Trải qua nhiều ngày tu luyện, Cố Thanh Âm cảm thấy tu vi của chính mình lại thuần thục hơn một ít.
Tu vi này của nàng có lẽ là tinh nguyên của những người đàn ông kia, nhưng lúc ấy nàng mất trí nhớ, cũng không biết đã xảy ra cái gì, cho nên tu vi lúc đó đặc biệt yếu, nếu mà đi tỷ thí thì khả năng phần lớn các tu sĩ có cùng tu vi đều có thể đánh nàng một trận mất!
Tâm tình của Cố Thanh Âm cũng thực phức tạp, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ đến chuyện ở bí cảnh Ngân La, nàng cũng đâu có chiếm cái tiện nghi nào đâu.
Nữ tu mang thai sau khi sinh con khả năng còn sẽ bị lùi tu vi, nếu đứa bé quá "bá đạo", tu vi lùi lại một cảnh giới lớn cũng không phải là không có.
Cố Thanh Âm vuốt ve bụng nghĩ, nếu sau khi sinh đứa nhỏ này ra nàng bị lùi tu vi trở về Luyện khí kỳ, vậy chẳng phải là nàng như bị rút cạn máu sao?!
"Á!" Cố Thanh Âm cảm giác bụng của mình giật giật.
"Thôi không nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều cũng không tốt." Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.
Nàng vuốt ve bụng của mình nói: "Được rồi, ngươi đừng quậy nữa, mẹ không có ý gì khác đâu, chỉ là ngẫm lại mà thôi."
Nói xong, Cố Thanh Âm thật là không cảm thấy đau bụng nữa, cũng không biết có phải nhóc con trong bụng hiểu được nàng đang nói gì hay không.
Cố Thanh Âm thở dài, tiện tay cầm lên một tờ truyền âm phù được đưa tới động phủ mấy ngày nay.
"Thanh Âm, sau khi kết thúc bế quan thì hãy mau đến chỗ của vi sư." Tiếng của Chu Vũ Mị từ bên trong truyền tới.
Sư phụ tìm nàng có chuyện gì nhỉ?
Cố Thanh Âm đứng dậy, vội vàng đến động phủ của Chu Vũ Mị.
........
"Ai u, Thanh Âm đến rồi à." Chu Vũ Mị thấy Cố Thanh Âm tới, vẫy vẫy tay ý bảo Cố Thanh Âm đến ngồi bên cạnh nàng.
Cố Thanh Âm đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh người Chu Vũ Mị, thắc mắc hỏi: "Sư phụ, người gửi truyền âm phù tìm ta là có chuyện quan trọng gì sao?"
Cố Thanh Âm suy đoán nói: "Hay là, có liên quan đến đứa bé trong bụng con sao?"
Chu Vũ Mị nghe thấy Cố Thanh Âm nhắc đến đứa bé trong bụng, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Nhưng rất nhanh liền biến mất, nhanh đến nỗi Cố Thanh Âm cũng không phát hiện ra.
"Không liên quan tới đứa bé đâu." Chu Vũ Mị vỗ vỗ tay Cố Thanh Âm, cười khẽ một tiếng, "Nhưng mà a, vận may của Thanh Âm thật là tốt a, vốn dĩ ta đang nghĩ, nếu hôm nay con không xuất quan thì sẽ không có phần của con đâu."
"Cái gì ạ?" Cố Thanh Âm khó hiểu hỏi.
Chu Vũ Mị lấy ra một khối ngọc bài phượng hoàng, đưa cho Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm cầm lấy, quan sát một lúc mới phát hiện ngọc bài phượng hoàng này hình như là một cái "chìa khóa".
"Đây là?" Cố Thanh Âm ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Mị.
"Chìa khóa của tiên phủ Phượng Linh." Chu Vũ Mị cười cười, "Ta nghe nói lần trước trong cuộc chiến nhận chủ hồ Bách Ẩn, sau khi con xuất quan ngay buổi tối đầu tiên thì bắt được hồ Bách Ẩn. Lần này, biết đâu được đồ nhi của ta cũng có được một vận may lớn nữa thì sao?"
"Tiên phủ Phượng Linh....." Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói, cái tên này có chút quen thuộc a, nhưng mà hình như gần đây nàng cũng không có nghe nói có bí cảnh nào mở ra a.
"Tiên phủ Phượng Linh là bí cảnh bảo địa của Phượng tộc." Có lẽ Chu Vũ Mị đã nhìn ra sự nghi hoặc của Cố Thanh Âm, nàng nói thẳng ra luôn.
"Phượng tộc?!" Cố Thanh Âm mở to 2 mắt nhìn, nàng cầm ngọc bài phượng hoàng trong tay mà như là củ khoai lang bỏng tay liền đặt nó sang một bên, khó xử nói: "Nếu là Phượng tộc thì vẫn là thôi đi sư phụ."
""Con sợ cái gì chứ?" Chu Vũ Mị nói thẳng: "Dù sao thì con cũng đã nói dối về chuyện của đứa bé rồi còn gì? Sao mới nói đến Phượng tộc mà đã dọa sợ con rồi thế?"
"Nhưng mà......" Cố Thanh Âm do do dự dự.
"Nhưng cái gì mà nhưng!" Chu Vũ Mị lấy một viên đan dược ra trực tiếp nhét vào miệng Cố Thanh Âm, "Ăn viên thuốc này đi, trừ khi có loại pháp bảo đặc thù, bằng không thì sẽ không có ai có thể nhìn ra con đang mang thai."
Cố Thanh Âm ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống.
Nhưng là nàng vẫn còn có chút thắc mắc, "Nếu tiên phủ Phượng Linh là bí cảnh bảo đại của Phượng tộc, vậy thì tại sao lại để cho người khác đi vào a?"
Chu Vũ Mị dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc mà nhìn Cố Thanh Âm, "Vì sao á? Đương nhiên là vì kén rể a!"
"Kén rể sao?!"
"Đúng vậy." Chu Vũ Mị cười lạnh một tiếng nói: "Đây là trò mà đám lão già kia bày ra, mỗi khi bọn tiểu bối trong Phượng tộc không đủ người để kết hôn thì sẽ mở tiên phủ Phượng Linh ra, phát cho các tông môn lớn một chiếc chìa khóa cửa của tiên phủ Phượng Linh. Nhưng người ta cũng có ra quy định rõ ràng, cần phải là nam nữ tu có tu vi dưới Kim đan kỳ và chưa kết hôn mới có thể vào tiên phủ Phượng Linh."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, con cho rằng sau khi đi vào tiên phủ Phượng Linh, mấy lão già của Phượng tộc sẽ để cho con vào đó lấy đi tiên thảo linh thú trong đó ra sao?"
Lúc này Cố Thanh Âm lại càng thắc mắc, "Không cho lấy đồ vật ra, vậy họ mở tiên phủ Phượng Linh ra làm gì?"
"Không phải nãy ta mới nói rồi sao, kén rể a!" Chu Vũ Mị cười, "Nếu ngươi muốn lấy đi đồ vật trong bí cảnh, tất nhiên là những lão già kia sẽ đồng ý, chỉ cần ngươi đồng ý kết làm đạo lữ với nam nữ tu của Phượng tộc, từ đó vào Phượng tộc ở, trở thành một phần của Phượng tộc là được."
"Tê!" Cố Thanh Âm hiểu rồi, còn không phải là một hiện trường xem mắt sao?
"Con không muốn đi xem mắt đâu......Không đúng, con không muốn kết làm đạo lữ với nam tu của Phượng tộc, con có thể không đi được không?" Cố Thanh Âm nhìn thoáng qua ngọc bài phượng hoàng, "Sư phụ, con cảm thấy con không nhất thiết phải cần cái này, người vẫn là nhường cơ hội cho người khác đi thôi!"
"Thật là một đứa nhỏ ngốc!" Chu Vũ Mị nghe vậy lắc lắc đầu, "Con có biết là có những nam nữ tu khác tranh nhau vỡ đầu chảy máu chỉ vì khối ngọc bài này thôi không, tu sĩ muốn đến Phượng tộc ở rể cũng không phải dễ dàng gì."
"Thế thì đúng lúc, để cho bọn họ đi thôi......"
"Không thể, nếu con đã xuất quan thì nhất định phải đi." Chu Vũ Mị cường ngạnh nói, "Trong tiên phủ Phượng Linh có một con vật từ thời kỳ thượng cổ ở đó....."
"Phượng Hoàng sao?!" Lúc này Cố Thanh Âm mới có chút hứng thú, nghe nói ở thế giới này Phượng Hoàng đã bị diệt sạch. Nếu ở trong tiên phủ Phượng Linh có thể nhìn thấy Phượng Hoàng, như vậy thì nàng đi cũng không phải là không thể a.
"Chu Tước." Chu Vũ Mị liếc nàng một cái, "Phượng Hoàng đã sớm biến mất rồi, ngươi vẫn là ngẫm lại đi. Ngươi đi giúp vi sư lấy nước miếng của Tam Tích Chu Tước."
"Sư phụ muốn lấy nước miếng của Chu Tước làm gì?"
Chu Vũ Mị nhẫn nhịn, nghĩ thầm nàng đang mang thai, không thể đánh.
"Dù là nước miếng, vi sư tự nhiên sẽ cần đến, con không cần hỏi nhiều. Vốn dĩ nếu con chưa xuất quan, ta định để sư huynh của con đi làm. Nhưng tính tình của sư huynh con thì con cũng biết rồi đấy, chuyện này mà giao cho hắn thì không bằng giao cho con đi làm thì ta có thể yên tâm hơn. Với lại con có hồ Bách Ẩn, so với sư huynh con thì đáng tin hơn nhiều."
"Đúng rồi, Thanh Âm, lần này đi tiên phủ Phượng Linh, nhớ rõ coi chừng sư huynh con một chút, đừng để hắn qualại gần với nữ tu của Phượng tộc quá "
"Vậy thì nhỡ con không coi chừng được thì sao? Sư huynh vừa ra ngoài thì chẳng khác gì con ngựa tuột dây cương cả, đảo mắt đã không thấy bóng dáng rồi." Cố Thanh Âm cảm thấy nhiệm vụ này rất khó, còn khó hơn cả lấy nước miếng của Chu Tước nữa.
"Vậy thì con chuyển lời của ta cho hắn, nếu hắn trêu chọc phải phụ nữ của Phượng tộc, vậy thì chỉ có thể ở lại Phượng tộc mà làm rể đi." Chu Vũ Mị nói xong thì cười lạnh một tiếng.
Cố Thanh Âm rùng mình một cái, " .......Vâng."
.........
Bởi vì Cố Thanh Âm xuất quan đúng lúc, ngày tiên phủ Phượng Linh mở ra cũng sắp đến rồi, Cố Thanh Âm nghĩ dù sao thì những đồ dùng cần thiết thì nàng đều mang theo đủ hết rồi.
Cho nên sau khi ra khỏi động phủ của Chu Vũ Mị , Cố Thanh Âm liền trực tiếp thuê đi một chiếc xe thú đến địa phận của Phượng tộc.
Nàng tính tình thời gian, cảm thấy đoạn đường đến Phượng tộc cần phải có một chiếc xe thú đi thật nhanh.
Ai biết được, Cố Thanh Âm chân trước vừa mới bước ra khỏi Cực Nhạc Cung.
Liền nhìn thấy ở trong không trung có một mảnh bóng tối, 3 con Thanh Lôi Bich Ba đạp mây mà tới, trực tiếp ngừng ở trước mặt Cố Thanh Âm.
Tiếp theo trong nháy mắt, Từ Lam Chi từ trong thùng xa bước ra, hắn mặc một bộ quần áo sang trọng, trang điểm một cách dễ gây chú ý, Cố Thanh Âm có thể cảm giác tất cả những ánh mắt của người qua đường đều chăm chú đặt trên người Từ Lam Chi.
Cố Thanh Âm nhìn 3 con Thanh lôi bích ba, có hơi hối hận a, hối hận đến nỗi ruột đều xanh cả lên rồi.
Sớm biết như thế, lúc ấy tiểu thiếu gia này muốn cho nàng Thanh lôi bích ba thì nàng liền nhận lấy. Dù cho nàng có qua tay bán đi, với vị tiểu thiếu gia nhà giàu này thì cũng sẽ quên ngay chuyện này thôi.
"Hừ!" Có lẽ bởi vì dừng ở trước mặt Cố Thanh Âm, nàng cũng không có bất luận phản ứng gì cả, Từ Lam Chi bất mãn mà hừ lạnh một tiếng.
Cố Thanh Âm nghĩ thầm thật là không thể trốn thoát được a, nàng căng da đầu chào hỏi.
"Từ đạo hữu, đã lâu không gặp."
"Đã 2 tháng không gặp, đúng là đã lâu rồi." Từ Lam Chi không âm không dương nói.
Cố Thanh Âm:"......" Thế mà hắn cũng có thể nhớ rõ ngày được sao?
"Ha hả!" Cố Thanh Âm không biết nên trả lời cái gì, chỉ có thể cười gượng 2 tiếng.
Lúc này Từ Lam Chi cũng hừ lạnh một tiếng, ngay lúc Cố Thanh Âm cảm thấy vị tiểu thiếu gia này định lái xe đi luôn.
Hắn chậm rãi nói: "Cố đạo hữu muốn đi đến Phượng tộc đúng không, ta cùng đường với ngươi, ta tiễn ngươi một đoạn đi."
Cố Thanh Âm mở to 2 mắt nhìn, cái vị tiểu thiếu gia này thích giúp đỡ người khác như vậy sao?!
"Ngươi không đi à?" Thấy Cố Thanh Âm không trả lời, Từ Lam Chi có chút không kiên nhẫn.
"Đi đi đi! Vậy thì làm phiền Từ đạo hữu rồi!" Cố Thanh Âm nghĩ thầm, có tiện nghi mà không chiếm thì chẳng phải là đồ ngốc sao?!
Hơn nữa đây là vị tiểu thiếu gia này chủ động mời, nàng còn có thể tiết kiệm được tiền thuê xe nữa.
Nháy mắt Cố Thanh Âm liền đứng ở trên xe thú, ai biết được lúc này có một con Thanh lôi bích ba đột nhiên nhảy cẫng lên, xe thú cũng lắc lư một chút. Thân hình Cố Thanh Âm cũng không đứng vững, trực tiếp đυ.ng vào ngực của Từ Lam Chi.
"Đau quá!" Cố Thanh Âm che lại cái trán, lẩm bẩm nói.
Ngày thường Từ Lam Chi luyện cơ kiểu gì thế? Ngực hắn cứng như là đá vậy.
"Ngươi không sao chứ?" Từ Lam Chi thế mà lại khó được hỏi một câu quan tâm.
".......Không sao." Nghĩ đến còn phải ngồi xe thú của Từ Lam Chi, cho nên Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi.
"Vậy Từ đạo hữu, chúng ta đi thôi." Nói xong, Cố Thanh Âm rất nhanh liền chui vào tong thùng xe, Từ Lam Chi cũng đi theo vào trong.
Vừa đi vào trong xe, Cố Thanh Âm liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng là vì muốn trốn tránh ở riêng với Từ Lam Chi trong khoảng thời gian này, rốt cuộc thì khoảng thời gian trước "trận chiến địa ngục" còn nháo đến khó coi.
Hơn nữa trong bụng nàng đang có em bé, cũng không biết có phải là của Từ Lam Chi hay không? Nàng sợ Từ Lam Chi sẽ nhắc lại chuyện cũ, nhỡ đâu nàng nói lỡ miệng thì thật sự là không tốt.
Từ Lam Chi: "......"
Không biết có phải Từ Lam Chi đang bất mãn cái gì hay không, dọc theo đường đi đã hừ lạnh rất nhiều lần, mỗi lần Cố Thanh Âm đều làm như không nghe thấy gì.
Chờ đến khi tới địa phận của Phượng tộc, Cố Thanh Âm mới thở dài nhẹ nhõm được một hơi.
Khi xe thú dừng lại, Cố Thanh Âm liền gấp không chờ nổi mà mở mắt, sau đó nói với Từ Lam Chi: "Từ đạo hữu, đa tạ ngươi đã cho ta đi nhờ!"
Nói xong, Cố Thanh Âm liền lấy tốc độ nhanh nhất mà nhảy xuống xe thú.
Có lẽ Cố Thanh Âm quá nóng nảy mà nhảy xuống xe, lúc nhảy xuống thì nàng đυ.ng phải một người, ngực của người này cứng cũng không kém gì với Từ Lam Chi.
"Đau quá!" Cố Thanh Âm lại che lại cái mũi mà hô đau.
"Cố Thanh Âm ngươi đứng lại đó cho ta!" Lúc này Từ Lam Chi cũng nhảy từ trong thùng xe ra ngoài, giận dữ hét.
****************************************
Thời gian gần đây dịch giả khá là bận bịu với công việc cho nên ra hoãn chương khá nhiều, thật lòng xin lỗi mọi người. Thời gian này tui sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn để ra chương mỗi ngày.
Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ và theo dõi truyện Các nam thần đều tưởng trong bụng tôi là con của họ.