Chương 16: sự

Ngày thứ nhất, không thấy Đổng Khánh Sơn Đổng lão phu nhân cùng Đổng thị đều không để bụng, nghĩ là Đổng Khánh Sơn lại ở đâu đó với kỹ nữ, hoặc quả phụ lưu luyến quên về, quên cả trời đất, chờ khi hắn xài hết bạc, tất sẽ trở về.

Ngày thứ hai, Đổng thị ở trong sân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Củng di nương tức giận đến phát khóc, Trĩ Nương lạnh mặt, nên làm gì thì làm, nhưng Triệu huyện lệnh nghe không nổi, bảo bà ta câm miệng.

Ngày thứ ba, Đổng thị có chút hoảng hốt, nha dịch mỗi ngày ra ngoài tìm, nửa điểm tăm hơi đều không có, vài lần tìm Triệu huyện lệnh hỏi thăm, đều bị đuổi trở về, Triệu huyện lệnh nhân ngày ấy nghe Đổng lão phu nhân nói, trong lòng nén giận, mấy ngày này không quan tâm Đổng thị.

Mắt thấy ba ngày qua đi, mà Đổng Khánh Sơn tin tức vẫn bặt tăm, Triệu huyện lệnh cau mày, ngồi ở án đường, nhíu mày, nam nhân sống sờ sờ thế nhưng lại biến mất nửa điểm dấu vết cũng không có, cũng không người nào thấy, quá mức không bình thường. Văn sư gia đứng bên cạnh, mắt nhìn về phía ngoài nha môn.

Ngày thứ tư, vẫn không có tin tức, Đổng lão phu nhân ở nhà không yên, trong lòng cũng không thoải mái, liền muốn tìm người gây chuyện, bà ta tới cửa kêu trời khóc đất, Triệu huyện lệnh vừa thấy bà, đầu liền đau, Đổng lão phu nhân khóc nước mũi nước mắt tùm lum, là nhi tử Đổng Đại Tráng cùng con dâu Lý thị đỡ bà ta, Đổng gia chỉ có mỗi Đổng Khánh Sơn là độc đinh, đằng trước có ba tỷ tỷ, đều sớm đã xuất giá.

“Thư Tài, Khánh Sơn đến tột cùng đã đi nơi nào, ngươi rốt cuộc có phái người dụng tâm tìm kiếm không?”

Hai bên nha dịch bất mãn, sao có thể không dụng tâm, xém lên trên núi luôn rồi, toàn bộ huyện thành, quanh thôn xóm đều hỏi qua, mấy ngày nay, hân đều chạy sắp gãy, đế giày đều mòn, mà nương huyện lệnh phu nhân nương nửa lời dễ nghe cũng không có, còn nói bọn họ vô tâm, thật là làm người ta thất vọng buồn lòng. Nếu không phải là nhạc mẫu huyện lệnh, nha dịch đã sớm dùng trượng đuổi đi.

Triệu huyện lệnh khụ một tiếng, “Nhạc mẫu, đừng vội, có lẽ là Khánh Sơn ham chơi quên về, hai ngày nói không chừng liền tự về nhà mà.”

Đổng lão phu nhân trong lòng cũng nghĩ như thế, Khánh Sơn từ nhỏ tung hoành, không ai dám chọc, từ trước đến nay chỉ có nó khi dễ người khác, người khác ở trong tay nó tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, bất quá là do lần trước con rể đem bà ta đuổi khỏi môn, trong lòng oán hận, phát tiết bất mãn mà thôi, cố ý kéo theo nhi tử cùng con dâu tới giữ thể diện, làm con rể phải cúi đầu.

Đổng Đại Tráng cùng Lý thị đối với việc nhi tử mất tích, căn bản là không thèm để ý, dĩ vãng Khánh Sơn cũng thường đi mấy ngày không trở về nhà, chờ bạc hết liền sẽ xuất hiện, bọn họ không cần phải quá lo lắng.

Con dâu Lý thị không cao hứng, da mặt gục xuống, bởi vì bà bà muốn tới huyện nha xả tức, hôm nay cửa hàng cũng không mở, trơ mắt nhìn bạc tuôn đi, một bụng oán khí.

Lúc này, bên ngoài Đăng Văn Cổ có người gõ vang, nha dịch kích trống người mang lên công đường, Đổng lão phu nhân chờ được ánh mắt Triệu huyện lệnh, thối lui đến hậu đường. Người đánh trống là một lý chính thôn Thất Phong dưới chân núi xa xôi nhất Độ Cổ huyện thành, hắn tới báo án nói là thợ săn trong thôn ở trong núi phát hiện một khối thi thể bị dã thú gặm tan tác. Triệu huyện lệnh vội vàng phái nha dịch cùng Ngỗ tác đi trước, Đổng lão phu nhân thấy nha dịch đi không ít, tách ra một nửa người, có chút không muốn, nói với Triệu huyện lệnh:

“Thư Tài, thi thể trong núi kia khẳng định là thôn dân, tiện dân đó đã chết cũng đã hết, hà tất phải phái nhiều người đi chi, để những người này đi tìm cháu trai ngươi Khánh Sơn đi, cháu trai ngươi chính là mệnh Đổng gia, Đổng gia có hắn là độc đinh, tổ tông còn chờ hắn truyền đời đó.”

Nha nội thu được ánh mắt huyện lệnh, toàn bộ đứng dậy, một nửa đi tra án lí chính ở Thất Phong, một nửa người tản ra đi tìm Đổng Khánh Sơn, Đổng lão phu nhân cho rằng tất cả đều đi tìm tôn tử, lúc này mới vừa lòng mà hừ một tiếng.

Đổng thị ở hậu viện nghe được thanh âm, phái Khúc bà tử tới đón Đổng lão phu nhân đi vào, Đổng lão phu nhân bĩu môi, buông tay con dâu để nữ nhi đỡ, nghênh ngang mà vào hậu viện. Triệu huyện lệnh mày nhăn như ông lão tuổi cao, Văn sư gia diêu hạ đầu, thở dài, rũ mắt không nói. Vì đại biểu xin lỗi chuyện lần trước, Đổng thị giúp Đổng lão phu nhân có đủ mặt mũi, không chỉ có bày một bàn tiệc tám món lạnh tám món nóng, hơn nữa lúc đi còn cho bọn họ bốn hộp điểm tâm, hai thất vải dệt tốt nhất, Đổng lão phu nhân mặt mày hớn hở, miệng bóng nhẫy ăn lấy ăn để, vênh váo tự đắc ngồi trên xe ngựa Đổng thị an bài rời đi.

Triệu Thư Tài đừng nói là mới làm huyện lệnh, về sau có làm quan lớn hơn nữa, cũng phải kính trọng bà ta, nữ nhi bà ta là chủ mẫu hậu viện hắn, bà ta chính là quan gia lão phu nhân. Con dâu Lý thị nhìn hộp điểm tâm, còn có hai thất vải dệt, lại ăn một đống đồ tốt, trong lòng thoải mái không ít, cũng không bày sắc mặt.

Khi mặt trời lặn, nha dịch Ngỗ tác hồi nha, thu thi cốt tàn khuyết không được đầy đủ về, giữ ở trong túi, giũ ra trên mặt đất, Triệu huyện lệnh quay đầu đi. Nha dịch đăng nói, bọn họ ở xung quanh hỏi qua, cũng không có nhà ai có người mất tích, đành phải đem thi cốt mang về huyện nha. Thi cốt rơi rớt tan tác, da thịt bị dã thú gặm sạch, thời tiết nóng bức, tản ra mùi hư thối, làm người sống muốn nôn.

Bọn nha dịch đem thi cốt rớt ở phụ cận thu thập trở về, từ mấy miếng vải rách mà xem, là lụa bố, lụa bố tuy không quý báu, lại không phải bá tánh bình thường có thể mặc, ít nhất cũng là nhà giàu có mới có tiền mua, người chết không giống như là người miền núi.

Ngỗ tác báo cáo pháp y trình lên, phỏng đoán người chết là nam tử, tuổi chừng hai mươi sáu bảy, hình thể cao lớn, nguyên nhân chết vì thi cốt không được đầy đủ, da thịt sạch bách, có vẻ là vào nhầm núi sâu, bị mãnh thú tập kích mà chết, phụ cận phát hiện không ít dấu chân dã thú. Văn sư gia viết báo cáo, an bài người ngày mai đi dán bố cáo, nhà ai có dân cư mất tích, nếu là nam tử thanh niên thì tới huyện nha nhận diện.

Một vị nha dịch nhỏ giọng nói, “Đổng gia công tử không phải cũng mất tích mấy ngày sao?” Văn sư gia dừng bút, xem hắn, lại xem Triệu huyện lệnh, lòng Triệu huyện lệnh đột ngột rung, hai mươi sáu bảy, là nam tử, thân hình cao lớn, ăn mặc không kém, người chết có đặc thù khá giống Khánh Sơn, với cháu trai rất là ăn khớp.

Nha nội tĩnh lặng, Triệu huyện lệnh gian nan nói, “Phái người đến Đổng gia mời người đến, nhận diện người chết.” Bọn nha dịch đến Đổng gia, thì mẹ chồng nàng dâu Đổng gia đang tranh giành hai thất vải dệt đến mặt đỏ tai hồng, Lý thị muốn đưa tới cửa hàng bán, thêm chút tiền bạc, Đổng lão phu nhân lại muốn may đồ mới, ở trước mặt láng giềng khoe khoang. Đang tranh luận không thôi , bên ngoài có người gõ cửa, Đổng Đại Tráng mở cửa ra, nhìn thấy nha dịch, có chút ngơ ngẩn, “Không biết huyện lệnh đại nhân có việc gì,sao giờ này còn tới cửa?”

Đổng lão phu nhân ném vải dệt, chạy ra vui mừng hỏi, “Chính là tìm được tôn nhi ta hả?” Nha dịch căng da đầu, không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu, chỉ nói có công vụ, huyện lệnh cho mời. Đổng lão phu nhân không cao hứng mà đô miệng, “Vừa rồi ở huyện nha không nói, hiện tại đến lúc phải nghỉ ngơi, hắn liền tới thỉnh, cũng không biết là chuyện gì?” Bất mãn thì bất mãn, Đổng gia có hôm nay cũng là nhờ vào Triệu Thư Tài là huyện lệnh, Đổng gia lại đi theo bọn nha dịch vào huyện nha, trước ngọn đèn dầu thông cửa Đổng lão phu nhân liền cảm thấy có chút không thích hợp, không chỉ có không khí không đúng, hương vị cũng quái quái.

Triệu huyện lệnh sắc mặt hơi đen, bọn nha dịch cũng cúi đầu, vừa thấy thi cốt trên mặt đất thảm đến không nỡ nhìnt, “Oa” một tiếng ói ra. Hôm nay ăn ngon, lại ăn nhiều, mùi khó nghe tản ra, bọn nha dịch đều quay đầu đi. Triệu huyện lệnh căng da đầu mở miệng, “trong núi Thất Phong phát hiện xác nam, khoảng hai mươi bảy tám tuổi, thân hình cao lớn, các ngươi nhận diện một chút.” Đổng lão phu nhân ói đến nước mắt đều chảy ra, nghe lời này, lập tức hỏi lại, “Thư Tài, ngươi có ý gì?”

Triệu huyện lệnh che cái mũi không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ cái xác trên mặt đất. Đổng lão phu nhân bị dọa đến cú sốc, phản ứng lại mắng to nói, “Hay lắm, Triệu Thư Tài, Khánh Sơn bất quá là ham chơi quên về nhà, ngươi liền trù nó chết, ngươi còn là dượng nó sao?” Đột nhiên, Lý thị hét lên một tiếng, chỉ vào phiến vải vụn, không dám tin mà che miệng, Đổng lão phu nhân cũng nhìn qua, cũng thét chói tai, ngất xỉu. Đổng Đại Tráng chậm rãi đến gần trước, đánh bạo nhìn người chết tóc hình như còn, Đổng Khánh Sơn từ nhỏ tóc rể tre, không ai rõ con mình bằng cha, sao có thể nhận không ra hài tử, hắn thống khổ mà nhắm mắt lại. Thấy như vậy, Triệu huyện lệnh cùng nha dịch trong lòng hiểu rõ, người chết đúng là Đổng Khánh Sơn. Văn sư gia cúi đầu, ngày mai không cần đi dán bố cáo. Tiếng hét trong nha môn đến nội viện đều nghe rõ ràng, Đổng thị nghe tiếng nương, cả kinh điểm tâm trong tay đều rơi trên mặt đất, nhìn bên ngoài trời tối đen, đã trễ thế này, nương sao còn đến huyện nha. Vừa rồi lão gia mới phái người lại đây nói, có án tử, phát hiện thi thể vô danh, bảo không cần đến công đường, chẳng lẽ… Bà vội vàng chạy tới, vừa đến nha nội, liền thấy nương xỉu, tẩu tử thương tâm muốn chết, còn đại ca như ngốc lăng.

Trên mặt đất là cái xác tả tơi, ở dưới ngọn đèn càng khủng bố, đầu lâu xíu xíu, còn một ít da thịt, bà ta ngăn cơn buồn nôn, tiến lên đỡ nương. Lý thị khôi phục thanh minh, “Muội phu, ngươi phải làm chủ cho chất nhi, là ai hại hắn, làm tuyệt tự Đổng gia.”

Triệu huyện lệnh hạ giọng nói, “Đại tẩu, người là ở rừng già núi Thất Phong phát hiện ra, phụ cận có dấu vết mãnh thú.”

Lý thị xem thi cốt, xác thật là bị dã thú gặm cắn, chỉ là sao Khánh Sơn lại đến núi Thất Phong, nó tới đó làm gì? Đổng Khánh Sơn đi núi Thất Phong làm gì, Lý thị không biết, Triệu huyện lệnh càng không biết, bất quá án tử lại có thể chấm dứt, Đổng Khánh Sơn bị dã thú cắn chết, nguyên nhân chết không thể nghi ngờ, điểm đáng ngờ là vì sao hắn đến núi Thất Phong, nhưng án tử vẫn chấm dứt. Một thành niên nam tử, hắn muốn đi đâu, là chuyện của hắn, hắn bị dã thú cắn chết, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, Văn sư gia viết xong hồ sơ, giao cho Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh đóng dấu kết án.