Chương 28: Kẹp chăn

Có lẽ là do xem nhiều thoại bản diễm tình cho nên Tiếu Tri Vi mới ảo tưởng đến những cảnh tượng da^ʍ mĩ đó, chỉ có điều nhân vật nam nữ chính hoang da^ʍ biến thành nàng và Bá An.

Bá An ôm bờ vai của nàng giống như những ngày thường gọi nàng “Tri Vi”, nàng e lệ ngượng ngùng gật gật đầu, Bá An bèn hôn xuống. Môi Bá An mềm nhẹ lại kéo dài, vừa giống như lông chim lại vừa giống như thủy triều.

Tiếu Tri Vi đang nằm trên giường, hai chân nàng run rẩy, cảm thấy giữa hai chân vừa nóng vừa ẩm ướt. Nàng run rẩy ôm chặt chăn lại, hai chân nhẹ nhàng đạp tới đạp lui, sợi gấm trên chăn bông nhẹ nhàng ma sát giữa hai chân nàng.

Mặc dù cách một tầng qυầи ɭóŧ nhưng Tiếu Tri Vi cũng có thể cảm nhận được sự thô ráp kia, giống như một tầng vết chai mỏng trong lòng bàn tay của Bá An. Hắn ở phòng thu chi gảy bàn tính kêu lách cách, những hạt gỗ hoa lê nảy lên nảy xuống giữa những ngón tay thon dài của hắn.

Mà bây giờ đôi tay này lại đang khảy ở dưới thân nàng.

Hắn cũng khảy hạt châu trên người nàng——viên thịt no đủ non mềm kia, hắn dùng đầu ngón tay gẩy một cái, niết nhẹ, hạt châu trên người nàng như quả anh đào chín mọng nhẹ nhàng run rẩy, tiết ra một mùi hương nồng của rượu ủ.

Hai chân Tiếu Tri Vi càng lúc càng gấp gáp, mu bàn chân tuyết trắng gập lại, ngón chân co quắp giống như thân đàn bạch ngọc đang bị dây điều khiển.

“Bá An ca ca, nhẹ chút, nhẹ chút nha!” Giọng nói của Tiếu Tri Vi như hoa mẫu đơn đọng sương sớm, khuôn mặt nàng đỏ bừng mê người, sợi tóc đã sớm tán loạn, môi đỏ khẽ mở, tất cả đều là những từ ngữ tục tĩu da^ʍ tà.

Lúc này đã đến đêm khuya, mọi người trong Tạ phủ đều chìm vào trong giấc ngủ sâu. Tiếu Tri Vi bị dâʍ ɖu͙© trói buộc, trong đầu óc đang mơ mộng về Bá An. Bóng đêm khơi dậy du͙© vọиɠ ẩn sâu dưới đáy lòng, lá gan nàng lại càng cực kỳ lớn mật, vậy mà lại lên tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm… Ngô…” Tiếng rêи ɾỉ của nàng lanh lảnh mà quyến rũ, giọng nói giống như mật ngọt có một cảm giác khiến cho người ngượng ngùng ngọt ngấy. Tiếu Tri Vi kêu sung sướиɠ lại mang theo chút khó có thể nhịn được, cuối cùng cũng không biết nàng vẫn là đang sảng khoái hay là đang khó chịu, hoặc là có cả hai cảm giác này.

Tiếu Tri Vi đã lâu không kẹp chăn như vậy và cũng đã lâu không làm điều đó, giờ nàng lại có cảm giác trước đó. Lập tức sắp lêи đỉиɦ rồi, qυầи ɭóŧ càng ngày càng ướt, Tiếu Tri Vi thở phì phò hổn hển, cẳng chân đạp cũng sắp rút gân. Lại vài cái nữa, vài cái nữa thôi…

Nụ cười của Bá An càng ngày càng tà mị, đầu ngón tay cũng càng ngày càng làm càn, tim Tiếu Tri Vi đập thùng thùng, lập tức, lập tức là có thể tiết ra…

“Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?” Tiếng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc vang lên trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.