Điểm đen rậm rạp, đầy trên da không phải một sớm một chiều mà có thể hình thành, đến tột cùng là ai nhẫn tâm, dùng biện pháp tàn độc đối phó với một lão nhân không thể đánh trả. Trĩ Nương nâng mắt nhìn lão phu nhân đầy nước mắt, có hận ý, có thống khổ, còn có tuyệt vọng chết lặng, nàng tới sau bình phong nhẹ giọng hỏi, “Là các nàng làm sao?” Lão phu nhân phe phẩy đầu, chảy nước mắt nhìn về phía ngoài cửa, Trĩ Nương đã rõ không phải các bà tử kia làm, mà là Đổng thị tự tay làm.
Tay nàng nắm thành quyền, móng tay cắm vào thịt, sau khi trở thành Triệu Trĩ Nương, không có một ngày an ổn, nhìn lão phu nhân đồng bệnh tương liên, lửa giận trong ngực bốc cháy hừng hực, Đổng thị làm người quá độc, quả thực phát rồ. Sau bình phong một bà tử đưa bô tới, nàng bất động thanh sắc đem tay áo lão phu nhân buông xuống, dùng ánh mắt an ủi lão phu nhân. Bà tử kia ra ngoài gọi đồng bạn tiến vào, hai người xốc chăn, đem lão phu nhân nâng lên, đắp chăn còn không thấy, không có chăn chống đỡ, lão phu nhân gầy đến cùng cực, thân mình nhìn rất nhỏ. Trong lòng bi phẫn, đến tột cùng là trưởng thành như thế nào mà tâm can đen đúa, ác hơn súc sinh, Đổng thị che giấu rất tốt, trong nội trạch, trừ bỏ tây phòng, đều là người của bà ta, tiện nghi phụ thân là một đại nam nhân, dù hiếu thuận cũng không có khả năng tự mình giúp mẫu thân tắm gội thay quần áo, thế cho nên nhiều năm qua không có người phát giác Đổng thị ngược đãi lão phu nhân.
Các bà tử hầu hạ lão phu nhân xong, đem bà thả lại giường, Trĩ Nương nói, “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có chút chuyện riêng tư muốn nói cùng tổ mẫu.” Hai bà tử khinh thường, đứng bất động, Trĩ Nương cười lạnh, “Như thế nào? Mẫu thân không ở nhà, các ngươi liền quên thân phận, ta là tiểu thư, phân phó mà các ngươi dám bất động?” Họ trao đổi ánh mắt, trong đó có một người nói, “Tam tiểu thư thứ tội, lão phu nhân không thể ở một mình, phu nhân phân phó nô tỳ chiếu cố lão phu nhân, bọn nô tỳ không dám tự tiện rời đi, thỉnh tam tiểu thư thông cảm.”
Trĩ Nương không giận còn cười, Đổng thị thủ đoạn tốt, quản được hạ nhân trung tâm, trách không được Củng di nương chỉ có thể yếu thế, không dám phản kháng, nguyên chủ cũng bị bức đến thắt cổ tự sát, hương tiêu ngọc vẫn.
“Mẫu thân trị gia có cách, các ngươi rất trung tâm, lão phu nhân có các ngươi hầu hạ, mẫu thân sẽ cực kỳ yên tâm.” Hai vị bà tử không có nghe ra ý nàng, trên mặt có đắc ý, mang theo cả kiêu căng. Trĩ Nương đem điểm tâm lấy ra, điểm tâm không phải thượng phẩm, lại thơm ngọt mê người, lão phu nhân ánh mắt có thần. Nàng lấy trà, đỡ lão phu nhân dựa lên uống trước nhuận họng, sau đó dùng tay bẻ điểm tâm bẻ nhỏ vụn, từng chút mà đút cho lão phu nhân. Lão phu nhân đã lâu không được ăn ngon, vừa ăn, hốc mắt ẩm ướt, Đổng thị làm người so đo, lại keo kiệt, sợ bà ăn nhiều, đổi đệm giường mệt, chỉ cho bà ăn hai lần mỗi lần chỉ có một chén nhỏ cháo.
Trĩ Nương thấy tổ mẫu ăn , lòng như bột mì ngâm trong nước, lên men trướng đau. Chỉ cho ăn hai khối, nàng cũng không dám cho nhiều, lão phu nhân gầy, không biết dạ dày có bị co lại hay không, ăn điểm tâm cùng trà, sẽ no căng hư dạ dày, không thể ăn nhiều. Nàng đem điểm tâm còn dư bọc lại, đặt lên bàn, lão phu nhân chỉ vào phát ra tiếng nghẹn ngào, nàng hiểu ý, đem điểm tâm đặt ở bên gối, lão phu nhân mới không gọi. Kỳ thật nàng biết, điểm tâm còn dư, lão phu nhân khẳng định là không đến miệng mà rơi vào bụng các bà tử. Các bà tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, hận không thể đuổi người, Trĩ Nương vuốt tay lão phu nhân, làm khẩu hình, “Tổ mẫu, con sẽ đến xem người.” Lão phu nhân lôi kéo nàng, không chịu buông tay, nàng cùng Củng di nương lại ở thêm một hồi, đứng dậy rời đi, ánh mắt lão phu nhân không tha vẫn luôn đi theo các nàng, Trĩ Nương nắm chặt tay . Nếu nàng vạch trần này việc này, Đổng thị đem sai lầm đẩy đến đầu các bà tử, bất quá là sơ suất có lỗi, bán hai bà tử, trị ngọn không trị gốc, còn làm bà ta ghi hận trong lòng, dùng càng biện pháp khác tra tấn lão phu nhân. Trĩ Nương cưỡng chế bi phẫn, cân nhắc không có đối sách khác, trước mắt nàng cùng Củng di nương chỉ có thể thường đến thăm lão phu nhân. Đi ra khỏi đông sườn phòng, thấy phòng mở ra, có một nha đầu váy xanh hầu hạ Triệu Yến Nương tên là Vân Hương. Nha đầu của Triệu Yến Nương không mặc váy xanh sẽ mặc váy vàng, màu sắc trang phục giống nàng, hiển nhiên là cố ý đem nàng cùng bọn nô tài đánh đồng. Kỳ thật Triệu Yến Nương so với Đổng thị thì dễ dàng đối phó hơn nhiều, nha đầu kia thấy các nàng liền xoay người liền vào nhà. Chỉ chốc lát sau, Triệu Yến Nương đầu đầy châu quang bảo khí ra tới, mặt trắng môi đỏ, lông mày vẽ như hai con tôm cháy, thật không biết là thẩm mỹ kiểu gì, chắc chịu Đổng thị ảnh hưởng. Nàng ta đứng ở bậc thang, miệt thị nhìn Trĩ Nương các nàng, “Các ngươi muốn lấy lòng người, cũng phải có mắt xem thân phận, thật không biết tính kế, tổ mẫu nhiều năm liệt giường, thân không thể động, miệng không thể nói, sợ là không giúp được các ngươi, ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mà nghe lời mẫu thân nói, mẫu thân thiện tâm, nói không chừng còn có thể gả Tam muội muội vào một nhà tốt.”
“Đa tạ Nhị tỷ tỷ đề điểm, mẫu thân xác thật thiện tâm, ông trời đều nhìn, thiện ác đến cùng sẽ có hồi báo, ta vẫn luôn ngóng trông ngày ông trời mở mắt để mẫu thân nhận được hồi báo.” Triệu Yến Nương mắt dựng ngược, giận dữ, “Tam muội muội, mồm miệng vẫn lợi hại, không biết chờ đến lúc gả chồng còn cười hay khóc còn chưa biết.” Trĩ Nương cười khẽ, như gãi đúng chỗ ngứa, xấu hổ, “Nhị tỷ tỷ, chúng ta là nữ tử chưa lấy chồng, sao có thể đem hai chữ gả chồng treo ở bên miệng, tục ngữ nói đúng, lớn nhỏ có thứ tự, mẫu thân thực sự có vừa nhà ai khẳng định là Nhị tỷ tỷ xuất giá trước.”
“Hừ, ta không thèm cùng ngươi khua môi múa mép, Tam muội muội, tất cả đều là mệnh, có ngươi khóc cũng không được”
“Nhị tỷ tỷ nói, Trĩ Nương không dám gật bừa, tuy nói vạn sự đều là mệnh, nhưng vận mệnh cũng có thể sửa, Trĩ Nương tin tưởng, Thiên Đạo luân hồi, trời xanh ở trên, báo ứng tới, ai cũng trốn không xong.” Trĩ Nương dùng hai mắt lạnh băng mà nhìn Triệu Yến Nương, tựa như chế nhạo tựa như cười mà nhìn cái đầu đầy kim sức, Triệu Yến Nương mặt trắng bệch, cữu gia có tang sự, nàng không thích mặc quần áo trắng, ở nhà mới trang điểm như vậy, chờ khi ra ngoài khẳng định sẽ không như thế, vừa rồi một lòng muốn tìm người xả bực mà quên . Tiện nhân chết tiệt kia có ánh mắt thật làm người ta chán ghét, may mắn nương nói, nha đầu chết tiệt kia ngày lành sắp hết, đắc ý không được mấy ngày. Nàng ta quay đầu nhìn Củng di nương, chậm rãi đến gần, “Củng di nương, cha ta không ở nhà, ngươi không cần diễn, ở trước mặt nam nhân nhu nhược, tranh thủ đồng tình.” Trĩ Nương bất động thanh sắc mà đem Củng di nương bảo hộ ở phía sau, nhìn thẳng Triệu Yến Nương.
“Nhị tỷ tỷ, nếu không có việc gì, ta cùng di nương trở về trước.”
Triệu Yến Nương hừ lạnh, nha đầu chết tiệt cứ cho nàng ta bừa bãi hai ngày, hai ngày sau, nàng sống hay chết, đã không ai biết, thật kỳ vọng ngày đó nhanh đến. Trở lại tây phòng, Củng di nương thấy trong phòng không có gì không ổn, nghĩ chắc bà quá mức đa tâm, Trĩ Nương lạnh mặt, chỉ cửa phòng, “Có người đã tới.” Sắc mặt Củng di nương lập tức trắng bệch, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Nàng hạ đầu, “ Không có việc gì, kẻ cắp đã sớm rời đi, tổ mẫu liệt, người ốm yếu, thật khổ sở.” “Cũng không phải là sao?” Củng di nương thở dài, “ Khi di nương gặp lão gia, lão phu nhân đã nằm liệt, tuy nói là lão gia từ từ phát đạt, lão phu nhân nửa ngày phúc đều không có hưởng qua, cũng đáng thương.”
Trong thiên hạ người đáng thương quá nhiều, Đổng thị thủ đoạn ghê gớm, lão phu nhân đáng thương, các nàng cũng không dễ dàng. “Trĩ Nương cũng mệt mỏi rồi, thừa dịp trời chưa tối, nhanh nghỉ một lát.” Trĩ Nương minh bạch Củng di nương cũng hiểu, cũng không thoái thác, lập tức về phòng nghỉ ngơi, buổi tối còn có một trận đánh ác liệt, trước tiên phải dưỡng thần . Ô Đóa vẫn luôn không mở miệng, Trĩ Nương quan sát thấy nha đầu này có đầu óc, người sống cũng cơ linh, lại còn có rất có nhãn lực, từ trà lâu đến nhà không hề hỏi qua ân công có thân phận gì. Trong phòng trong chỉ có chủ tớ hai người, nàng nhẹ giọng mà dặn dò, “Hôm nay chuyện trong trà lâu, chớ nên nói cho bất luận kẻ nào, vị công tử kia là ân công, mấy ngày trước đây ở Thiên Âm, may mắn có hắn ra tay cứu giúp, nếu không…”
“Tam tiểu thư, Ô Đóa sẽ không nói cho kẻ nào.” Ô Đóa minh bạch, phu nhân khi đó bảo tam tiểu thư đi theo, không mang nàng theo, khẳng định là mượn cơ hội làm khó xử tam tiểu thư, tiểu thư mới có thể kết bạn với vị công tử đó. Trĩ Nương gật đầu, nằm xuống, Ô Đóa cũng nằm một hồi, bằng không buổi tối chịu không nổi. Lại nói kẻ cắp kia bảy quải tám cong mà đến Đổng gia, nghênh ngang mà vào Đổng gia, Đổng thị thấy hắn hiện thân, vui vẻ, dùng ánh mắt bảo hắn ra cửa sau. Kẻ cắp bĩu môi, đi ra cửa sau, Đổng thị ngó khắp nơi, thấy không có người chú ý, bước nhanh qua, nhẹ giọng dò hỏi, “Sự thành sao?”
Người đều không có thành chuyện gì? Làm hắn vui mừng một hồi, còn tưởng rằng có thể ôm được mỹ nhân. Nam nhân không trả lời, đem cái yếm trong ngực lấy ra, cái yếm bị cuốn thành một đoàn, hắn đem đồ vật nhét vào tay Đổng thị, nhân cơ hội ăn đậu hủ, Đổng thị tâm hoa nộ phóng, giận giữ đem đồ vật tiếp nhận, giấu ở trong tay áo, có đồ tư mật khẳng định thành công, nha đầu chết tiệt kia đừng nghĩ chống chế, ngoan ngoãn nhận bài bố thôi. Dăm ba câu đem đuổi nam tử kia đi, khó nén hưng phấn mà gọi Lý thị, thần bí lấy cái yếm ra, “Tẩu tử, ngươi cầm cái này đi tìm lão gia cầu hôn, lão gia tất sẽ đồng ý.” Lý thị đem đồ vật cất vào trong lòng ngực, thầm nghĩ nhi tử sau khi chết cuối cùng cũng có người để tang, chờ thứ nữ kia vào cửa, thay bà ta hầu hạ bà bà, càng nghĩ càng kìm nén không được, vọt vào linh đường, Triệu huyện lệnh đang chào người tới phúng viếng người. Triệu Thủ Hòa cùng phụ thân ở đó, có phụ tử hai người, người tới Đổng gia phúng viếng nhiều lên, Lý thị “Phác đông” quỳ gối trước mặt Triệu huyện lệnh.
“Muội phu, chất nhi ngươi chết thảm, ngươi cần thay hắn làm chủ, linh đường lạnh lẽo, hắn sinh thời bên người không có ai hỏi han ân cần, sau khi chết người để tang người đều không có, đừng nói đến hiếu tử, cũng là do chúng ta làm phụ mẫu không tốt, biết hắn có nữ tử tình đầu ý hợp, lại ngại với tình cảm, vẫn luôn không dám mở miệng, hiện giờ, người đã chết, chúng ta không thể để hắn trong mộ quạnh quẽ, sinh thời hắn có tâm nguyện, chúng ta cũng muốn thay hắn hoàn thành.”
Người đến phúng viếng đều vãnh tai, nhi tử Đổng gia khi còn trên đời, thân mật vô số người từ phấn hẻm hoa nương, phố tây quả phụ, tiểu phu nhân này không phải muốn cho những kỹ nữ đó vào cửa đi. Triệu huyện lệnh có chút khó xử, “Đại tẩu, theo lý thuyết, ngươi yêu cầu cũng hợp tình hợp lý, nhưng ý trung nhân của Khánh Sơn cháu trai khi còn trên đời chỉ sợ thân phận không thỏa đáng, nếu thật cho nữ tử tiện tịch vào cửa, sẽ bị người khác nhạo báng.”
“Muội phu, Khánh Sơn tuy rằng ngày thường có chút hoang đường nhưng còn biết đúng mực, những pháo hoa nữ tử đó, bất quá là gặp dịp thì chơi, chân chính giao hảo với nó là nữ tử gia đình đứng đắn, cô nương đó xuất thân trong sạch, gia phong minh chính, chỉ cần muội phu đồng ý, cho bọn họ kết thân, việc này có thể thành, muội phu, ta thay chất nhi dập đầu ngươi.” Lý thị nói có chút kỳ quặc, Triệu huyện lệnh lạnh mặt, Đổng gia còn đang suy nghĩ tới Trĩ Nương đi, cũng thật không biết đủ.
“ Cô nương gia đình đứng đắn sao có thể gả vào thủ tiết, đại tẩu cần phải nói cẩn thận, chớ nên làm bẩn danh tiết cô nương.”
“Muội phu, cô nương đó cùng cháu trai ngương tình đầu ý cùng, không gả cho Khánh Sơn, nam nhân trong thiên hạ còn ai muốn cưới nàng.” Lý thị nói như chém đinh chặt sắt, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu huyện lệnh, tâm dao động hay là Trĩ Nương thật sự cùng Khánh Sơn có liên quan?
Triệu Thủ Hòa thấy tình thế không đúng, đem người tới phúng viếng đưa đi, linh đường chỉ còn người của bọn họ, Lý thị chậm rì rì từ trong lòng lấy cái yếm ra, “Muội phu, đều không phải là tẩu tử bất cận nhân tình, mà là cháu trai ngươi thật sự là đáng thương, chết thảm, ngươi yên tâm, cô nương nhà ngươi gả vào, ta sẽ xem nàng thành thân nữ nhi mà đối đãi, không cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, tương lai chọn một đứa con nối dõi, đó là đường đường chính chính Đổng gia Thiếu phu nhân.”
Triệu huyện lệnh không dám tin nhìn chằm chằm đồ trong tay bà ta, không duỗi tay tiếp nhận, vững vàng gọi Đổng thị tiến vào. Vẻ mặt Đổng thị không hiểu rõ mà dò hỏi đã phát sinh chuyện gì, Lý thị lại đem lời mới rồi nói lại một lần, cũng đem cái yếm cử giơ lên cao cao, Triệu Thủ Hòa phẫn nộ “Mợ, chuyện như vậy không thể nói bậy, Trĩ Nương từ trước đến nay là người tuân bổn phận, sẽ không làm ra chuyện như vậy, cháu ngoại trai muốn hỏi ngài, thứ này rốt cuộc từ đâu tới đây?”
Hắn nói xong liền duỗi tay đoạt, Lý thị làm sao chịu, tranh đoạt làm cái yếm rơi trên mặt đất, lập tức bày ra gấm vóc màu vàng cam thêu chi hoa và một con chim én đậu ở đóa hoa con chim én có lông đuôi thật dài, sắc thái diễm lệ, hướng về phía trước có thể so với đuôi phượng.