- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ
- Chương 10
Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ
Chương 10
Cố Thanh Âm đứng lên, xoa xoa cái đầu gối đã tê dại của mình.
Nàng làm theo lời nói của Chu Vũ Mị, chuẩn bị đi lấy bội kiếm bị bỏ quên của Phụng Ngôn chân quân.
Nhưng thanh bội kiếm này cứ như là nặng hàng nghìn cân vậy, mặc cho Cố Thanh Âm có dùng cách nào để cầm lên thì nó cũng không nhúc nhích dù chỉ là một chút.
"Chắc không phải là bị dính ở trên đất luôn rồi chứ?" Cố Thanh Âm đứng lên, vỗ vỗ quần áo của mình.
Nàng không muốn cầm thanh kiếm này nữa, hiện tại nàng có rất nhiều lời muốn hỏi sư phụ.
Cố Thanh Âm đi vào động phủ của sư phụ nàng, Chu Vũ Mị vẫn trước sau như một mà điều chế hương.
"Sư phụ." Cố Thanh Âm há miệng thở dốc, đột nhiên lại không biết nên hỏi từ đâu.
"Sao không đem kiếm của lão cẩu kia vào vậy?" Mí mắt của Chu Vũ Mị cũng không thèm nâng lên một chút, nàng thở dài nói: "Ai, ta quên mất.... kiếm của lão cẩu kia hơn nghìn cân, ngươi không cầm lên được cũng là bình thường. Phỏng chừng không lâu nữa là lão cẩu kia sẽ quay lại đây lấy lại thanh kiếm bảo bối của hắn, vậy thì cứ để nó ở đó đi."
Trời má!
Thanh kiếm kia thật sự là tận hơn nghìn cân á?
Thế chẳng phải là nặng gần bằng với Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không sao!
"Sư phụ, những lời người nói lúc nãy....."
Cố Thanh Âm vừa mới nói lên về câu chuyện lúc nãy, thì nghe thấy Chu Vũ Mị cười khẽ một tiếng.
Nàng giương mắt nhìn Chu Vũ Mị, lúc này Chu Vũ Mị cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt nàng giảo hoạt, che môi nói: "Đồ đệ ngốc của ta a, đừng nói là ngươi tin những lời lúc nãy của ta là thật đấy nhé?"
Không phải sự thật sao?
Cố Thanh Âm cũng không biết tâm tình hiện tại rốt cuộc là mất mát hay là nhẹ nhàng nữa, nàng há miệng thở dốc, lúc nãy có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói tức khắc đều không nói ra được nữa.
Chu Vũ Mị kéo Cố Thanh ngồi xuống ở bên cạnh chính mình, nàng vỗ vỗ tay Cố Thanh Âm, nói: "Đồ nhi ngốc của ta, Phụng Ngôn chân quân chính là một tên ngốc cứng đầu, ngươi cũng thấy bộ dáng hùng hùng hổ hổ của hắn ngày hôm nay rồi đấy, vì đồ đệ bảo bối của hắn sợ là hắn nhất định phải hủy tu vi của ngươi cho bằng được. Nếu ta không nói như vậy, hôm nay hắn có thể tha cho ngươi được sao?"
Cố Thanh Âm như suy tư gì đó mà gật gật đầu, " Con hiểu rồi, là kế sách tạm thời."
"Đúng vậy, chính là kế sách tạm thời." Chu Vũ Mị xoa xoa đầu Cố Thanh Âm, ôn nhu nói: "Được rồi, Thanh Âm, vi sư mệt mỏi, ngươi đi về trước đi."
".......Vâng."
Cố Thanh Âm từ trên ghế dài đứng dậy, liếc nhìn sư phụ nàng một cái, sau đó đi ra ngoài.
Chờ tới khi Cố Thanh Âm đi ra ngoài động phủ, lúc này Chu Vũ Mị mới tê liệt ngã xuống ghế dài, lẩm bẩm nói: "Nếu bị phát hiện thì phải làm sao đây...."
.........
Ngày thứ 2.
Cố Thanh Âm ở trong vườn thuốc của mình mà tưới cây, hôm qua nàng bảo Diệp Phong sư huynh tưới cây giúp nàng, thằng nhóc đó căn bản là không có nghe!
"Sư muội, sao ngươi vẫn còn ở đó tưới cây vậy?!"
Diệp Duyên vội vội vàng vàng chạy vào, suýt chút nữa là đâm ngã cả Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm ổn định thân hình của mình, nàng nhíu mày nói: "Sư tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Hô....." Diệp Duyên thở phào một hơi, nàng nuốt nuốt nước miếng, nói: "Sư muội, ngươi mau đến chỗ sư phụ xem đi, có chuyện lớn xảy ra rồi!"
Vừa nghe đến chỗ sư phụ.
Cố Thanh Âm liền cảm thấy không tốt, ngày hôm qua nàng trở về bỗng dưng cảm thấy mất mát trong chốc lát, nhưng mà cũng may là nàng đã nghĩ thông rồi, lần này trong họa mà không có nguy hiểm đã là tốt lắm rồi.
Lúc này lại tìm nàng, không phải là Phụng Ngôn chân quân phát hiện manh mối gì đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm không nhịn được mà rùng mình một cái, nàng bắt lấy tay của Diệp Duyên, hỏi: "Có phải Phụng Ngôn chân quân tới hay không?"
"Đúng vậy, hiện tại còn đang chờ ở chỗ của sư phụ, Phụng Ngôn chân quân nhất quyết là phải gặp ngươi, ta liền nhanh chân đến nói cho ngươi đấy!" Diệp Duyên một hơi nói xong.
Xong rồi.
Cố Thanh Âm cảm giác trong lòng giống như có một sợi dây bị chặt đứt.
Nàng nghĩ, có phải là Phụng Ngôn chân quân đã phát hiện ra cái gì rồi, cho nên hôm nay lại quay về đây để tìm nàng tính sổ đi?
Nàng cảm giác chân của mình có chút run, nhưng không thể không đi, sư phụ nàng còn ở chỗ đó a!
"Chúng ta đi thôi." Cố Thanh Âm lau một chút mồ hôi ở trên thái dương, nói.
.......
"Sư phụ....." sau khi Cố Thanh Âm đi vào trong động phủ của Chu Vũ Mị, liền thấy Phụng Ngôn chân quân cũng đang ngồi ở bên trên.
Nàng giật giật môi, nhẹ giọng kêu: "Phụng Ngôn chân quân."
Cố Thanh Âm không dám nâng mắt, nàng sợ một khi nhìn lên, Phụng Ngôn chân quân sẽ nhấc kiếm lên mà đâm nàng.
Nhưng mà.... Ừm.....Cũng không đúng lắm a.
Hôm nay không khí giữa sư phụ cùng với Phụng Ngôn chân quân cũng không có giương cung bạt kiếm giống như ngày hôm qua, nhưng mà nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Vẫn là sư phụ nàng Chu Vũ Mị ho khụ một tiếng mà nói: "Được rồi đi, Phụng Ngôn chân quân. Người thì ngươi cũng đã gặp được rồi, kiếm cũng lấy về đi. Bây giờ ngươi có thể đi được rồi."
Phụng Ngôn chân quân: "....."
Hắn không đi.
Ánh mắt hắn đảo qua Chu Vũ Mị, đi đến trên người Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm bị ánh mắt của Phụng Ngôn chân quân nhìn đến da đầu đều cảm thấy tê dại, thậm chí nàng còn cảm thấy thà rằng Phụng Ngôn chân quân cho nàng một kiếm mà ra đi! Còn dễ chịu hơn là tra tấn nàng như thế này.
Chu Vũ Mị không vui nhíu mày, nàng nói với Cố Thanh Âm: "Được rồi, Thanh Âm, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ngươi đi về trước đi."
"Vâng, sư phụ." Cố Thanh Âm ngoan ngoãn đáp.
Ngay lúc nàng xoay người chuẩn bị rời đi nơi này, Phụng Ngôn chân quân ở sau lưng kêu lên: "Từ từ đã - -"
Cố Thanh Âm giật mình không dám động bước chân.
"Phụng Ngôn, ngươi có ý gì đây?" Giọng nói của Chu Vũ Mị lộ rõ vẻ không tốt lắm, nàng lạnh giọng nói: " Ta đã để cho ngươi gặp nàng, bây giờ ngươi không nghe theo cũng không buông tha như vậy là có ý gì hả?"
"Vũ Mị..... Ta không có ý như vậy." Phụng Ngôn chân quân cũng không biết giải thích như thế nào.
Nếu là người khác, Phụng Ngôn chân quân cũng không bao giờ nói nhiều. Bình thường hắn cũng không thích tiếp xúc với người khác nhiều, đến ánh mắt hắn cũng không bố thí đến một cái. Nhưng mà.....
Phụng Ngôn chân quân cũng không biết tâm tình hiện giờ của mình là gì - - áy náy, chua xót, hối hận,....tất cả cảm xúc đều rối bời.
Hôm qua sau khi hắn trở về, lăn qua lộn lại cũng chỉ nghĩ đến việc này, hôm nay trời còn chưa sáng, hắn đã đi đến Cực Nhạc Cung, sau đó bị nhốt ở ngoài cửa.
Thật vất vả mới gặp được Chu Vũ Mị, ngây người ở chỗ này rất lâu, Chu Vũ Mị mới chịu gọi Cố Thanh Âm đến đây.
Còn chưa gặp được bao lâu đâu....
"Đừng có gọi ta Vũ Mị, Phụng Ngôn chân quân!" Chu Vũ Mị mắt lạnh nhìn qua, "Ta nhớ rõ hôm qua, chân quân còn gọi là là yêu nữ đó, Phụng Ngôn chân quân không phải là quên rồi đấy chứ?"
"Ta....." Phụng Ngôn chân quân khổ mà không nói nên lời, hắn không biết phản bác như thế nào, nhấp môi không nói gì.
Chu Vũ Mị nhìn thấy bộ dáng này của Phụng Ngôn chân quân mà bực mình, nàng không thèm nhìn về phía hắn, "Hôm nay, việc ta đáp ứng chân quân cũng đã làm được rồi, ta ở đây còn có việc, không giữ chân quân ở lại nữa."
Chu Vũ Mị không chút khách khí mà hạ lệnh đuổi khách.
Phụng Ngôn chân quân đều không còn một chút bộ dáng kiêu ngạo nào của ngày hôm qua nữa, lúc này hắn giống như là một con gà chọi vừa mới thua trận, đến lông đuôi cũng đều rũ hết xuống.
"Ta có thể cùng...."
"Không thể, mau cút đi!"
Phụng Ngôn chân quân còn không nói xong câu, đã bị Chu Vũ Mị chặn ngang.
Cố Thanh Âm: "....."
Nàng thật mệt mỏi, nàng không muốn ở đây nữa, nàng có thể lặng lẽ trốn đi được không?
"Thanh Âm, ngươi đi về trước đi." Chu Vũ Mị có lẽ đã nhìn ra Cố Thanh Âm không thoải mái, nàng nói.
Cố Thanh Âm như bỏ được gánh nặng, nghe thế liền mau chân đi luôn, không có dừng lại dù là một chút.
Phụng Ngôn chân quân nhìn Cố Thanh Âm rời đi, lúc này hắn cũng không mở miệng bảo nàng ở lại nữa, hắn cũng đã hiểu rõ, đứa nhỏ này sợ hắn.
Nghĩ đến sự việc ngày hôm qua, Phụng Ngôn chân quân liền cảm thấy vừa áy náy vừa chua xót.
"Đứa nhỏ này tên là Thanh Âm sao?" Phụng Ngôn chân quân xoay người hỏi Chu Vũ Mị.
Chu Vũ Mị không chịu được mà trợn trắng mắt, "Lời nói của ngươi cũng nhiều thật đấy! Không nghe thấy lúc nãy ta nói gì sao?"
"Thanh Âm là hai chữ nào?" Phụng Ngôn chân quân giả vờ như không nghe thấy Chu Vũ Mị vừa nói gì, hỏi.
"Cố Thanh Âm, thanh thủy - Thanh, âm luật - Âm." Chu Vũ Mị bị hắn làm phiền không kiên nhẫn nói.
Nghe vậy, hô hấp của Phụng Ngôn chân quân cứng lại, tên phàm của hắn là Cố Triệu.
Chu Vũ Mị nhìn bộ dạng này của Phụng Ngôn chân quân, liền biết hắn nghĩ đến cái gì. Nàng nói: "Ngươi đừng có nghĩ nhiều, tình lang khi đó của ta trùng hợp là họ Cố." Tay nàng vô thức mà nâng lên vòng tay của chính mình, nhẹ nhàng sờ, " Còn nữa, đứa nhỏ Thanh Âm này cũng có thể không phải là của ngươi...."
Lời còn chưa nói xong, Phụng Ngôn chân quân ngắt lời, nói: " Là ta có lỗi với ngươi, ta sẽ bù đắp cho ngưới với Thanh Âm!"
Chu Vũ Mị càng nói như vậy, Phụng Ngôn chân quân lại càng không tin.
Nói xong, Phụng Ngôn chân quân liền rời đi.
Chu Vũ Mị: "....."
.........
Sau khi xác nhận Phụng Ngôn chân quân đã ra khỏi Cực Nhạc Cung, lúc này Cố Thanh Âm mới rón rén đi đến động phủ của sư phụ nàng.
"Sao ngươi lại quay lại đây?" Chu Vũ Mị nâng nâng mí mắt, lại tiếp tục bắt đầu điều chế hương.
"Sư phụ, Phụng Ngôn chân quân tin đó là thật đúng không?" Cố Thanh Âm trở về đều nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy lo lắng, lúc này mới quay lại để hỏi sư phụ nàng.
Chu Vũ Mị giơ tay bỏ hương liệu vào bếp lò, nói: "Vậy có phải tốt hơn không? Hắn tưởng ngươi là con gái ruột của hắn, không những không tính toán chuyện của Thẩm Diễn Chỉ, mà lại còn càng quan tâm ngươi hơn. Hơn nữa lão cẩu này còn có khả năng sắp Hóa Thần, hắn trước giờ luôn bênh vực người của mình, sau này ngươi ra ngoài đều có thể kiêu ngạo mà đi ngang đấy."
Cái này không phải trọng điểm a.....
"Sư phụ, không phải như vậy, chủ yếu là con không phải là con gái ruột của Phụng Ngôn chân quân a, nếu như hắn phát hiện là chúng ta lừa hắn, vậy chẳng phải là hắn sẽ chém ta thành từng lát thịt hay sao?" Cố Thanh Âm sốt ruột giải thích.
"Ừm....." Chu Vũ Mị dừng động tác, nàng nhìn về phía Cố Thanh Âm, như suy tư gì mà nói: "Ngươi nói cũng có lý đấy."
"Vâng, vậy hiện tại làm sao bây giờ, sư phụ?" Cố Thanh Âm khát vọng nhìn Chu Vũ Mị.
"Còn có thể làm sao chứ, chỉ có thể đừng làm hắn phát hiện chuyện này thôi." Chu Vũ Mị thản nhiên nói.
"A?"
"Hay là bây giờ ngươi đi nói cho Phụng Ngôn chân quân biết ngươi không phải con gái ruột của hắn đi, xem hắn phản ứng thế nào." Chu Vũ Mị đề nghị nói.
"Không không không!" Cố Thanh Âm sợ sệt xua xua tay.
Nàng yên lặng mà rời khỏi động phủ của sư phụ nàng, nghĩ thầm, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này nàng co đầu rụt cổ ở trong động phủ của mình tu luyện. Dù sao thì mặc kệ là Phụng Ngôn chân quân hay là 5 người đàn ông kia đều là việc khiến nàng đau đầu, vẫn là trốn một thời gian đi.
........
Cố Thanh Âm cảm thấy bản thân thật sự là quá ngây thơ rồi.
Nàng không nghĩ tới là Phụng Ngôn chân quân sẽ trực tiếp tìm nàng......
Nàng ở trong lòng chửi thầm, Cực Nhạc Cung rốt cuộc bị làm sao vậy? Phụng Ngôn chân quân là người của Thanh Vũ phái, kể cả Cực Nhạc Cung với Thanh Vũ phái ở gần nhau, thì cũng không thể để cho Phụng Ngôn chân quân ở đây đi lại tự nhiên như vậy chứ?!
Cố Thanh Âm lại nhìn nhìn lớp cơ bắp nổi lên ở dưới quần áo của Phụng Ngôn chân quân, nghĩ thầm khả năng là không ai dám cản hắn lại đi.
"Thanh Âm!" Phụng Ngôn chân quân đè thấp tiếng nói của chính mình lại, nhìn thấy Cố Thanh Âm ý cười ở trên mặt hắn cũng không giấu được.
Đến rồi đến rồi, Cố Thanh Âm không nhịn được mà run rẩy một chút.
Phụng Ngôn chân quân càng như vậy, Cố Thanh Âm lại càng chột dạ. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được sau khi chuyện này bị bại lộ, thì Phụng Ngôn chân quân sẽ giận dữ đến cỡ nào.
"Phụng Ngôn chân quân." Cố Thanh Âm ngoan ngoãn kêu.
"Thanh Âm...." Phụng Ngôn chân quân nhìn con gái ở ngay trước mặt mình, nghĩ đến việc sắp nói ra, có chút không biết mở miệng như thế nào.
"Chân quan có chuyện gì sao ạ?" Cố Thanh Âm mở miệng nói.
Không có việc gì thì nhanh để nàng trở về đi!
"Ngươi còn gọi ta là chân quân sao?" Phụng Ngôn chân quân buột miệng thốt ra, nói.
Cố Thanh Âm: "......?!"
Có lẽ Phụng Ngôn chân quân biết chính mình lỡ lời, hắn khụ một tiếng, giọng nói cô đơn mà nói: " Chuyện ngày hôm đó, là cha có lỗi với con, con.... có thể tha thứ cho ta không?"
"A?!" Cố Thanh Âm nghĩ thầm, thay đổi cũng nhanh quá a, đến xưng hô cũng đổi thành cha rồi!
"Nhưng mà Thanh Âm, từ giờ trở đi, cha sẽ bù đắp lại cho ngươi."
"Ta...... Ta phải đi đây."
"Từ từ, Thanh Âm, hôm nay ta tới, chủ yếu là muốn nói với ngươi một chuyện." Phụng Ngôn chân quân gọi Cố Thanh âm lại.
"Chuyện gì?" Cố Thanh Âm khó hiểu mà nhìn hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Phụng Ngôn chân quân làm chuyện như vậy, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào, nửa ngày, hắn mới chậm rãi mở miệng, "Thanh Âm, con cảm thấy đồ đệ Diễn Chỉ của ta thế nào?"
"Cũng được...." Cố Thanh Âm không rõ ý đồ của Phụng Ngôn chân quân rốt cuộc là gì.
"Chỉ là cũng được thôi sao?" Nghe thấy Cố Thanh Âm nói như vậy, Phụng Ngôn chân quân có chút mất mát.
Nghĩ nghĩ, ở trước mặt sư phụ của người ta nói đồ đệ ưu tú của người ta là "Cũng được" hình như cũng không tốt lắm, với lại nàng cũng không phải là con gái ruột của Phụng Ngôn chân quân, vẫn là nên "vuốt mông ngựa" thôi, sau này mà có bị phát hiện thì xin tha cũng dễ hơn.
(*Vuốt mộng ngựa: có nghĩa là nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui nhằm có được lợi ích từ người đó.)
Sau khi Cố Thanh Âm nghĩ thông suốt thì lập tức thay đổi câu nói, nói: "Thẩm đạo hữu tài năng xuất chúng, mặt đẹp như tiên, chẳng qua ta tài hèn học ít, không biết nói nhiều từ để ca ngợi mà thôi."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Phụng Ngôn chân quân kích động hỏi.
"Vâng!"
"Thế thì tốt, ngươi cùng Diễn Chỉ kết thành đạo lữ thì không có gì tốt hơn!"
Cố Thanh Âm: "......A?!"
*****************
Một chương hôm nay gần bằng hai chương lận, các độc giả đừng trách tôi ra chương ít nha.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ
- Chương 10