Chương 8: Quân nhân văn (3)

Editor: Snowflake HD

Điền Mật nhìn hai vợ chồng trước mặt đang ân cần hỏi thăm cô, cảm thấy rất ấm áp, nhưng có chút đau lòng.

Đây chính là cái gọi là tình thân của ký thể, bản thân Điền Mật chưa từng trải qua cảm giác đặc biệt như vậy, tim cô giống như bị một dòng suối nóng bao bọc, hơi nóng bốc lên hốc mắt. Xúc động vì tình yêu thương.

Cô đột nhiên muốn biết, tại sao ngày xưa cô lại bị bỏ rơi trong cô nhi viện? Người nhà của cô đâu? Không cần cô nữa sao? Vì lý do gì, họ lại để cô trở thành đứa trẻ mồ côi?

Lắc đầu, vứt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, cười nói: “Ba mẹ! Mấy năm nay con rất khỏe! Việc học hành cũng rất thuận lợi, nhưng con vô cùng nhớ mọi người!”

Mắt mẹ Điền đỏ ửng, tất nhiên vì xúc động.

“Quay về là tốt rồi! Đứa con gái hư hỏng này! Lúc trước không cho phép con ra nước ngoài, vậy mà con cứ nhất quyết đòi đi!”

Cha Điền thì ngược lại, trong mắt tràn đầy sự quan tâm Điền Mật, nhìn thấy nét mặt Điền Mật có chút mệt mỏi, mẹ Điền lại không ngừng niệm kinh, ông thò tay qua kéo mẹ Điền.

“Được rồi, con gái mới trở về, mai mốt cũng không đi nữa, có rất nhiều thời gian để bà giáo huấn, bây giờ để con gái đi nghỉ ngơi đi!”

Cha Điền lên tiếng, mẹ Điện tốt bụng tắt máy thu âm. Gật đầu, để Điền Mật về phòng nghỉ ngơi.

---

Ngày hôm sau, Điền Mật lập tức đi đến viện quân y nộp bản báo cáo, lúc về nước cô đã mang tất cả hồ sơ theo cùng. Dựa trên bối cảnh của Điền Mật, cộng thêm tấm bằng đại học, viện quân y cầu còn không được.

Viện trưởng dẫn cô đi giới thiệu với các nhân viên trong bệnh viện, Điền Mật mặc áo trắng vào trông rất giống con nít.

Điền Mật ngồi trong phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tập Dận.

Dận, bây giờ em sẽ làm việc ở viện quân y đấy.

Lúc tin nhắn của cô đến, Tập Dận lại nhận được một nhiệm vụ mới, đang trên đường tới nơi đó. Nhìn tin nhắn, Tập Dận như cũ nhắn một chữ, Ừ.

Điền Mật có một chút thất vọng, lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc muốn cô tỏ tình thế nào đây hả?

“Kí chủ nên đọc kĩ nội dung tin nhắn nha, nhìn xem có điểm gì khác lạ!”

0051 nhắc nhở Điền Mật, Điền Mật suy nghĩ một chút, quyết định nghe theo lời 0051, cẩn thận xem kĩ nội dung tin nhắn.

Vừa hay khiến Điền Mật nhớ ra, lần này Tập Dận phải đi hỗ trợ cảnh sát bắt ổ ma túy lớn nhất ngoài thủ đô, tên trùm buôn thuốc phiện kia hết sức xảo quyệt, người của hắn cũng rất mạnh. Một thuộc hạ của Tập Dận không điều tra được gì, lại xém trúng đạn, vì cứu hắn mà Tập Dận đưa tay ngăn cản viên đạn. Khi bắt được trùm ma túy, Tập Dận cũng bị thương nghiêm trọng, được khiêng đến viện quân y.

Chuyện này làm cho nữ chính cực kì đau lòng, mỗi ngày đều đến chăm sóc Tập Dận, do vậy tình cảm hai người tăng lên không ít.

Điền Mật cười cười, đây chính là cơ hội tốt, vết thương do trúng đạn, thế mà lại thuộc ngành ngoại khoa của cô nha!

Không quá hai ngày sau, Tập Dận thật sự được đưa vào viện quân y, viên đạn bắn vào phổi, cần phải phẫu thuật gấp, Điền Mật ở trong phòng giải phẫu, bây giờ cô đang cầm dao, nhưng cô cảm thấy hơi lo lắng. Tuy nhiên cô có trí nhớ của kí thể, cho nên việc giải phẩu không quá khó khăn.

Hai mươi giờ phẩu thuật cuối cùng cũng kết thúc, phẩu thuật rất thành công. Nhưng vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm, Tập Dận bị đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Hiện tại, Điền Mật đang ở ngoài phòng bệnh an ủi mẹ Tập, “Dì Mẫn, không cần lo lắng đâu, phẩu thuật rất thành công, A Dận chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì không sao rồi!”

Mẹ Tập nắm tay Điền Mật người bà có chút run rẩy, cơ thể mềm oặt, nếu không có cha Tập đứng bên cạnh đỡ bà, có lẽ bà đã không kìm chế nổi.

Nghe Điền Mật nói xong, mới yên tâm một chút.

“Đúng thế! Ngay cả Mật Mật cũng nói A Dận không sao, vậy chắc chắn là không sao! Mật Mật ra nước ngoài để học chuyên sâu về ngành ngoại khoa nha!” Vẻ ngoài cha Tập cỏ vẻ nghiêm khắc, Tập Dận lớn lên lại giống mẹ Tập, ngoại trừ thân hình hao hao với cha Tập, còn lại đều không giống.

Có cha Tập ở bên cạnh an ủi, mẹ Tập như được uống thuốc an thần.

Lúc này mới có thời gian quan sát người bọn họ không gặp suốt bốn năm nay, Điền Mật.

“Mật Mật trở về lúc nào vậy? Sao không báo dì Mẫn một tiếng?”

Điền Mật cười cười: “Con mới về mấy ngày trước thôi, con đợi làm quen với công việc xong, sẽ chính thức sang thăm hỏi chú Tập và dì Mẫn!”

Nói xong, cô liếc mắt nhìn sang nữ chính Nhan Hương đứng âm thầm ở một góc rơi lệ, nhíu mày.

“Y tá Nhan đứng đây khóc cái gì vậy?! Nhà cô xảy ra chuyện gì sao?”

Không nghĩ rằng Điền Mật sẽ bắt chuyện với mình, Nhan Hương ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn Điền Mật.

Cô có thể nói gì đây? Cũng không thể nói, bởi vì thấy Tập Dận bị thương, cho nên mới khóc hay sao? Nhưng mà cô thật sự lo lắng đến mức đau lòng. Chẳng lẽ? Cô thích hắn? Nghĩ vậy, Nhan Hương ra sức lắc đầu, sao có khả năng chứ?! Hắn hung dữ như vậy, hễ tí là chửi mắng cô, cô không thèm thích hắn đâu!

Thấy Nhan Hương chỉ nhìn qua cô, sau đó ánh mắt lấp lánh, một lát sau thì lắc đầu. Lông mày Điền Mật càng nhíu chặc hơn, “Y tá Nhan!” Điền Mật nâng cao giọng, giọng nói có chút lạnh.

Nhan Hương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Em… cái này, không có gì, em, cát bay vào mắt.”

Điền Mật im lặng ----

Cha Tập mẹ Tập nhìn cô y tá trước mặt không lên tiếng, nhìn sơ qua vẻ mặt Nhan Hương, ánh mắt mâu thuẫn.

Mẹ Tập kéo tay Điền Mật, “Mật Mật à, con làm phẩu thuật cho A Dận, chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi!”

Điền Mật suy nghĩ một chút, thật sự cô cũng hơi mệt. Nhưng “Dạ, chú Tập, dì Mẫn, hai người cũng đợi lâu rồi, về nghỉ trước đi, con sẽ nghỉ ngơi ở đây, nếu A Dận tỉnh lại, con lập tức gọi điện cho mọi người!”

Nghe vậy, mẹ Tập vội càng từ chối: “Không được! Con làm phẩu thuật cho A Dận đã đủ mệt rồi, sao để con lại trông chừng nó chứ!”

“Không sao đâu ạ, A Dận chưa tỉnh lại, con cũng không ngủ được, chăm sóc anh ấy, con còn yên tâm một chút, hơn nữa con là bác sĩ, dù có chuyện gì cũng có thể biết được!”

Nghe Điền Mật nói, cha Tập và mẹ Tập ngược lại rất yên tâm, ngày xưa Điền Mật cố tình ra nước ngoài du học, bọn họ cũng hơi giận Điền Mật ở điểm này. Hôm nay nhìn thấy Điền Mật như vậy, không tránh khỏi cực kì hài lòng, dù sao bản thân nhìn nó lớn lên từ nhỏ đến lớn, có thể thông cảm!

“Vậy cũng được, Mật Mật à nếu có chuyện gì con phải báo ngay cho chú Tập biết đấy!” Cha Tập kết thúc nhanh gọn, nghĩ đến dù sao cũng sắp là con dâu trong nhà rồi, không nên khách sáo với Điền Mật.

Mẹ Tập nhìn Điền Mật ánh mắt cực kì yêu thích cùng vui mừng: “Ừ, vất vả cho Mật Mật rồi! Nhà chúng ta có người con dâu như vậy, chính là may mắn của Tập gia chúng ta!”

Điền Mật nghe vậy, khuôn mặt vô tình ửng đỏ, xấu hổ nói: “Dì Mẫn, còn sớm lắm.”

“Không sớm, không sớm, con với A Dận đều 26 rồi, đợi vết thương A Dận bình phục, hai con kết hôn luôn đi!”

Mẹ Tập càng nói càng hăng say, liền hỏi tổ chức đám cưới ở đâu, theo kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu tốt hơn. Cha Tập thấy thế, không biết làm sao đành kéo mẹ Tập rời đi.

Cha mẹ hai bên đi rồi, màu đỏ trên khuôn mặt Điền Mật từ từ biến mất. Quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Nhan Hương phía sau, bộ dạng có vẻ bị đả kích rất lớn, cô cảm thấy có chút buồn cười.

Nhân vật nữ chính đúng thực là ngây thơ ngốc nghếch, tâm tư gì đều thể hiện hết lên mặt. Mấy ngày nay cô không ngừng tìm truyện ngôn tình trên mạng để đọc, ừ, rất bổ ích nha!