Vừa dứt lời.
Từ Lam Chi thân hình lung lay, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Cố Thanh Âm trộm mà cười, còn may là nàng thông minh tuyệt đỉnh. Ý nghĩ vừa mới chợt lóe, thế nhưng mà lại nghĩ ra một câu có thể ngăn trở việc Từ Lam Chi muốn rời đi.
Nàng vội vàng tiến lên, đáng thương vô cùng mà nói với Từ Lam Chi: "Từ đạo hữu, thân thể của ta không khỏe, chúng ta vẫn nên trở về thôi."
"Ngươi....." Từ Lam Chi nhấp môi nhìn Cố Thanh Âm cả nửa ngày cũng không biết phải nói gì.
"Ta làm sao cơ?" Cố Thanh Âm có chút chột dạ hỏi.
Từ Lam Chi nhìn Cố Thanh Âm, hắn biết rõ tính cách của người phụ nữ này, lời nói mang thai này khả năng là dùng để làm cho hắn luống cuống.
Hắn thấp giọng nói: "Không có khả năng, ta không tin."
"Tại sao lại không có khả năng?" Cố Thanh Âm chấn động, nàng hơi do dự hỏi: "Chẳng lẽ...... Ngươi bị vô sinh sao?"
"Ngươi!" Từ Lam Chi nghẹn lời.
Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, vốn dĩ hắn cũng không tin mấy cái chuyện quỷ quái mà Cố Thanh Âm bịa ra, cho nên hiện tại hắn tính ném Cố Thanh Âm ở lại.
Từ Lam Chi lạnh nhạt vô tình hất tay Cố Thanh Âm ra.
Cố Thanh Âm thấy Từ Lam Chi ý chú như sắt đá, nàng cắn răng, tiếp tục lôi kéo tay áo Từ Lam Chi, đáng thương hề hề nói: "Ta thật sự là đã có con của ngươi, ngươi không thể mặc kệ ta a!"
"Ta! Không! Tin!" Từ Lam Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Thanh Âm, rốt cuộc thì vẫn không có ném nàng ở lại. Chỉ là lạnh giọng nói: "Ta muốn quay lại chỗ lúc nãy lần nữa, nếu ngươi đồng ý thì đi theo đi."
Nói xong, Từ Lam Chi liền đi.
Lúc này Cố Thanh Âm ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Từ Lam Chi này tài cao mà gan cũng lớn, vừa mới thiếu chút nữa tặng đầu cho người khác, hiện tại thế mà còn dám quay lại đó.
Cố Thanh Âm hơi do dự, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là cắn chặt răng, đi theo Từ Lam Chi.
...........
"Ngươi thế mà lại dám đi theo vào đây sao?" Nhìn thấy Cố Thanh Âm đi theo, Từ Lam Chi hơi giật mình.
Hắn còn tưởng rằng lần này có thể ném bỏ Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm hừ lạnh một tiếng, không có trả lời.
Từ Lam Chi này muốn bỏ nàng ở lại, không có dễ vậy đâu!
Nàng không muốn trở lại chỗ này, nhưng hiện tại tên Sửu bát quái kia đã chạy, cũng không biết hắn đã chạy đi đâu. Nếu nàng ở lại một mình biết đâu lại đυ.ng phải Sửu bát quái kia thì phải làm sao?
Nàng cảm thấy vận khí của chính mình không quá là có hy vọng.
Hôm nay nàng chính là muốn quấn lấy Từ Lam Chi, có bị bắt thì cả 2 cùng bị bắt!
"Ngươi đến chỗ này làm gì? Lúc nãy không phải đã xem qua rồi sao?" Không được bao lâu, Cố Thanh Âm vẫn là không nhịn được mà đi hỏi Từ Lam Chi.
Lúc nãy trước khi đi ra khỏi đây, bọn họ cũng đã kiểm tra qua rồi.
Nơi này là chỗ Sửu bát quái bắt người đến đây để cải tạo, trừ bỏ Chu Duyên Phong, cơ bản đều đã chết, không có chết thì cũng chỉ còn một hơi, lúc nãy cũng đã bị Phụng Ngôn chân quân mang theo ra ngoài, cũng không biết là giao cho ai.
Có thể nói, Chu Duyên Phong là người đầu tiên mà Sửu bát quái cải tạo thành công. Trong một thời gian ngắn mà cái tên Sửu bát quái kia có thể khiến thuật con rối biến thành như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là rất khủng bố.
Cố Thanh Âm cảm giác có chút lạnh người, nàng bất giác mà xoa xoa cánh tay của mình, nhìn Từ Lam Chi cách nàng càng xa.
"Ngươi đợi ta với, Từ đạo hữu!" Cố Thanh Âm trong lòng bất an, đuổi theo.
Cố Thanh Âm đi theo Từ Lam Chi, một đường đi thẳng đến phòng giải phẫu lúc nãy.
Nhìn trên đất đầy vết máu cùng với những phần cánh tay, chân đã bị cụt, Cố Thanh Âm căn bản là cũng không muốn đi vào.
"Rốt cuộc thì ngươi tới nơi này làm gì vậy, Từ đạo hữu?" Cố Thanh Âm ở trong lòng thầm nghĩ, Từ Lam Chi này không phải là bị kí©h thí©ɧ một chút cũng trở thành biếи ŧɦái đi?
Từ Lam Chi xoay người nhíu mày lạnh lùng nói: "Nói nhỏ thôi! Đừng có dọa đến nó!"
"Ai cơ?!" Cố Thanh Âm không nhịn được hỏi.
Nhưng mà Từ Lam Chu lại không trả lời.
Từ Lam Chi đi vào trong phòng giải phẫu, Cố Thanh Âm cũng rón rén đi theo. Vừa đi vào trong, nàng bắt đầu cảm giác không khỏe càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa dạ dày bắt đầu run rẩy, buồn nôn kinh khủng.
Từ Lam Chi dừng lại ở chỗ những cánh tay, chân bị cụt, hắn dùng kiếm đấy những "đồ vật" này ra, liền thấy ở bên trong có một cái gì đó nho nhỏ còn cử động.
"Ọe!" Lúc này, Cố Thanh Âm thật sự không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống nôn mửa.
Nhưng mà nôn nửa ngày, lại không nôn được cái gì.
Từ Lam Chi bắt thứ vẫn còn động đậy kia ra.
Lúc này Cố Thanh Âm mới thấy rõ, thứ "đồ vật" kia là một con thỏ, chẳng qua là đầu người với thân mình là thỏ. Phối hợp với đầy người là máu, quả thực là khủng bố vô cùng.
Từ Lam Chi dùng pháp quyết rửa sạch sẽ con thỏ.
Không thể không nói, "tay nghề" của Sửu bát quái cũng khá tốt.
Sau khi con thỏ được rửa sạch sẽ thì nhìn cũng không phải quá khủng bố, nhìn cũng không khác gì mấy với một số linh thú có gương mặt giống người cả. Nếu nói nó là linh thú, khả năng cũng có thể lừa qua mắt người khác được đấy.
"Này...... hiện tại nó rốt cuộc là người hay thỏ vậy?" Cố Thanh Âm che miệng, ồm ồm nói.
"Là con thỏ." Từ Lam Chu cất con thỏ vào trong túi linh thú của mình.
Cố Thanh Âm thấy vậy thì giật mình rồi, nàng nói: "Không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hứng thú đối với "nghề" này sao?"
"Không liên quan đến ngươi." Từ Lam Chi liếc mắt trừng Cố Thanh Âm một cái, "Cố đạo hữu, người cũng đừng giả vờ nữa."
"Ta giả vờ cái gì?" Cố Thanh Âm hỏi.
"Giả..... mang thai." Giọng nói của Từ Lam Chi có chút không được tự nhiên, "Ta sẽ không tin đâu!"
Thôi được rồi, thật là một tên đàn ông ý chí sắt đá.
Hiện tại nàng rất choáng váng, buồn nôn, cũng không rảnh so đo với Từ Lam Chi, chỉ vội vàng nói: "Vậy hiện tại chúng ta có thể ra ngoài được chưa?"
"Được rồi."
.........
Vừa ra tới ngoài, Cố Thanh Âm liền nôn đến mặt mày tối sầm - - mặc dù chỉ nôn ra toàn nước không.
Từ Lam Chi nhìn bộ dạng này của nàng cũng bị dọa cho choáng váng, tay hắn run rẩy chuẩn bị đỡ Cố Thanh Âm thì lại bị nàng cản lại.
"Từ đạo hữu, chúng ta vẫn là nhanh chân trở về thôi."
Hiện tại nàng thật hối hận, sớm biết sẽ khó chịu như vậy, lúc nãy nàng đã không đi theo Từ Lam Chi vào đó, đang yên lành lại phải chịu tội như vậy.
Không đúng, không hối hận.
Nếu nàng không đi theo vào thì cũng không biết Từ Lam Chi "cổ quái", nói không chừng Từ Lam Chi cũng là kẻ biếи ŧɦái, sau này vẫn là cách xa hắn chút thì tốt hơn.
"Ta đưa ngươi đến Hồi Xuân Đường đi."
Từ Lam Chi nhìn Cố Thanh Âm khó chịu như vậy, cúi người liền bế Cố Thanh Âm lên.
Cố Thanh Âm: ".......???"
.........
Hồi Xuân Đường là tiệm thuốc lớn nhất thành Phong Vũ.
Cố Thanh Âm cảm thấy bản thân cũng không có bị cái gì to tát lắm, chỉ là bị những cái "tác phẩm" của Sửu bát quái dọa cho nôn mửa mà thôi, nàng cảm thấy đến đan dược cũng không cần ăn luôn ấy.
Nhưng thái độ của Từ Lam Chi lại rất kiên quyết, một hai nhất định là phải kéo nàng đến đây xem một cái.
Nhưng cái vị y tu của Hồi Xuân Đường này cứ nhìn chằm chằm nàng hoài, làm Cố Thanh Âm còn tưởng rằng bản thân mắc phải bệnh nan y khó chữa.
Vị y tu này cười tủm tỉm nói với Từ Lam Chi: " Chúc mừng đạo hữu, phu nhân của ngài có thai rồi."
Từ Lam Chi: ".....???"
Cố Thanh Âm: ".....???" Meo meo meo.
*****************************
Trong nhà mất điện đột ngột, rất chân thành xin lỗi mọi người vì sự trì trệ của dịch giả T.T