Đổng thị không thể tin mà nhìn chằm chằm hình thêu chim én, sao có thể là của Yến Nương? Áσ ɭóŧ bên người Yến Nương đều thêu một con chim én, chim én này cùng của người khác không giống nhau, cái đuôi rất dài, nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bà nhào lên nhặt, Lý thị từ biểu tình đó có thể hiểu được, sao có thể cho Đổng thị như nguyện, bà ta không cần quản là Yến Nương hay Trĩ Nương, Khánh Sơn có thể cưới tiểu thư huyện lệnh gia thành tức phụ thì đích nữ so thứ nữ càng tốt hơn.
Lý thị đem đồ vật cướp lại không buông tay ra, lại khóc lớn lên, khóc vì nhi tử bị chết thảm, khóc vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Sắc mặt Đổng thị xanh trắng tương giao, thử dùng tay túm, vài lần đều không đoạt được, không khỏi giận tím mặt,
“Đại tẩu, thứ này từ nơi nào mà có được, đồ của Yến Nương như thế nào lại ở trong tay của tẩu được, tẩu đừng trợn tròn mắt nói dối con ta cùng Khánh Sơn tình đầu ý hợp, Yến Nương nhà của chúng ta cái khác không nói, thân là tiểu thư vợ cả huyện lệnh gia, ánh mắt cao, không phải người nào cũng có thể đập vào mắt, nói dối cũng phải nói sao cho người khác tin tưởng.”
Lý thị không để ý tới Đổng thị, lôi kéo Triệu huyện lệnh, “Muội phu, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta.”
Mặt Triệu huyện lệnh xanh mặt, đem tay Lý thị kéo ra.
Đổng thị cũng tức giận nói, “ Yến Nương nhà của chúng ta thấy Thiếu Khanh gia công tử còn chướng mắt, không phải ta xem thường cháu trai chứ tính của Khánh Sơn, Yến Nương căn bản chướng mắt, ngươi cầm thứ này cũng vô dụng, nói ra sẽ không có người tin tưởng, tẩu trả lại cho ta, chuyện cũ sẽ bỏ qua, việc này quá hoang đường.” Lý thị nghe được lại tức lại hận, quá đáng, nhi tử bà ta thây cốt chưa lạnh, đương thân cô cô liền khinh rẻ nó, khẩu khí này nàng nuốt không trôi, đồ vật này không phải ngươi đưa sao, hiện tại muốn chống chế, bà ta phải bám lấy Yến Nương không bỏ, cưới không vào cửa cũng quét sạch mặt cô em chồng.
“Thứ này di vật, Khánh Sơn đã nói qua, nó cùng Yến Nương đã sớm tư định chung thân, nhưng ngại thân phận, cũng không dám nói việc này, hiện giờ người thác đi, ngươi làm cô cô, chẳng lẽ không nên vì nó hoàn thành tâm nguyện cho cháu ở dưới chín suối nhắm mắt yên nghỉ.”
Triệu huyện lệnh mặt đen như đáy nồi, trên trán gân xanh nhảy tưng tưng, hận không thể lập tức chạy lấy người. Đổng lão phu nhân nghe tiếng ồn ào vội hiện thân, vừa biết sự tình sai, nữ nhi đem yếm của Yến Nương trở thành của Trĩ Nương, lúc này mới xảy ra chuyện, tròng mắt bà ta vừa chuyển, khóc ròng nói, “Thư Tài, Khánh Sơn đáng thương cỡ nào, chết thật thảm, Yến Nương là đích nữ, nếu ngươi luyến tiếc, hãy đổi thành Trĩ Nương, nàng ta là một thứ nữ, nô tài sinh ra, thân phận không cao, ngươi có thể bỏ được mà.”
Đổng thị cùng Lý thị đều an tĩnh lại, gừng càng già càng cay, nương vừa xuất mã, sự tình liền đảo ngược, đề nghị này quá hay, xem xem lão gia trả lời thế nào. Triệu huyện lệnh tức đến cả người phát run, nếu hiện tại còn nhìn không ra mờ ám trong đó uổng công hắn mấy năm nay làm huyện lệnh, rõ ràng là Đổng thị cùng nhà mẹ đẻ, làm cục diện bức bách hắn đáp ứng Trĩ Nương gả lại đây, ai ngờ lấy sai đồ vật, biến thành Yến Nương, mới có trò khôi hài này. Đổng gia cũng thật dám vọng tưởng, cư nhiên muốn hắn đem nữ nhi gả lại đây thủ tiết, đem hắn trở thành loại người nào, đem nữ nhi hắn trở thành cái gì.
“ Nữ nhi của bản quan, vô luận là đích nữ hay là thứ nữ, đều không gả lại đây, huyện nha còn có việc, bản quan công vụ bận rộn, đi trước một bước.” Triệu huyện lệnh hung hăng trừng mắt Đổng thị, không vui mà phất tay áo rời đi, Triệu Thủ Hòa phẫn nộ xem cả nhà ngoại, lại bất mãn mà nhìn mẫu thân, cũng đi theo Triệu huyện lệnh, cùng ra khỏi cửa Đổng gia. Hai mẹ con Đổng thị trao đổi ánh mắt, đồng thời nhìn chằm chằm cái yếm trong tay Lý thị, Đổng thị đen mặt, sắc mặt không tốt, Lý thị vỗ áo tang, đứng lên, đem cái yếm cất vào trong ngực, bình tĩnh trở về phòng. Lý thị cùng bà bà nhiều năm con dâu mẹ chồng, tự nhiên biết tính bà bà, trước kia Lý thị liên tiếp sinh hạ ba nữ nhi, khi đó trong nhà nghèo, bà bà cả ngày chỉ cây dâu mắng cây hòe nói nàng không biết sinh, không thì nói bà gà mái không biết đẻ trứng, hiện tại nhi tử qua đời, cả nhà đều bi thống, bà bà tạm thời không rảnh, chờ qua vài bữa, bà ta nào dễ sống. Vô luận Yến Nương có vào cửa Đổng gia không, có nhược điểm Lý thị sẽ nắm không tha, về sau người Đổng gia có động tác khác cũng phải hảo hảo cân nhắc, bà bà dám ra chiêu, Lý thị liền đem sự tình phanh phui, nhìn xem ai không còn mặt mũi, nói vậy cô em chồng có điều cố kỵ, sẽ khuyên bà bà đối xử tử tế với bà ta. Oán hận mà nhìn chằm chằm bối cảnh diễn ra, Đổng thị âm mặt, nói với Đổng lão phu nhân, “Nương, mau xem đại tẩu, cư nhiên tính kế đến trên đầu thân cháu ngoại, thật làm người ta thất vọng buồn lòng.”
Đổng lão phu nhân bĩu môi, không để bụng nói, “Bất quá là gả thôi, nữ nhi nhà ai lớn lên không gả chồng, gả vào nhà người khác nào có bằng gả cho nhà cậu, ngươi đem nàng gả lại đây, ta làm bà ngoại sao có thể bạc đãi nàng?”
Ở lòng Đổng lão phu nhân, tôn tử là đầu quả tim, mặt dù cháu gái cũng tốt, cháu ngoại gái cũng tốt, cũng đều là bát nước hắt đi có gì luyến tiếc. Đổng thị bị mẹ ruột nói mà nghẹn không ra lời, đồ vật đó còn ở tay Lý thị, sao mới có thể lấy về, lại cân nhắc, việc này rất khả nghi, đồ vật là La Lão Đại lấy tới, lấy quan hệ của bà ta cùng La Lão Đại , không có khả năng hại bà ta, như vậy chính là hai tiện nhân kia phá rối. Hai tiện nhân đó còn dám ám hại bà ta, để xem bà ta làm như thế nào thu thập các nàng.
“Nương yên tâm, con là cô cô của Khánh Sơn, tất nhiên sẽ không để nó dưới mặt đất chịu khổ, lúc hạ táng con muốn nha đầu chết tiệt kia chôn cùng Khánh Sơn.” Mắt Đổng lão phu nhân âm ngoan nhìn quan tài, “Khánh Sơn, nghe được lời cô cô nói cháu cứ an tâm mà chờ, tiểu tiện nhân kia sống là người của cháu, chết là quỷ của cháu.” Ngữ khí của bà ta âm âm trắc trắc, làm thân nữ nhi là Đổng thị còn rùng mình. Đổng thị nghẹn một cổ khí chạy về huyện nha, Triệu huyện lệnh đem nhi tử, nữ nhi triệu tập dạy bảo, trong lúc ý đó chỉ nhìn Yến Nương, Triệu Thủ Hòa cũng nhìn muội muội ruột thịt, muốn nói lại thôi. Trĩ Nương cúi đầu, vô cùng nghiêm túc mà nghe cha giảng nữ đức nữ giới, âm thầm cân nhắc dụng ý phụ thân, thấy ông ta liên tiếp nhìn về phía Triệu Yến Nương,nàng bừng tỉnh đại ngộ, khả năng cùng việc cái yếm có quan hệ.
Đổng thị đẩy cửa tiến vào, Triệu huyện lệnh hừ lạnh một tiếng, Đổng thị tươi cười, làm bộ quan tâm Trĩ Nương, “Lão gia, thϊếp thân đã trở lại, như thế nào con cái đều ở đây, Trĩ Nương, hôm nay mẫu thân cùng với phụ thân, huynh trưởng ngươi đều đến nhà ngoại, trong phủ chỉ còn tỷ muội hai người, ngươi làm gì ở nhà, nói mẫu thân nghe một chút.”
Trĩ Nương vẫn cúi đầu, “Hồi mẫu thân, Đổng gia biểu ca qua đời, nữ nhi biết mẫu thân bi thương, hận không thể hứng chịu thay, lòng nữ nhi cũng buồn, nên đi ra ngoài một chút, trên đường thấy phố phường, rất cảm khái, ở trong trà lâu, kêu lên một bình trà, nghĩ thế gian rất nhiều điều không dễ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhân sinh trên đời, giống như nước trà, trước khổ sau sướиɠ, mẫu thân xem Trĩ Nương nói có đúng hay không?”
Triệu Thủ Hòa vỗ tay, “Khó có được Trĩ Nương còn nhỏ, có thể hiểu thấu đáo đạo lý, vi huynh rất an ủi.”
Trĩ Nương cảm kích cười, lại nói, “Từ bên ngoài sau khi trở về, hạ nhân nói di nương đi bồi tổ mẫu, Trĩ Nương nghĩ cũng đã nhiều ngày không thấy tổ mẫu, vì thế đi tới chỗ tổ mẫu, bồi tổ mẫu ngồi một hồi, vừa mới về phòng, phụ thân liền trở về phủ.”
Đổng thị sau cắn răng két két, thứ nha đầu chết tiệt khi nào mà trở nên linh hoạt như thế, năm lần bảy lượt đều tránh thoát. Bảo con cái đi ra ngoài, Triệu huyện lệnh không nhìn Lý thị, Yến Nương đi đầu đi ra ngoài, Triệu Thủ Hòa nhìn Trĩ Nương cùng đi theo ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn vợ chồng hai người. Trĩ Nương cùng huynh muội hai người bọn họ đi thư phòng, Trĩ Nương đối với Triệu Thủ Hòa hành lễ nói, “Cảm ơn lễ vật của đại ca, Trĩ Nương thực vui thích.”
Đáng tiếc suy xét đến việc Đổng gia có tang, nàng không đeo đóa hoa lụa, nếu không bị Đổng thị nhìn thấy, lại xuất khẩu thành thơ, Triệu Thủ Hòa có tâm, nàng chỉ nói cảm tạ hắn.
“Tam muội muội thích thật tốt.”
Triệu Thủ Hòa miễn cưỡng lộ ra ý cười, Triệu Yến Nương quay đầu lại, khó chịu mà nhìn bọn họ, “Đại ca, lần sau không cần lại tùy tiện ở sạp mua mấy thứ không đáng giá đó, hoa lụa thủ công thô kệch, ta không thích, cũng do Tam muội muội chưa thấy qua đồ tốt, còn nói thích.”
Triệu Yến Nương đầu ngẩng cao như thấy trái trên cây, nhìn về phía Trĩ Nương đầy khinh bỉ, Triệu Thủ Hòa đen mặt, “Nếu Yến Nương không thích, về sau đại ca không mua cho ngươi đeo.”
Vốn dĩ chuyện ở Đổng gia phát sinh đã khiến hắn nghẹn cháy, ngại với thân phận là nam tử, khó mà nói muội muội chưa lấy chồng, lúc này mới nhịn xuống . Yến Nương từ lời nói đến việc làm, nào có một chút bộ dáng quan gia nữ tử nên có, không biết tôn trọng huynh trưởng, hoa lụa tuy không đáng giá nhưng cũng tâm ý, cứ như vậy bị người giẫm đạp thật làm người thất vọng. Triệu Yến Nương không biết huynh trưởng giận, còn tức khí nói, “Không đeo thì không đeo, những thứ đó ta không hiếm lạ.”
Nói xong, liền nhanh chân đi về phía trước, trưa nắng chang chang đầu nàng ta đầy kim sức lấp lánh sáng lên, mặt Triệu Thủ Hòa càng thêm khó coi, biết rõ nhà ngoại có tang sự, nàng còn mặc vàng đeo bạc, không biết lễ nghĩa, trái lại Trĩ Nương, búi tóc chỉ dùng dây cột màu tối, nàng là thứ xuất, lại biết kiêng kị. thần sắc biến hóa Triệu Thủ Hòa, Trĩ Nương hiểu được, nàng ra cửa là mang đồng trâm, vào cửa khi mới thu lại, nàng không thể giống Triệu Yến Nương tùy ý làm bậy, vốn là sống được như đi trên băng mỏng, vạn nhất bị Đổng thị tóm được nhược điểm, khẳng định sẽ mượn đề tài, cho nên mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều cẩn thận, không làm quá. Nàng ngoan ngoãn cùng Triệu Thủ Hòa từ biệt, sau đó trở lại tây phòng.
Củng di nương không biết lão gia gọi Trĩ Nương đi có chuyện gì, không dám suy đoán, chỉ có thể ở trong phòng đi tới đi lui, phái Ô Đóa ở cửa nhìn xung quanh. Thấy Trĩ Nương thần sắc như thường, tâm mới buông một ít, “Trĩ Nương, lão gia tìm có chuyện gì vậy?”
“Phụ thân đem chúng huynh muội gọi qua, không có đại sự gì chỉ là dạy dỗ đạo lý làm người, cử chỉ đoan trang, lời nói việc làm cẩn thận.”
Củng di nương có chút khó hiểu, đang êm đẹp lão gia nói chuyện này để làm gì? Trĩ Nương cũng không nói toạc ra, thấy Đổng thị thật cẩn thận, khẳng định là chuyện cái yếm bị phơi, Lý thị tưởng nàng dính đòn, ai ngờ lại là Triệu Yến Nương, chọc lão cha bất mãn, lúc này mới gọi tới thư phòng thuyết giáo một hồi. Đổng thị đây là vác đá nện vào chân, nàng hiện tại chờ mong ân công mau hành động, không biết hắn sẽ đối phó Đổng thị thế nào.