Chương 1: Xuyên rồi
Trong một căn phòng có hai con người đang ngồi đối diện với nhau, hàn khí từ người con trai nghi ngút tỏa ra, đối diện là cô gái bị trói trên một cái ghế, mồ hôi lạnh chảy ra khắp mặt môi run run nói.
"Hứa tổng à xin ngài tha cho tôi a~, tôi đâu có ngờ tiểu bạch thỏ của ngài lại nhút nhát đến thế, trong 17 năm kinh nghiệm của tôi chưa bao giờ tôi gặp qua một chuyện kiểu như này a, dù sao thì tôi cũng giúp cho nàng có hảo cảm với ngài mà" - cô miệng cừ luyến thắng mong hắn tha cho cô
Người được gọi là Hứa tổng cười nhếch môi nói.
"Đúng là có hảo cảm thật, nhưng mà bây giờ cô ấy đang nằm trong bệnh viện chờ chết rồi, hảo cảm này có để làm gì nữa?"- Mặt không biểu cảm giọng nói lạnh như băng khiến người bên cạnh không rét mà run.
Cô tuy có sợ nhưng vì tự trọng nghề nghiệp của cô cao nên cải cố.
"Hứa tổng à cũng một phần là do ngài, bởi tại ngài không nói cho tôi cô ấy mắc bệnh tim nặng a~. Chứ nào phải do tôi, với 17 năm kinh nghiệm của tôi không thể nào thất bại được, với kinh nghiệm của tôi không chỉ cưa đổ được một người, mà còn 5 à không 8 người cũng được a- Cô cố gắn giải thích chỉ mong hắn thả cô đi.
Trên môi hắn nở một nụ cười bí hiểm nhìn cô rồi nói
"Tôi chờ câu này lâu lắm rồi" nói xong anh lấy trong áo ra một lọ thuốc cho vào miệng cô, nói thêm. "Đi mà cưa đổ nhiều người của cô đi"
"Ưʍ...anh cho tôi uống cái gì vậy hả?" - Thân thể cô nóng rang đầy khó chiệu rồi dần dần biến mất vào hư vô giống như cô chưa từng tồn tại
----------------
Trong một căn phòng màu trắng, trên một chiếc giường cũng màu trắng nốt. Có một cô gái đang nằm bất tỉnh bên trên, bên cạnh giường có một người phụ nữ, đang ôm cánh tay cô gái mà khóc, được một người đàn ông đứng bên cạnh giỗ dành. Bên ngoài cửa bệnh viện có hai thanh niên đang đứng đối diện nhau, một người đang nắm cổ áo người kia đầy tức giận nói.
"Thằng chó nếu em gái tao có mệnh hệ nào, tao gϊếŧ chết mày"
Anh gắt gao hét vào mặt hắn.
Hắn đẩy tay anh ra, nhẹ phủi cổ áo hừ lạnh nói.
"Hừ, là cô ta tự tìm đường chết, thì liên quan gì đến tôi?"
Hắn vô cùng lạnh lùng mà trả lời.
Người còn lại vì lới nói của hắn mà thêm tức giận, giơ nắm đấm lên.
"Thằng chó mày...."
Người đàn ông đang giỗ dành người phụ nữ, không nhịn được lên tiếng.
"Hai đứa có dừng lại hay không, có xem hai ông bà già này ra gì không hả?"
Người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị xen lẫn một chút mệt mỗi.
"Con xin lỗi"
anh cảm thấy có lỗi nên dừng lại, cũng không quên liếc ngưới đối diện một cái sắc lẹm.
Lúc này người trên giường có chút động tỉnh, bàn tay đột nhiên cử động nhẹ. Làm người phụ nữ giật mình khẻ vui mừng lên tiếng.
"Lam nhi Lam nhi con tỉnh rồi hả?"
Người phụ nữ không kiềm được khuông mặt ngập đầy nước mắt nói.
Cô gái trên giường bệnh khẻ cử động nói.
"
Đây là đâu, đầu mình đau quá đi. Cái tên Hứa Trác Tùng chết tiệt cho mình uống thừ thuốc gì vậy chứ. Mà mình giờ đang nằm ở bệnh viện sao, muồi thuốc sát trùng ở bệnh viện đúng là không thể ngửi được mà" trong khi cô vẩn đang thất thần suy nghĩ cứ mở mắt mà không lên tiếng, làm cho 3 người ở phòng này 1 trận lo sốt vó.
Lúc bấy giờ cô mới lên tiếng, vì môi khô khốc mấy ngày hôm nay nên giọng nói khàng đặc
"Mấy người...là ai vậy?" Cô ngạc nhiên nhìn từng người rồi hỏi.
"Lam nhi con làm sao vậy hả? là mẹ là mẹ đây mà"
người phụ nữ sợ hải vội nói thân phận của mình cho cô nghe.
Cô ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại.
"Mẹ sao?"
"Đúng vậy. Là mẹ đây, con nhận ra mẹ mà đúng không?" Người phụ nữ lo lắng, giọng nói càng thêm gấp gáp.
Cô lắc đầu nói.
"Nhưng tôi không có mẹ mà!"
Người phụ nữ ngã ngồi trên ghế, môi run run nói, rồi hô lớn.
"Lam nhi...con tôi..con tôi bị sao vậy? bác sĩ, bác sĩ đâu? mau vào đây."
Bác sĩ vào khám cho cô sau 15" kết luận, do cô bị tổn thương quá sâu sắc, cùng với đầu bị chấn thương quá nặng, cho nên mất 1 khoảng trí nhớ có thể không nhớ lại được.
Sau khi nghe được tin người phụ nữ lâm vào hôn mê, người đàn ông đưa bà đi nghỉ ngơi. 1 thanh niên trẻ vô cùng soái chạy lại gần cô nói.
"Lam nhi, anh là Thiên Minh anh trai em đây em có nhớ không?"
Cô chỉ khẻ lắc đầu không nói, thầm nghỉ "có biết đâu mà nhớ chứ".
Bổng đầu đau nhói, cô ôm đầu đau nhức hét lên một tiếng rồi bất tỉnh.
Trong lúc bất tỉnh cô nhìn thấy một cô gái, cô gái ấy đang khóc vô cùng bi thương, không hiểu sao trái tim cô cũng rất đau giống như nổi đau cô gái ấy phải chiệu vậy, cô thấy được kí ức của cô gái đó.
***
Cô gái có ngoại hình giống cô, đang khóc sướt mướt nắm chặt tay người đối diện nài nỉ.
"Hàn Phong xin anh đừng đi, nếu em làm gì không tốt không hợp ý anh, anh nói đi, em có thể sửa đổi mà".
Hắn lạnh lùng giứt khoác nói.
"Tôi không yêu cô, dù cô có thay đổi như thế nào thì cũng vậy thôi."
Bị hất ra làm cô ngã ngồi trên đất, vẫn nhìn về hướng hắn rời đi nói.
"Hàn Phong anh đừng đi, đừng đi mà. Không có anh, em phải làm sao đây?".
Cô đang trên đường đi về nhà của chị họ cô, vì mỗi lúc buồn cô đều đến đây, ở đây có 1 người chị mà cô rất quý trọng. Bởi vì những lúc cô vui hay buồn, chị ấy cũng ở bên cạnh an ui chia sẻ với cô. Cô đến đây vì mong sẻ được chị cô an ủi, khi cô đang tiến vào nhà thì đột nhiên dừng lại, xe của anh tại sao lại đậu ở đây, cô tự an ủi mình chắc anh có việc cần tìm bác trai thôi. Khi tiến vào phòng khách tim cô đập thình thich, cô thấy áo của anh nằm rải rác ở phòng khách, chiếc quần thì đang treo lủng lẳng trên tay nắm cầu thang, tim cô như dừng lại, hô hấp của cô loạng xạ càng thêm gấp gáp, tâm trí cô chỉ vang lên 2 chữ "xin đừng".
Cô nhặt áo anh lên, nhặt chiếc quần của anh rồi tiến lên bậc cầu thang, cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phác ra từ phòng của chị cô. Cô khẻ bước đến gần đưa mắt nhìn vào trong, cô dường như chết đứng tại chổ.
Trong phòng có hai thân ảnh đang quấn vào nhau, người con trai hôn hít khắp người cô gái. Mọi nơi môi anh đi qua đều để lại một quả dâu đỏ trên người cô gái, tiếng cô gái rên khẻ làm kí©h thí©ɧ phần dưới của hắn.
Anh lật người cô gái lại đưa nam căn thô to đầy gân xanh đẩy vào lổ huyệt nhỏ bé của người cô gái, cô gái hét lên đầy sung sướиɠ.
"Phong...ưm nhanh.. nhanh nữa lên aaa~~"
"Em thật hư đốn, Liên nhi"
Chàng trai đáp ứng cô gái, tốc độ mổi lúc một nhanh, mổi lần vào anh đều đâm thật mạnh vào trong.
Làm cho cô gái bên dười vô cùng sung sướиɠ. Phát hiện cô sắp ra anh ra sức ra vào rất nhanh để cùng cô ra.
"A~~~em sắp ra rồi ưʍ..Phong ơi~"
"Đợi lát nữa hãy ra chúng, ta sẻ cùng nhau ra".
Đã đến cực hạn chàng trai bắng thật mạnh vào lổ huyệt của cô gái, dần dần rút ra thấy có lổ hổng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó mà chảy ra. Thứ nước trắng đυ.c chảy ra ướt đẩm trên gra giường.
Anh đưa lưởi liếʍ từ bụng trượt lên đến đôi gò bồng, chiếc lưỡi liếʍ viên đậu đỏ trên ngực cô gái, tay còn lại không để yên liên tục xoa nắng nó thành đủ hình thù.
Người con gái đứng bên ngoài cửa một màng thấy hết, y phục trên tay cô rơi xuống đất. Hai người trên giường nghe tiếng động, phát hiện có người thứ 3 đang ở đây thì quay lại, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đã bị nước mắt làm cho nhòa đi, cô quay mặt chạy đi. Đang chạy thì chân phải mắc trúng chân trái, cả người cô khập khiển từ tầng một rơi xuống, đầu đập vào sàn máu chảy ra rất nhiều cô đã bất tỉnh, hai người chạy ra chỉ kịp thấy cô rơi xuống, cô may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng trong thời gian cô ở bệnh viện anh không hề đến thăm cô.
Cũng vì vậy mà anh đã thức tỉnh con ác quỷ sâu trong tim cô. Cô dần thay đổi ăn chơi sa đọa, mẹ cô vì thấy cô trở nên như vậy thì lo lắng vô cùng, ba và mẹ đã rất thất vọng về cô. Nổi đau này chưa hết vết thương khác lại tiếp diễn, trong lúc cô đang đau khổ cô muốn quay lại là cô trước kia thì Vũ Tuyết Liên xuất hiện, cô ta nói hết sự thật, những chuyện trước kia cô ta đối tốt với cô, chỉ là muốn lợi dụng cô để típ cận Hàn Phong. Cô vô cùng đau khổ khi biêt được sư thật này, cô thề đọc Vũ Tuyết Liên cô đã gây ra vết thương lớn như vậy cho tôi, bất chấp dù mất tất cả, tôi cũng phải bắt cô trả giá cho nỗi đau của tôi đã phải chịu, cô bày ra kế hoạch hãm hại Tuyết Liên nhưng không ngờ lại bị cô ta bày lại kế hoạch hãm hại lại cô, trước khi cô ra tay, cô ta thuê người bắt cóc mình và tự uống xuân dược để chuẩn bị cùng những tên ngoài kia làʍ t̠ìиɦ, cô ta đã gọi cho Hàn Phong nói là cô ta bị bắt cóc, và gọi cô đến. Khi cô vừa đến nơi, thì thấy cảnh cô ta bị mấy tên to lớn đang đè cô ta dưới sàn, xé sạch quần áo của cô ta miệng thì luông mồm cầu xin cô tha thứ. Cô đang không hiểu gì hết thì cửa bị đẩy ra, Hàn Phong tiến vào thì tát cô 1 cái rất mạnh, cô bị ngã xuống đất, cô đứng dậy khóc niếu áo anh giải thích, thì bị anh hất tay ra chạy đến ôm cô ta vào lòng rồi quay lại sỉ nhục cô, cô nhìn vào người con gái trong lòng anh, cô ta đang cười đắc ý thì hiểu tất cả mọi chuyện cười lạnh nói.
"Ngay cả lời giải thích anh cũng không muốn nghe, tình cảm bao năm qua giửa tôi với anh cũng không bằng mối tình giửa anh và chị ta mới bén, tôi hiểu rồi. Thật tội cho anh, bị lừa mà ngu ngốc tin chị ta thật tâm yêu anh sao. Tôi hận các người, đôi cẩu nam nữ"
"Hận các người"
"Hận.."
Trong lòng anh đang tức giận, thì đột nhiên lại trở nên rất đau khi nghe cô nói cô hận anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô trách anh.
Về phía của cô thì đang chạy đi thì có một ánh sáng tia đến, cô quay lại thì thấy một chiếc xe tải phóng đến. Nó như muốn cướp đoạt tính mạng của cô "Rầm" cô nằm trên đường máu chảy tràn ra diêm dúa, một khung cảnh đầy thê lương.
*Đây là lần đầu viết truyện có H mong mấy bạn không chê có ném đá thì ít thôi mk không muống xây nhà đâu*