Chương 7: dâng hương

Mấy ngày sau, mặt trời lên cao, Đổng thị đã xem ngày này là ngày hoàng đạo, nên đi ra ngoài, Củng di nương muốn cho Trĩ Nương mặc váy áo mới, bộ đồ mới may bằng nguyên liệu tốt hơn rất nhiều, sờ lên cũng rất là mượt mà, rốt cuộc cũng có màu khác màu vàng và xanh lá.

Trĩ Nương cầm váy áo đến sau bình phong, ra tới vẫn thấy đồ như cũ, cũ kỹ. Làn da nàng trắng, màu váy xanh biếc càng thêm trắng nõn, ngồi ở trước bàn trang điểm, để Củng di nương búi tóc đơn giản cho nàng, tóc đen vòng cuốn lại, dùng dây cột lấy búi tóc chỉ cắm một cây trâm. Hốc mắt Củng di nương lại hồng, ôm nàng, “Trĩ Nương không nghĩ đoạt nổi bật của nhị cô nương… Đều là tại di nương thấp kém, liên lụy cô nương, cô nương không thể hành động theo cảm tình, mọi việc đều trốn không thoát chữ “nhẫn”, đợi ngày sau cô nương bình an xuất giá, làm đương gia, lại đến so đo cũng không muộn.”

“Di nương, ta biết rồi.” Nước mắt Củng di nương trào ra, Trĩ Nương đang muốn an ủi vài câu, liền nghe Khúc bà tử ở bên ngoài thúc giục. Đi theo Khúc bà tử đến cửa sau, liền thấy xe ngựa đang chờ ở đó, hơn nửa ngày, Triệu Yến Nương mới đi ra, vẻ ngoài rất long trọng, váy áo màu hồng phấn sa mỏng, làn váy tầng tầng lớp lớp, trên mặt đắp phấn không dưới ba tầng, đầy đầu kim quang, sợ là đem hết trang sức đều cắm ở trên đầu, người xem hoa cả mắt.

Nàng ta ngẩng đầu, trang sức “Leng keng” vang lên, khinh thường mà nhìn Trĩ Nương. Trĩ Nương cúi đầu, không nghĩ để ý tới nàng ta. Triệu Yến Nương lại không tính buông tha, nha đầu chết tiệt kia ngày thường mảnh mai, kỳ thật cũng là hắc tâm can, các nam nhân đều bị bề ngoài đó lừa gạt, bao gồm Đoạn biểu ca.

“Tiểu thư tri phủ mời ta đi thưởng hoa cúc, ngươi chắc chưa bao giờ thấy phủ thành ớn thế nàoi, tòa nhà tri phủ tinh xảo thế nào, ta cũng muốn dẫn ngươi đi, ai… Nhưng ngươi là thứ xuất, đại tiểu thư tri phủ không mời thứ nữ, thật đáng tiếc.”

Trĩ Nương không để ý tới nàng ta, Triệu Yến Nương thấy cây trâm trên đầu àng, nở nụ cười, “ Cây kim trâm thật lớn nha.”

Nàng ta che miệng, cười trào phúng, Trĩ Nương ngẩng đầu, nhìn đầu nàng ta kim sức quá nhiều, cũng cười, “Sao so được với Nhị tỷ tỷ, đầu Nhị tỷ tỷ đeo, người thì mặc, đi ra ngoài, so với thế gia quý nữ còn thêm có khí phái.” Triệu Yến Nương lộ ra ánh mắt ngươi biết nhìn.Trĩ Nương lại cúi đầu.

Hộ tống các nàng đi chùa là một thanh niên, lớn hơn Đoạn gia biểu ca một ít, tướng mạo có vài phần giống phụ thân nguyên chủ. Nghe Triệu Yến Nương gọi là đại ca, nàng cũng ngoan ngoãn hành lễ gọi hắn là đại ca. Vị này di nương nói qua chính là đại thiếu gia, ở Lãng Sơn thư viện đọc sách tên Triệu Thủ Hòa. Triệu Thủ Hòa lớn lên giống Triệu huyện lệnh, lại trắng hơn rất nhiều, nhìn thấy Trĩ Nương, thần sắc hắn hòa hoãn, hắn tuy ở tiền viện, ngày thường lại ở thư viện không trở lại, những việc trong nhà điều nghe thấy, đối với thứ muội xinh xắn, hắn không giống Đổng thị ghét bỏ, thậm chí còn có vài phần yêu thích. Trĩ Nương cười, Triệu Thủ Hòa thấy thứ muội thân mình chưa khỏe, sắc mặt trắng bệch, thân mình gầy yếu, váy xanh eo nhỏ, phảng phất gió thổi qua nàng cũng bay mất, hắn hơi trách Triệu Yến Nương, “Trĩ Nương thân mình không khoẻ, ngươi thân là tỷ tỷ, sao không cho người đỡ muội ấy lên xe ngựa.”

Triệu Yến Nương bất mãn trả lời, “Nương còn chưa ra tới, nào có đạo lý cho nàng ta ngồi vào trước.”

“Người một nhà, nghi thức xã giao làm cái gì, Trĩ Nương thân thể hư nhược, trước cứ ngồi, mẫu thân cũng sẽ tán đồng.”

Nói xong, hắn liền bảo Khúc bà tử đỡ Trĩ Nương lên xe, Khúc bà tử làm như khó xử, đứng bất động. Triệu Thủ Hòa giận dữ, “ Thế nào, ta là chủ tử sai sử nô tài lại bất động?” Khúc bà tử liền nói không dám, cương mặt tiến đến kéo Trĩ Nương, Trĩ Nương nói với Triệu Thủ Hòa “Đại ca, Trĩ Nương không mệt, cứ chờ mẫu thân tới.”

Triệu Thủ Hòa nhíu mày, bất thiện nhìn về phía Khúc bà tử.

Sau một lúc lâu mới nói, “ Theo ý Trĩ Nương, nếu muội không khoẻ, cứ nói với đại ca.”

“Cảm ơn đại ca.” Trĩ Nương nói rất thiệt tình, di nương nói đại ca là người tốt, xem ra không giả. Hơn nửa ngày, Đổng thị mới khoan thai tới muộn, phấn son so với ngày thường đắp tường còn dư, trên đầu cắm kim sức cùng Triệu Yến Nương không ít hơn một cây. Bà ta bắt bẻ đôi mắt liếc Trĩ Nương, lại đánh giá Triệu Yến Nương, thần sắc mới vừa lòng vài phần. Tính ra thứ nữ này biết thức thời, không đoạt nổi bật. Thấy nhi tử, biểu tình hoàn toàn thay đổi , mặt từ ái, lôi kéo tay Triệu Thủ Hòa, trên dưới mà đánh giá, “ Sao con lại gầy? Thủ ca nhi à, đồ ăn ở thư viện không hợp khẩu vị à?”

Triệu Thủ Hòa mất tự nhiên né tay bà, “Nương, nhi tử ở thư viện là đọc sách, lại cũng không phải là đi ăn uống hưởng lạc, đọc sách làm người, kham khổ chút thì có làm sao đâu.”

Đổng thị hãy còn lo lắng, “Đọc sách cũng không thể mệt thân quá, tiền bạc còn đủ không?”

“ Đủ mà, nương người không cần lo lắng.”

Triệu Thủ Hòa vừa nói, vừa đỡ mẫu thân lên xe ngựa, lại đỡ hai muội muội đi lên, bên trong xe cũng không rộng, Đổng thị ngồi ở giữa, Trĩ Nương cùng Yến Nương ngồi ở hai bên. Triệu Thủ Hòa xoay người lên ngựa, nói với xa phu một tiếng, xe ngựa chậm rãi khởi động. Dọc theo đường đi, Triệu Yến Nương đều nói với Đổng thị thứ nàng ta nhìn thấy, nghe thấy ở Lâm Châu thành, Trĩ Nương cúi đầu, Đổng thị tâm tình rất tốt, cũng không khó xử nàng, nàng vẫn không dám có chút lơi lỏng. Chùa Thiên Âm ở Lãng Sơn, Lãng Sơn ở chân núi, có Lãng Sơn thư viện là tiếng tăm lừng lẫy. Triệu Thủ Hòa đỡ ba mẹ con xuống xe ngựa sau, liền cáo từ Đổng thị, Đổng thị vạn phần không nỡ, nhìn theo nhi tử giục ngựa rời đi, thần sắc mang theo kiêu ngạo cùng từ ái. Xoay người lại là một bộ mặt khác. Trĩ Nương không lên tiếng mà đi theo bà ta cùng Triệu Yến Nương, bất động thanh sắc mà quan sát địc hình trong chùa , tiểu sa di dẫn các nàng tới phòng khách phía sau. Mẹ con Đổng thị tự nhiên là dùng phòng cho khách tốt nhất, phân cho nàng cái phòng nhỏ bên cạnh. Nàng đánh giá cái phòng, sờ trái sờ phải , kiểm tra cửa sổ, lại nghiên cứu giường gỗ, then cửa, không sai biệt lắm mới nghe được tiếng Khúc bà tử tới gọi nàng. Lần này lên núi, hai mẹ con Đổng thị chỉ mang theo Khúc bà tử, mà nàng không có khả năng sẽ mang theo ai, Đổng thị keo kiệt người làm càng ít càng tốt. Trong phòng cho khách , Triệu Yến Nương bắt bẻ, quở trách, “Nương xem đi, phòng thì cũ, còn có mạng nhện, cũng không biết trong chùa rốt cuộc có người quét dọn hay không, còn nước thì có mùi tanh, sao có thể uống?”

Đổng thị ngẩng đầu nhìn xà nhà, xà nhà quả nhiên có một mảnh mạng nhện, còn có một con nhện màu đen ngủ đông, không khỏi cười nói, “A di đà phật, trong chùa hòa thượng không thể sát sinh, chỉ có một con nhện thôi” Triệu Yến Nương càng nhìn càng thêm khinh thường. Trĩ Nương vừa bước vào, Đổng thị vừa thấy nàng, trên mặt liền cười rộ lên, “Ngươi tới vừa lúc, Nhị tỷ tỷ ngươi vừa rồi không cẩn thận trẹo chân, đi không được, Khúc bà tử đi lấy đồ, mẫu thân muốn phiền ngươi một chút”

“Thỉnh mẫu thân phân phó.”

“ À,” Đổng thị chỉ bình gốm đựng nước, “ Ta nghe nước có mùi tanh, ta nghĩ chắc trong chùa hòa thượng tùy ý lấy nước ở khe núi, mẫu thân biết sau núi có một khe suối nhập khẩu hồi cam, tương truyền là nước mắt tiên nhân, dù hạn hán cũng không cạn, có thể dùng để pha trà, còn có hương thơm, Trĩ Nương thay mẫu thân đi lấy.”

“ Vâng.” Trĩ Nương tiếp nhận bình gốm, rời khỏi phòng. Vừa rồi nàng xem rất rõ ràng, Triệu Yến Nương căn bản không có trẹo chân, Đổng thị lần này ra ngoài không mang theo nha đầu, sợ sẽ là đem nàng làm nha đầu sai sử, nàng cầm bình gốm, chậm rãi đi, cẩn thận mà đánh giá chung quanh, đi phía trước không xa, có thể nhìn thấy nhóm khách hành hương xuất nhập cửa nhỏ, nàng chuyển phương hướng,đi bên kia. Không đi bao xa, liền nhìn thấy một vị tiểu sa di, nàng chắp tay trước ngực, “Tiểu sư phụ, người nhà phân phó tiểu nữ đi lấy nước suối, tiểu nữ không biết đường, xin hỏi sư phụ có thể mang tiểu nữ đến sau núi được không ạ?.”

Tiểu sa di môi hồng răng trắng, lớn lên rất là thanh tú, trên đầu sạch sẽ, ngượng ngùng cười, có lẽ là mới vừa quy y không bao lâu, còn chưa thích ứng, sắc mặt hắn ửng đỏ, gật đầu, đi ở phía trước nàng.

“Cảm ơn tiểu sư phụ, xin hỏi pháp hiệu tiểu sư phụ.”

“Tiểu tăng tên Vong Trần.” - “Quên mất phàm trần, lòng yên tĩnh trí xa.” Tai tiểu sa di đỏ lên, nhanh hơn bước chân, Trĩ Nương theo sát đi ra cửa nhỏ, liền thấy một đường nhỏ, hai bên bụi cây xanh um, nếu đi một mình sẽ rất khϊếp đảm. “Vong Trần sư phụ, ngày thường người tới nơi lấy nước nhiều không?” “Hồi nữ thí chủ nói, trong chùa có quy định, giờ mẹo sẽ an bài các sư huynh đệ luân phiên lấy nước, đủ cho một ngày chi dùng, thời gian còn lại không có người nào đến sau núi.” Trĩ Nương gật đầu, càng đi về phía trước, bụi cây càng nhiều, còn có cây cối cao to, càng thêm râm mát, gió núi thổi, toàn thân thoải mái, thật là một địa phương tốt. Nàng thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng còn có tên tiếng chim hót, vùng vẫy bay tới bay lui, trống vắng thanh xa.

Đi ước chừng nửa canh giờ, liền nghe tiểu sa di nói, “Nữ thí chủ, thanh tuyền ở phía trước.” Trĩ Nương nhìn qua , liền thấy một bụi cỏ dương xỉ lớn thập phần tươi tốt, xanh tươi rậm rạp, đi đến phụ cận, là thấy sơn tuyền bị dương xỉ che lấp. Nước suối mát lạnh, như sương mù, rất thanh nhuận. Bên hồ có một khối đá, nàng leo lên ngồi xổm xuống, đem bình gốm thả xuống suối, rất mau bình đầy, nàng đem bình gốm nhắc lên, đặt ở bên cạnh, đang muốn dùng tay uống hai ngụm, đột nhiên nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu thì thấy, không biết từ khi nào phía sau có thêm một nam tử ngăm đen, trong tay giơ gậy gỗ, còn tiểu sa di thì ngã trên mặt đất. Nam tử đó nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi đến gần.

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương nam chủ liền lên sân khấu, lạp lạp lạp ~~