Chương 28

"Đúng vậy, ta chính là điên rồi đấy!" Dạ Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua Vô Tu, cái loại hơi thở cấm dục này chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho người khác cảm thấy ngo ngoe rục rịch rồi.

Dạ Loan không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, hung tợn nói với Cố Thanh Âm: "Được rồi, ngươi muốn làm gì thì đi làm đi, đừng có ở chỗ này quầy rầy sư tỷ, nếu không ta đánh ngươi đó!"

Sau khi Dạ Loan nói xong câu đó, liền xoay người đi đến bên cạnh Vô Tu, lại biến thành bộ dáng nũng nịu lúc nãy, "Vô Tu, chúng ta đi thôi."

Cố Thanh Âm: "......." Tại sao Phật Tổ không giáng sấm sét xuống đánh người phụ nữ này đi?!

Nhìn 2 người kia đi xa, Cố Thanh Âm thở dài.

Thôi, nàng vẫn là muốn làm gì thì làm đi thôi.

Cố Thanh Âm trở về động phủ của mình.

Haiz, cái thế giới Tu chân lạnh nhạt này, chỉ có cái chăn của mình là còn chút hơi ấm mà thôi.

.........

Một lần ngủ này của Cố Thanh Âm ước chừng là 10 ngày.

Nếu không bởi vì đã đói bụng, nàng cũng không muốn tỉnh lại đâu.

Sau khi Cố Thanh Âm tỉnh lại thì cảm thấy rất là kỳ lạ, rõ ràng nàng đã tích cốc rồi, sao giờ còn cảm thấy đói bụng được?

Tay nàng xoa bụng nhỏ, suy nghĩ: Không phải là do đứa bé này có vấn đề chứ?

Cố Thanh Âm không có kinh nghiệm, cũng không biết tình huống này rốt cuộc là bình thường hay không, hiện tại nàng bị đói đến đầu váng mắt hoa, cho nên cái suy nghĩ này cũng không tồn tại ở trong đầu nàng lâu, nàng vứt đến sau đầu luôn rồi.

Nàng trực tiếp đứng dậy đi về hướng phòng bếp của Cực Nhạc Cung.

Quản sự của phòng bếp này là Tống Nham lại rất thân quen với Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm trước khi tích cốc, bởi vì cái miệng của nàng biết nói ngọt, khen tài nấu nướng của Tống Nham chỉ có trên trời, dưới đất không ai sánh bằng. Tống Nham nghe vậy thì rất vui vẻ, thường xuyên để dành đồ ăn ngon cho Cố Thanh Âm.

Tống Nham thấy Cố Thanh Âm đến, hắn vui vẻ nói, "Cố sư muội, ngươi đến thật đúng lúc a. Hôm nay vừa vặn mới có thịt huyền thỏ nướng."

"Cảm ơn Tống sư huynh! Có thể cho ta nhiều một chút được không?" Cố Thanh Âm vui mừng nói.

Tống Nham cho Cố Thanh Âm tận 3 con thỏ đã nướng xong, hắn hầm hừ nói: "Không đủ thì nói với sư huynh a! Sư muội muốn thì thịt thỏ này bao đủ luôn! Đám nhãi con kia không có lộc ăn, bọn họ không ăn thịt linh thú, ngại dơ bẩn."

"Vậy thì cảm ơn sư huynh!" Cố Thanh Âm bụng đói kêu vang, sau khi nàng cầm thịt huyền thỏ nướng thì tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Không lâu sau, Tống Nham cầm một chồng linh quả để trước mặt Cố Thanh Âm, chính hắn cũng cầm một con huyền thỏ nướng ngồi ở đối diện Cố Thanh Âm.

"Dạo gần đây những đệ tử của các tông môn lớn đều ở lại trong Cực Nhạc Cung của chúng ta...... Cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thật sự giống như trong lời đồn, có bảo bối ở Cực Nhạc Cung sao? Người của các tông môn đều tới để tranh bảo bối sao?" Tống Nham vừa an thịt thỏ vừa lẩm bẩm nói.

"Hử?" Hiện tại đầu óc Cố Thanh Âm chỉ toàn là ăn, căn bản là không nghe rõ Tống Nham đang nói gì.

Tống Nham cũng không để ý, hắn chỉ lo nói: "Đúng rồi, sư muội, ngươi biết không? Ngày hôm qua, người của Bách Lý gia cũng đến rồi......."

"Khụ khụ!" Vừa nghe thấy hai chữ Bách Lý, nháy mắt Cố Thanh Âm liền giật mình rồi, đúng lúc miếng thịt nàng vừa mới cắn bị nghẹn ở trong cổ họng.

"Sư muội?! Mau uống miếng nước đi!" Tống Nham thấy thế, vội vàng đưa ly nước qua, còn buồn bực nói: "Có phải là do tích cốc lâu rồi nên giờ ăn không quen không?"

Cố Thanh Âm: "......"

Không phải, nàng là bị dọa sợ đấy.

Sau khi uống nước thì nàng cảm thấy tốt hơn rồi, gấp không chờ nổi mà hỏi Tống Nham, "Sư huynh, ngươi vừa nói cái gì cơ? Người của Bách Lý gia tới rồi sao? Người tới là ai?"

"Sao đột nhiên ngươi lại có hứng thú với Bách Lý gia vậy?" Tống Nham thắc mắc nói. "Còn có thể là ai nữa, không phải là thiếu gia của Bách Lý gia Bách lý Mặc thì ai, còn có vài người khác mà ta không biết nữa, nhưng mà chắc hẳn đều là người của Bách Lý gia."

Cố Thanh Âm: "....."

Ông trời là đang đùa nàng sao?

Hiện tại nàng thật sự muốn quay trở về 10 ngày trước mà đánh cho chính mình một cái tát!

"Sư muội ngươi làm sao vậy?" Tống Nham nhìn bộ dạng của Cố Thanh Âm có gì đó không đúng hỏi.



"Ta không sao đâu Tống sư huynh." Cố Thanh Âm nhấp môi, nàng quyết định trong vòng mấy ngày tới nàng sẽ ở trong động phủ của mình để tu luyện, không ra ngoài đi loạn nữa.

Nếu mà cùng lúc đυ.ng phải Vô Dục với Bách Lý Mặc, vậy thì nàng có trăm cái miếng cũng không giải thích rõ nổi.

Nàng nhìn thịt huyền thỏ nướng trong tay, có chút lưu luyến không rời nói: "Sư huynh, ta có thể đem những con huyền thỏ nướng này mang về không?

"......Tất nhiên là có thể rồi."

........

Cố Thanh Âm mang theo 5 con huyền thỏ nướng đã được đóng gói đi, có chút ưu sầu thở dài.

Lúc này, chắc là 5 người đàn ông kia đều ở trong Cực Nhạc Cung, cho đến khi kết thúc tranh đoạt hồ Bách Ẩn.

Đến lúc đó chắc chắn là không thể tránh khỏi việc chạm mặt với 5 ngưòi đàn ông này rồi.

Vậy phải làm sao bây giờ?

"Hừ!" Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên từ đằng sau Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm quay đầu lại nhìn, là người đầu heo..... À không, là Chu Duyên Phong.

Lúc này Chu Duyên Phong vẫn mang theo cái khăn chùm đầu mà Cố Thanh Âm đã cho hắn lúc trước, chẳng qua là đã cải tiến hơn chút.

"Chu sư huynh?" Cố Thanh Âm thắc mắc hỏi: "Ngươi đến Cực Nhạc Cung lúc nào vậy?"

Cố Thanh Âm cảm thấy kỳ quái, nàng tưởng với tình huống hiện tại của Chu Duyên Phong thì hắn sẽ phải luôn ở lại trong Thanh Vũ Phái, chờ Phụng Ngôn chân quân bắt tên Sửu bát quái kia về để đổi đầu chứ.

"Hừ...... Đây..... Là cái gì?" Chu Duyên Phong gian nan mà phát ra tiếng, hắn chỉ chỉ thịt huyền thỏ nướng đã đóng gói trong tay Cố Thanh Âm nói.

"Đây là thịt huyền thỏ nướng, Chu sư huynh có muốn ăn hay không?" Cố Thanh Âm khách khí hỏi.

"Hừ.... Muốn."

Cố Thanh Âm: "......" Nàng không nên khách khí hỏi a.

.........

Cố Thanh Âm không thể ngờ đến chính là, ,Chu Duyên Phong thế mà lại ăn nhiều như vậy.

Nàng vừa đặt 5 con hyền thỏ nướng xuống, Chu Duyên Phong liền hự hự bắt đầu ăn uống thỏa thích, hầu như là mấy miếng đã ăn hết cả toàn bộ thịt huyền thỏ nướng, Cố Thanh Âm xem mà trợn mắt há hốc mồm.

Hơn nữa, lúc Chu Duyên Phong ăn còn để lộ răng nanh ra, tuy rằng phần lớn đầu của hắn đều bị che lại bằng khăn, nhưng lại lộ ra bộ phận hung tàn kia cho Cố Thanh Âm nhìn, nàng bất giác mà rùng mình.

Cái này...... biến thành người đầu heo cũng có tác dụng phụ sao?

Cố Thanh Âm nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của Chu Duyên Phong.

Nàng yên lặng quay đầu đi, nàng không dám nói, cũng không dám hỏi.

"Hừ...... Còn nữa không?" Chỉ trong tức khắc, Chu Duyên Phong đã ăn xong hết 5 con huyền thỏ nướng rồi.

"Không, không có....." Vốn Cố Thanh Âm định bảo Chu Duyên Phong đến phòng bếp ăn, nhưng mà nghĩ lại. Nàng không biết rõ tình huống của Chu Duyên Phong như thế nào.

Cố Thanh Âm nghĩ tới lúc nãy Chu duyên Phong làm lộ răng nanh ra, mà đệ tử tu vi luyện khí lại hay đến phòng bếp, đồ ăn ở đó chắc là cũng không đủ để Chu Duyên Phong nhét kẽ răng nữa ấy.

"Sư huynh, phòng bếp ở đằng kia, ngươi tự qua đó ăn đi, ta cần nói mấy câu với Cố đạo hữu." Đột nhiên, Thẩm Diễn Chỉ xuất hiện, ngón tay hắn chỉ về một hướng, nói với Chu Duyên Phong: "Ở phòng bếp có rất nhiều thịt huyền thỏ nướng.""

Chu Duyên Phong nghe vậy, xoay người liền hướng đến phòng bếp mà đi.

Cố Thanh Âm nghi hoặc mà nhìn Thẩm Diễn Chỉ, Thẩm Diễn Chỉ như là hiểu Cố Thanh Âm có ý gì. Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sau khi Chu sư huynh trở về thì ăn rất nhiều, nhưng cũng không có mất đi lý trí, sẽ không làm người khác bị thương đâu, ngươi đừng lo."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nhìn Thẩm Diễn Chỉ, Cố Thanh Âm theo bản năng mà trốn tránh, nàng nói với Thẩm Diễn Chỉ: "Thẩm đạo hữu, nếu không có việc gì thì ta về trước đây."

Cố Thanh Âm đang chuẩn bị chạy đi thì bị Thẩm Diễn chỉ kéo ống tay áo lại.

"Cố đạo hữu, làm phiền rồi, ta còn có chút lời muốn nói với ngươi." Thẩm Diễn Chỉ trầm giọng nói.

Cố Thanh Âm vừa nghe được lời này, trong lòng căng thẳng.



Nàng hơi khẩn trương nhìn Thẩm Diễn Chỉ, trong lòng thầm nghĩ: Không xong rồi, không phải Thẩm Diễn Chỉ cũng biết rồi đấy chứ?

Nghĩ đến cái này, Cố Thanh Âm liền cảm thấy đau đầu. Nếu Thẩm Diễn Chỉ hỏi nàng cái này, nàng có nên trực tiếp úp nồi lên đầu Bách Lý Mặc hay không đây?

Dù sao cũng úp cho Bách Lý Mặc một lần rồi, nhiều rận thì không ngứa a.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Sư phụ ta..... mấy ngày nay có liên hệ với ngươi không, Cố đạo hữu?" Thẩm Diễn Chỉ nhăn mày, tiếng nói gian nan.

Cố Thanh Âm nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ngươi chỉ hỏi cái này thôi sao?"

"Chẳng lẽ còn có chuyện gì nữa sao?" Lập tức Thẩm Diễn Chỉ liền bắt được tin tức trọng điểm trong lời nói của Cố Thanh Âm.

"Không, không có." Cố Thanh Âm vội vàng nói sang chuyện khác, "Phụng Ngôn chân quân không có liên hệ với ta a Thẩm đạo hữu."

Nhưng Cố Thanh Âm còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, nàng liền hoảng sợ nghĩ đến, Phụng Ngôn chân quân này đã truy bắt Sửu bát quái được 10 ngày, dù là không bắt được thì cũng nên trở về Thanh Vũ Phái chứ.

Chẳng lẽ......Phụng Ngôn chân quân bị Sửu bát quái gϊếŧ rồi sao?

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm rùng mình một cái.

Ngàn vạn đừng như vậy a!

Phụng Ngôn chân quân ở trong quyển sách 《Tiên đồ chi lộ》 này, là bởi vì sau khi Chu Duyên Phong và Thẩm Diễn Chỉ tử vong, tính tình thay đổi, dẫn đến cũng tử vong. Mà Sửu bát quái lại là một trong các lam nhan tri kỷ của Bùi Ngọc Nhi, vận số của hắn cũng rất cao.

Nếu Sửu bát quái cũng được coi là con trai của Thiên Đạo, vậy nhỡ đâu Phụng Ngôn chân quân không đánh lại được thì làm sao bây giờ?

"Thẩm đọa hữu? Ngươi gửi Thông tín phù với Truyền âm phù chưa?" Cố Thanh Âm sốt ruột hỏi.

"Đã gửi rồi, nhưng sư phụ vẫn chưa có trả lời ta, cho nên lúc này ta mới tới đây, muốn hỏi Cố đạo hữu.....người sư phụ để ý nhất là ngươi."

Cố Thanh Âm nghe vậy mà chột dạ, nàng cũng không phải con gái ruột của Phụng Ngôn chân quân a.

"Thẩm đạo hữu nói quá rồi, Phụng Ngôn chân quân coi ngươi như con trai ruột, ta so ra kém....." Cố Thanh Âm nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Nàng mở túi Càn Khôn mà hồi trước Phụng Ngôn chân quân cho ra, bên trong túi Càn Khôn này có rất nhiều bảo bối.

Chẳng qua là Cố Thanh Âm cũng không dám đυ.ng vào đồ vật trong này.

Lúc ấy nàng nhìn thoáng qua, hình như Phụng Ngôn chân quân cho có mấy thứ cùng loại với Truyền âm phù.

"Ngươi muốn làm gì vậy?" Thẩm Diễn Chỉ thắc mắc hỏi.

Cố Thanh Âm cũng không biết hiện tại có tiện để đổ túi Càn Khôn ra để tìm đồ vật ở bên trong hay không, nàng lập tức quên mình, trực tiếp cầm tay Thẩm Diễn Chỉ, biểu tình rất bức thiết nói: "Thẩm đạo hữu, nơi này không tiện để làm việc này, ngươi theo ta về trong động phủ của ta đi."

Thẩm Diễn Chỉ: "......???" Người của Cực Nhạc Cung đều suy nghĩ thoáng như vậy sao?

Thẩm Diễn Chỉ kinh ngạc nhìn Cố Thanh Âm, hắn đột nhiên nghĩ tới hồi trước sư phụ muốn hắn với Cố Thanh Âm kết làm đạo lữ, hắn ấp a ấp úng nói: "Cố đạo hữu, vậy không tốt lắm đâu..... vẫn là nên chờ sư phụ ta trở về thì chúng ta mới....."

Cố Thanh Âm nghe vậy lại càng thắc mắc, "Chuyện này còn chờ Phụng Ngôn chân quân trở về thì rau kim châm đều lạnh rồi?"

"Nhưng mà......"

"Có gì mà phải nhưng mà chứ?"

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Đang lúc Cố Thanh Âm với Thẩm Diễn Chỉ lôi lôi kéo kéo thì phía sau truyền đến giọng nói của Vô Dục.

Cố Thanh Âm lập tức ngây ngẩn cả người, nàng đã nói rồi mà, đi đến động phủ thì không phải không có vấn đề gì rồi sao?

*******************************

Ngày hôm qua viết chương mới, lỡ tay xóa hết mà không có lưu T.T dạo này dịch giả bắt đầu đi làm thêm, có lẽ trong thời gian tới sẽ đăng truyện khá muộn, mong mọi người thông cảm cho tui nha.

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi và ủng hộ truyện, dịch giả sẽ cố gắng đăng truyện theo lịch và mọi người theo dõi truyenhdt.com để có thể cập nhật chương mới nhanh nhất nha.