Chương 44: “Phù”

Tiếu Tri Vi nghĩ làm linh vật cũng tốt, vừa không cố sức làm việc giống như trước đây lại không cần bán đứng thân thể cho Tạ Ngọc, nghĩ như thế nào đều là nàng kiếm lời! Mặc dù từ trước đến nay nàng cũng không có cố sức làm việc, nhưng hiện giờ nàng có thân phận thông phòng của công tử này rồi thì có thể hoàn toàn giải phóng đôi tay.

Bọn hạ nhân trong phủ đều khách khách khí khí với nàng, ngay cả phòng bếp nhỏ đưa cơm tới mỗi ngày cũng khác xa một cấp bậc so với trước đây. Tiếu Tri Vi sống một cuộ sống sung túc cơm no rượu say, cảm giác mỡ béo bên hông cũng tăng lên một chút.

Nàng gần như là cảm động đến rơi nước mắt với Tạ Ngọc.

Nhưng giai cấp địa chủ trước sau vẫn là giai cấp địa chủ, sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội có thể bóc lột nào.

Cả ngày Tiếu Tri Vi chơi bời lêu lổng, nàng lang thang lắc lư ở những chỗ mà Tạ Ngọc có thể nhìn thấy được, trong chốc lát thấy nàng ngồi xổm ở bồn hoa cạnh cửa viện đếm kiến, một lát sau lại thấy nàng nghịch rèm châu trong phòng, lay động nó kêu leng keng, nghe tiếng giòn vang.

Bởi vì là người bên cạnh Tạ Ngọc cho nên Tiếu Tri Vi không thể rời đi chủ tử quá xa. Nhưng nàng là người bị Tạ lão gia mạnh mẽ đưa cho Tạ Ngọc cho nên khi Tạ Ngọc nhìn thấy nàng thì sẽ cảm thấy phiền chán, có khi nàng chạy đi đâu đó không thấy bóng dáng, Tạ Ngọc cũng lười quản nàng.

Tiếu Tri Vi cũng biết bản thân mình không thể quá phận cho nên rất nhiều thời điểm nàng vẫn sẽ phụng dưỡng ở bên cạnh. Nhưng tính cách Tạ Ngọc trầm tĩnh, đọc sách viết chữ đều vô cùng chuyên chú, cũng không sai sử nàng, nàng giống như một đầu gỗ đứng ở trong góc thư phòng, nàng quá mức nhàm chán, có đôi khi cũng đã quên mất bản thân mình.

Một ngày nọ, trong lúc nàng nhàn rỗi ăn không ngồi rồi bĩu môi thổi tóc mái trên trán của mình thì Tạ Ngọc đột nhiên ném “cạch” một chiếc bút đang cầm trong tay lên trên án, mặt lạnh lùng nhìn về phía nàng nói: “Ngươi không có việc gì làm sao?”

Tạ Ngọc đang luyện viết chữ, trong lúc viết chữ đòi hỏi cần phải ngưng thần tập trung cao độ, như thế mới có cảm hứng luyện thể, tay mới có thể thể hiện ra tâm trí của mình. Hắn vốn đang viết rất tốt, đột nhiên nghe thấy một tiếng “phù” vang lên, tay cầm bút dừng lại, ngòi bút hơi cong, tờ giấy này cũng hỏng mất rồi.

Hắn thờ ơ liếc nhìn một cái lại phát hiện ra Tiếu Tri Vi đang đứng ở trong một góc, dẩu môi híp mắt, không biết đang làm gì. Tiếng vang hẳn là do nàng gây ra.

Từ trước đến nay thường xuyên có một số nha hoàn để hấp dẫn lực chú ý của hắn đã làm ra một số chuyện không thể tưởng tượng được, Tạ Ngọc cũng không để bụng, nghĩ mình không cần để ý tới nàng thì nàng cũng sẽ tự mình từ bỏ. Nhưng khi hắn đổi một tờ giấy khác, một lần nữa đề bút chấm mực thì bên tai hắn lại truyền đến một tiếng “phù”.