Cố Thanh Âm: "......???"
Không dám động a không dám động!
Ở thời khắc Hàn Dịch Phong ngã trên vai của Cố Thanh Âm, thân thể nàng liền cứng đờ, nàng nhẹ giọng nói: "Hàn đạo hữu?!"
Hàn Dịch Phong không hề có phản ứng gì, hình như là đã hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại chính là hối hận, phi thường hối hận.
Rõ ràng bây giờ là ban ngày, trai đơn gái chiếc, nàng cũng không biết rốt cuộc là Phượng tộc có cái quy củ gì, nhỡ đâu tình hình thế này mà bị người của Phượng tộc thấy được, muốn nàng phải ở lại, buộc nàng phải chịu trách nhiệm với Hàn Dịch Phong thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ là tưởng tượng như vậy thôi, Cố Thanh Âm liền cảm thấy không được rồi, hành trình của nàng là biển trời mênh mông!! Sao có thể bị nhốt ở nơi Phượng tộc này được!
Cố Thanh Âm thấy Hàn Dịch Phong không trả lời, chuẩn bị duỗi tay đỡ lấy eo Hàn Dịch Phong để hắn nằm xuống ở giữa tâm đóa hoa, dù sao thì chỗ này cũng là đất mềm.
Nhưng tay Cố Thanh Âm mới đựng đến trên eo Hàn Dịch Phong liền cảm giác sền sệt ở tay.
Trực giác của nàng bảo có điều chẳng lành, vội vàng lùi tay về để xem, lại phát hiện trên tay mình dính không ít máu.
Hàn Dịch Phong đây là...... bị thương sao?
Cố Thanh Âm có chút nóng nảy, nàng lại nhẹ giọng gọi một tiếng: "Hàn đạo hữu?"
"Ừm...." Lần này Hàn Dịch Phong trả lời, nhưng thân thể vẫn là không nhúc nhích.
Tại đây Cố Thanh Âm liền nghĩ đến một cái "nguy cơ", rồi nghĩ ra một điều tuyệt diệu.
Nàng đỡ đằng sau gáy của Hàn Dịch Phong, sau đó chính mình với Hàn Dịch Phong đều cùng ngã xuống mặt đất.
Có nàng chống đỡ, Hàn Dịch Phong ngã xuống cùng nàng cũng sẽ không cảm thấy quá đau.
Nhưng mà Cố Thanh Âm lại ngàn vạn không nghĩ tới, 2 người bọn họ ngã xuống mặt đất ở giữa tâm bông hoa, nhưng vì vậy mà cũng phát sinh ra một vấn đề - - Cố Thanh Âm bị chặn đè lên.
Cố Thanh Âm: "......" Nàng thật đúng là kẻ ngu mà.
Nàng bị Hàn Dịch Phong đè đến gắt gao, muốn giãy giụa thì liền nghe được tiếng kêu rên của Hàn Dịch Phong, làm cho Cố Thanh Âm cũng không dám động đậy.
"Hàn đạo hữu....." Cố Thanh Âm duỗi tay vỗ vỗ mặt Hàn Dịch Phong.
Có lẽ Hàn Dịch Phong bị Cố Thanh Âm đánh cho tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, sau đó nhìn Cố Thanh Âm thì kinh ngạc nói: "Cố đạo hữu?"
"Ngươi đứng dậy đi!" Cố Thanh Âm nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Dịch Phong nhìn gương mặt của Cố Thanh Âm, chống thân mình đứng lên một chút, Cố Thanh Âm nhân lúc có khe hở, vọi vàng luống cuống tay chân bò từ dưới Hàn Dịch Phong ra ngoài.
Hàn Dịch Phong thấy Cố Thanh Âm ra rồi, thân thể rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, lại ngã xuống ở trên mặt của bông hoa.
"Hàn đạo hữu?!" Cố Thanh Âm thấy thế, ngồi quỳ ở bên cạnh Hàn Dịch Phong, hiện tại nàng đã thấy rõ ràng, quần áo sau lưng của Hàn Dịch Phong bị vết máu xâm nhiễm cả một mảng lớn.
"Sao ngươi lại bị thương thế này?" Lúc này Cố Thanh Âm cũng không dám xê dịch Hàn Dịch Phong, nàng lấy thuốc chữa thương từ trong túi Càn Khôn của mình ra, đặt ở trong lòng bàn tay đưa cho Hàn Dịch Phong.
Hàn Dịch Phong lại không cầm.
Ngay lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị nhét đan dược vào miệng Hàn Dịch Phong thì hắn lại mở miệng nói: "Ta không thể uống nó, đây là tộc quy (*Quy định của gia tộc)."
Tộc quy?
"Tộc quy của các ngươi là không cho người bị thương ăn đan dược sao?" Cố Thanh Âm kinh ngạc hỏi, Phượng tộc này cũng quá là biếи ŧɦái đi!
"Không phải, là do ta phạm phải tộc quy, nên chịu trách phạt." Hàn Dịch Phong nhấp môi nói.
Lúc này Cố Thanh Âm cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, Hàn Dịch Phong vi phạm vào cái gì đó của tộc quy, dù sao thì nàng cũng là một người tôn trọng quyền riêng tư của người khác!
Nhưng mà, hiện tại phải làm sao bây giờ a?
Xem bộ dạng này của Hàn Dịch Phong có vẻ như là không thể đi được, cũng không thể để hắn nằm luôn ở đây được?
"Hàn đạo hữu, ta tìm người đưa ngươi về nhé?" Cố Thanh Âm hỏi.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đứng dậy , Hàn Dịch Phong đột nhiên kéo tay Cố Thanh Âm lại.
"Không, không cần tìm người đến đây." Hàn Dịch Phong suy yếu nói.
A, thế thì khó làm rồi a!
Hàn Dịch Phong vừa không chịu uống thuốc, vừa không chịu tìm người đưa hắn về, vậy phải làm sao bây giờ?
"Vậy thì ý của Hàn đạo hữu là?" Cố Thanh Âm thử hỏi.
Hàn Dịch Phong đã nhận ra lời nói kháng cự của Cố Thanh Âm, hắn buông lỏng tay Cố Thanh Âm ra, sau đó nhắm hai mắt lại.
"Ta không sao, Cố đạo hữu. Ngươi không cần lo lắng đâu, ta nằm ở chỗ này một lát rồi sẽ rời đi, Cố đạo hữu có việc gì thì cứ đi đi, không cần phải để ý tới ta đâu."
Tuy rằng Hàn Dịch Phong nói như vậy, nhưng Cố Thanh Âm lại không thể nào thật sự để hắn ở chỗ này mặc kệ được. Nhỡ như Hàn Dịch Phong thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nàng cũng không trốn tránh được trách nhiệm ư!
Vốn dĩ nàng muốn đến đây để tìm sư huynh, nhưng bây giờ cũng không thể đi được.
"Cái này......Hàn đạo hữu, ngươi nằm ở đây mãi cũng không được a, vẫn là đi đến phòng ta đi, ta đưa ngươi đi xuống." Nói xong, Cố Thanh Âm liền tiến đến nâng Hàn Dịch Phong dậy.
Nhìn Hàn Dịch Phong phối hợp, Cố Thanh Âm liền biết hắn không từ chối nữa.
Nàng đỡ Hàn Dịch Phong xuống tới lầu dưới, chuẩn bị để hắn nằm xuống cái giường nhỏ ở trong phòng.
"Không cần." Hàn Dịch Phong ngồi thẳng tắp, kiên quyết không chịu nằm xuống.
Cố Thanh Âm buồn bực nói: "Hàn đạo hữu, chẳng lẽ đây cũng quy củ của tộc ngươi sao?"
"Không phải.......Người ta đang bẩn, sợ là vết máu sẽ dính vào chăn đệm, ngươi không vui."
"Không không không, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, Hàn đạo hữu." Cố Thanh Âm làm Hàn Dịch Phong nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, Hàn Dịch Phong mới hoàn toàn thanh tỉnh được ý thức. Hắn nhìm chằm chằm Cố Thanh Âm, nhìn đến nỗi Cố Thanh Âm cảm thấy chột dạ ở trong lòng. Vốn dĩ nàng định mở miệng hỏi sư huynh của mình ở chỗ nào, cũng không thể hỏi ra miệng được.
Với lại, bộ dạng bây giờ cũng rất là xấu hổ.
Cố Thanh Âm thanh thanh giọng nói, đành phải tự mình tìm một cái đề tài để nói, "Đúng rồi, Hàn đạo hữu, lần trước ngươi nói sắp đính hôn, khi nào thì thành lễ vậy?"
Cố Thanh Âm liền thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng mà sau khi hỏi xong, nàng có thể thấy rõ ràng được biểu cảm của Hàn Dịch Phong không đúng lắm.
Chẳng lẽ..... Nàng nói sai cái gì rồi sao?
Hoặc là bởi vì việc hôn nhân có sự thay đổi sao?
Cố Thanh Âm không dám hé răng.
Lúc này Hàn Dịch Phong lại khàn giọng nói: "Ta không có đính hôn."
"Hả?"
Hàn Dịch Phong nhìn vào đôi mắt của Cố Thanh Âm, tiếp tục nói: "Ta không có đính hôn, ta sẽ không đính hôn với người phụ nữ khác."
Lúc này Cố Thanh Âm mới hiểu rõ ý của Hàn Dịch Phong, tức khắc nàng cảm thấy đầu đều to ra rồi.
Này, không phải là Hàn Dịch Phong vẫn chưa từ bỏ đi?!
Trong lòng nàng bắt đầu sinh ra cảm giác nguy cơ, hỏi: "Vì sao?"
"Trái tim ta không thích." Giọng nói Hàn Dịch Phong có chút thê lương.
Cố Thanh Âm có cảm giác nguy cơ "cọ cọ cọ" mà bay lên, nàng nghĩ thầm, nàng với Hàn Dịch Phong cũng không không có tiếp xúc gì nhiều, sao Hàn Dịch Phong này nhìn như là không phải nàng thì không được vậy? Chẳng lẽ, sau khi《Tiên đồ chi lữ》 này bị nàng làm loạn, nàng lại cầm được kịch bản Mary Sue sao?!
không được! Nàng muốn là kịch bản nữ cường, nàng muốn phi thăng!!!
Cho nên, Cố Thanh Âm liếʍ liếʍ môi, nỗ lực khuyên bảo Hàn Dịch Phong, nói: "Thật ra..... Hàn đạo hữu, ngươi có thể tìm một nữ tu mà mình thích để đính hôn a!"
Nói xong, Hàn Dịch Phong nhìn Cố Thanh Âm, nửa ngày cũng không có nói chuyện.
Cố Thanh Âm bị nhìn chằm chằm mà chột dạ, đành phải làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh.
"Không có......" Hàn Dịch Phong đột nhiên nói.
"Hả?"
"Không có thích nữ tu nào khác cả."
Được rồi.
Cố Thanh Âm cảm thấy nàng thành công nói đến trời đất mù mịt luôn rồi.
Nàng cũng không dám hỏi, đành phải làm trò nói: "Hàn đạo hữu, thương của ngươi cũng không nhẹ, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, Cố Thanh Âm cũng mặc kệ Hàn Dịch Phong có đồng ý hay không, trực tiếp đứng dậy đắp chăn cho Hàn Dịch Phong.
"Ngươi ngủ đi!" Cố Thanh Âm thực nghiêm túc nói.
"Vậy còn ngươi?" Hàn Dịch Phong hỏi.
"Ta....... cũng ở chỗ này a?" Mấu chốt là Cố Thanh Âm cũng không còn chỗ nào khác để đi cả.
Phượng tộc quy củ rất nhiều, nàng lại không dám chạy loạn, nếu mà phạm phải cấm kỵ gì thì cũng không tốt.
Nhưng mà, lúc nghe được Cố Thanh Âm nói cũng ở lại chỗ này, Hàn Dịch Phong thế mà thật sự nhắm hai mắt lại, ngủ luôn.
Cố Thanh Âm: "......."
..........
Hàn Dịch Phong ngủ lần này chính là 5 ngày.
Trong 5 ngày này, Hàn Dịch Phong đều không có một dấu hiệu thức tỉnh nào, Cố Thanh Âm cũng không có biện pháp, nàng chỉ có thể ở lại trong phòng để tu luyện, thuận tiện trông coi Hàn Dịch Phong.
Thời điểm nhàm chán liền đi xem tiểu thuyết ở trong tâm bông hoa.
Rạng sáng ngày thứ 6, Rốt cuộc thì Hàn Dịch Phong cũng đã tỉnh lại.
"Hàn đạo hữu!" Cố Thanh Âm thấy Hàn Dịch Phong tỉnh lại thì vui vẻ dị thường.
Năng lực hồi phục của Hàn Dịch Phong khá tốt, sau 5 ngày nghỉ ngơi, sắc mặt có vẻ như là khá hơn nhiều.
"Tiên phủ Phượng Linh sắp mở ra rồi." Đây là câu nói đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại nói.
"Khi nào?" Cố Thanh Âm hỏi.
"Giờ Mẹo hôm nay (*Giờ Mẹo từ 5-7h sáng)." Hàn Dịch Phong từ trên giường đứng dậy.
Cố Thanh Âm tính tính thời gian, còn hơn 2 tiếng nữa.
Nàng nhớ tới nhiệm vụ mà sư phụ mình giao cho, không biết xấu hổ mà cố hỏi: "Ừm......, Hàn đạo hữu, ta nghe nói, tiên phủ Phượng Linh có một con linh thú Chu Tước từ thời thượng cổ đúng không?"
"Chu Tước...... Ngươi nói là Diễm đại nhân sao?" Hàn Dịch Phong quay đầu nhìn Cố Thanh Âm.
Đậu xanh! Hóa ra là thật sự có a!
"Vậy Chu Tước, à không......Diễm đại nhân ở chỗ nào của tiên phủ Phượng Linh vậy?" Cố Thanh Âm tiếp tục không biết khách sáo nói.
"Ta không biết." Hàn Dịch Phong thành thành thật thật trả lời, "Diễm đại nhân luôn luon ru rú trong nhà, lần duy nhất ta thấy hắn cũng là mười mấy năm trước."
Được rồi....... này cũng không hỏi ra được.
Nhưng mà Hàn Dịch Phong cũng thực nhạy bén, sau khi Cố Thanh Âm hỏi xong, hắn liền nhận ra cái gì đó, "Ngươi tìm Diễm đại nhân có chuyện gì sao?"
"Không có không có!" Cố Thanh Âm liên tục phủ nhận.
"Cố đạo hữu......."
"Hử?"
"Ngươi biết quy củ của Phượng tộc chứ?" Hàn Dịch Phong đột nhiên hỏi.
"Quy củ gì? Quy củ của Phượng tộc các ngươi quá nhiều, ta còn không có biết hết toàn bộ. Này......Người không biết thì vô tội đúng không?" Cố Thanh Âm run run rẩy rẩy nói, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ là nàng đã đυ.ng vào quy cu nào đó của Phượng tộc rồi sao?!
Nghĩ tới Hàn Dịch Phong đều bị đánh thành bộ dạng kia, Cố Thanh Âm có chút run bần bật.
"Ở trong tiên phủ Phượng Linh lấy được đồ gì, nếu muốn cầm đi cho chính mình dùng, cần thiết..... phải kết làm đạo lữ với nam nữ củaPhượng tộc, trở thành người của Phượng tộc." Hàn Dịch Phong chậm rãi nói.
"Cái này.....Ta biết." Cố Thanh Âm cũng phát hiện, Hàn Dịch Phong hình như đã nhận ra ý đồ của nàng.
Nàng cười gượng 2 tiếng nói: "Hàn đạo hữu, ngươi lo quá rồi. Ta đến tiên phủ Phượng Linh chỉ để ngắm chơi thôi, ngắm chơi mà thôi, tuyệt đối không lấy bất cứ một cọng cỏ nào ở tiên phủ Phượng Linh đâu!" Nàng chỉ lấy vài giọt nước miếng của Chu Tước mà thôi!
Hàn Dịch Phong không nói gì.
Cố Thanh Âm cũng bắt đầu giả vờ câm điếc.
"Ta có nước miếng với lông vũ của Diễm đại nhân." Hàn Dịch Phong đột nhiên nói.
Cố Thanh Âm giật mình, nghĩ thầm người đàn ông Hàn Dịch Phong này chẳng lẽ đã biết rõ ý đồ của nàng rồi sao?!
"Vậy sao? Mấy thứ này chính là thứ tốt a!" Cố Thanh Âm làm bộ nghe không hiểu.
Sau khi Cố Thanh Âm nói xong, 2 người đều không nói gì nữa.
Cố Thanh Âm cũng cảm thấy không thú vị, nàng cũng hơi sợ Hàn Dịch Phong, lo thu thập lại túi Càn Khôn của mình.
Cách thời gian tiên phủ Phượng Linh mở ra còn một tiếng nữa, Hàn Dịch Phong đột nhiên đứng lên, nói với Cố Thanh Âm: "Đi thôi, Cố đạo hữu, ta đưa ngươi đi đến chỗ tập hợp của tiên phủ Phượng Linh."
Nghe vậy, Cố Thanh Âm ngoan ngoãn đi theo đằng sau Hàn Dịch Phong. Ngay lúc bọn họ sắp ra khỏi gian nhà, Hàn Dịch Phong đột nhiên quay đầu, nói với Cố Thanh Âm: "Cố đạo hữu!"
Hàn Dịch Phong đột nhiên dừng lại, Cố Thanh Âm không kịp phòng bị suýt chút nữa đυ.ng vào lưng của hắn.
Nhưng mà cũng may Cố Thanh Âm đã có kinh nghiệm, cho nên nàng dừng lại kịp thời.
"Hử?" Cố Thanh Âm giương mắt nhìn lại.
Hàn Dịch Phong xoay người lại, nhẹ giọng nói: "Cố đạo hữu, nếu ngươi có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm ta......Ta, ta sẽ không làm khó xử ngươi đâu."
Cố Thanh Âm: "......???"
Cố Thanh Âm không hiểu lắm ý tứ câu nói này của Hàn Dịch Phong.
Hắn sẽ không khó xử nàng, chẳng lẽ Hàn Dịch Phong nguyện ý đưa cho nàng nước miếng Chu Tước sao?
Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ cảm thấy chính mình tự luyến vô cùng, cũng không dám dễ dàng hỏi Hàn Dịch Phong lấy nước miếng Chu Tước nữa, nhỡ như lấy nước miếng Chu Tước này xong phải dâng bản thân lên thì làm sao bây giờ?!
"Hàn đạo hữu, chúng ta vẫn là đi nhanh đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi." Cố Thanh Âm đánh trống lảng.
Trong mắt Hàn Dịch Phong hiện lên một tia thất vọng, rũ mắt nói: "Được."
..........
******************************************