Âm đang vô cùng vui vẻ nhặt thì đột nhiên!

Nàng cảm giác được một cái nhìn rất là áp bách, không biết Chu tước đã tỉnh lại từ khi nào, đang mở to 2 mắt nhìn mình.

"Tiền bối...... ta tưởng ngài bỏ số lông chim này rồi......" Cố Thanh Âm run rẩy đặt số lông chim vừa nhặt xuống đất, sau đó xoay người liền chuẩn bị chạy.

Còn chưa có chạy được 2 bước, Cố Thanh Âm liền cảm giác đυ.ng phải một bức tường không khí.

Đằng sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Chu Tước, "Ngươi quấy rầy bản tôn là có chuyện gì? Nếu nói ra một cái lý do hợp lý, có lẽ bản tôn sẽ suy xét để cho ngươi được toàn thây."

[Hồ Hồ! Hồ Hồ!]

Cố Thanh Âm gọi hồ Bách Ẩn 2 tiếng, khi nàng cảm giác hồ Bách Ẩn có chút động tĩnh thì.....

Đột nhiên, hồ Bách Ẩn bay từ eo của mình ra ngoài.

Lúc này Cố Thanh Âm mới không tình nguyện mà quay đầu lại, phát hiện Chu tước đang rũ mắt nhìn nàng.

Hắn có gương mặt thật sự rất rất đẹp, mắt đỏ như lửa, chỉ cần liếc hắn một cái thôi liền giống như là bị hắn thiêu đốt vậy.

"Thật là buồn cười!" Chu Tước lộ ra một nụ cười trào phúng, "Loại tiểu bối giống như ngươi, thế nhưng có một bộ pháp bảo như vậy, mà cho rằng có thể tùy tiện đến động phủ của bản tôn để quấy rối?"

Chu Tước cười lạnh một tiếng, ngón tay chậm rãi nắm chặt, hồ Bách Ẩn ở trong tay hắn hình như đang phát ra tiếng khóc thút thít.

Cố Thanh Âm cảm giác trái tim của mình đang trở nên khẩn trương hơn.

Liền trong chớp nhoáng, Cố Thanh Âm cũng không thể để tâm nhiều nữa, thân thể của nàng theo bản năng mà vọt tới bên chân Chu Tước rồi ngừng lại.

Chu Tước nhíu mày, hắn đang định đá văng Cố Thanh Âm ra thì.....

Liền nghe Cố Thanh Âm hô lớn: "Cha! Ta khổ sở lắm mới tìm được người a!"

Chu Tước: ".....???"

Chu Tước ngây ngẩn cả người!

************************************************