Chương 15: mưu hoa

Thân ảnh Triệu huyện lệnh biến mất ở trong phòng, Trĩ Nương cùng Củng di nương trao đổi ánh mắt, Củng di nương dùng khăn lụa lau khô nước mắt, thần sắc đau thương, gọi Ô Đóa tiến vào thu thập. Ô Đóa tiến vào, nhìn cái phòng hỗn độn, lại mỉm cười, Trĩ Nương cho nàng một sự tán dương. Thu thập xong, Ô Đóa đóng cửa đi ra ngoài, Củng di nương vừa vui vừa buồn nhìn Trĩ Nương, nữ nhi cũng có tâm nhãn, trước kia mỗi lần nghe nói việc hậu trạch xấu xa, Trĩ Nương đều không kiên nhẫn.

Trĩ Nương là người nội tâm, đối với thân phận canh cánh ở trong lòng, không thích nghe những việc này, cũng may hiện tại cũng tỉnh ngộ không muộn. Sự tình hôm nay là Trĩ Nương an bài, để Lan bà tử canh giữ ở bên ngoài, xa xa nhìn thấy lão gia lại đây, mới làm bộ bưng cháo chén lên, Ô Đóa cũng là người cơ linh, nhân cơ hội cáo trạng, hiện tại cứ xem lão gia làm như thế nào.

phía Đông phòng Đổng thị cũng một đầu hỏa khí, quay đầu thì thấy Yến Nương hai má đỏ bừng mắt mê ly không biết nhìn về phía nào, điểm tâm cũng chưa hề đυ.ng tới. Bà ta cả kinh, Yến Nương có phải bị trúng tà?

“Yến Nương, ngươi làm sao vậy?”

Triệu Yến Nương tỉnh táo lại, đỏ mặt, cúi đầu, “Nương, không có gì.” Đổng thị cũng từng là thiếu nữ, nhìn nữ nhi có gì còn không rõ, “ Cũng mấy ngày rồi không thấy Hồng ca nhi, không biết có phải việc học quá nặng không.”

Vừa nói bà ta vừa quan sát nữ nhi, Triệu Yến Nương khinh thường mà bĩu môi, lúc trước còn cảm thấy Đoạn biểu ca phong độ nhẹ nhàng, phụ thân lại là Thái Thường Tự Thiếu Khanh, nhà ở kinh thành, tự nhiên khuynh tâm. Nhưng ở chùa Thiên Âm, một thoáng tương phùng thân ảnh Tư gia đại công tử trong lòng nàng ta liền say nắng, Tư gia là các lão ba đời, người trong thiên hạ đều biết đại công tử chính là các lão đời kế tiếp, Đoạn biểu ca chỉ là một công tử nhà Thiếu Khanh sao có thể so.

“Nương, Đoạn biểu ca là ngoại nam, nương nhắc hắn làm cái gì?”

Đổng thị sửng sốt, nếu không phải Hồng ca nhi, thì còn là ai?

Triệu Yến Nương dùng khăn che miệng, “Nương, dượng là Thiếu Khanh, sao có thể bằng cùng với Tư các lão cầu hôn chứ.”

“Ngươi nói Tư đại công tử?” Đổng thị kinh ngạc há miệng, Yến Nương cũng thật biết ảo tưởng, Tư gia đại công tử là người mà công chúa, quận chúa đều muốn gả cho, lão gia bất quá chỉ là một huyện lệnh, Tư gia sao có thể xem trọng. “Nương, gần quan được ban lộc, đại công tử trước mắt vẫn ở Độ Cổ, lại cùng đại ca chung thư viện, nữ nhi muốn tiếp cận cũng không phải là việc khó.”

Triệu Yến Nương rất đắc ý, Đổng thị nhìn nàng đắp phấn trắng xác, mắt đầy xuân ý, đem lời trong miệng muốn nói nuốt xuống. Nhìn nữ nhi với cái diện mạo này, bà ta là nương còn cảm thấy khó coi, huống chi là Tư gia đại công tử, bất quá cứ thử xem, vạn nhất thành, thì đại vui mừng, nếu không thành, Yến Nương bất quá là kính yêu huynh trưởng, thường tới thư viện vấn an, người khác cũng không nói xấu được.

“Nương, chờ con lên làm vợ các lão gia, sợ gì cha không thăng quan.”

“Vẫn là Yến Nương hiểu chuyện, một lòng suy nghĩ cho gia đình.”

Đổng thị nói xong trong mắt hiện lên tính kế, “Yến Nương, Tư gia là chính phái, tất nhiên không chấp nhận được nửa điểm tì vết, ngươi nghĩ cách làm đại công tử thất lễ với ngươi, lại truyền ra ngoài, ngươi là đích nữ huyện lệnh, lại có huyện chủ là tỷ tỷ, ngại tin đồn đãi, đại công tử chắc chắn sẽ cưới ngươi.” Triệu Yến Nương gật đầu, nàng ta và nương cùng nghĩ đến một vấn đề, nàng ta lớn lên không được như tiểu tiện nhân tây phòng kia, nhìn câu dẫn nam nhân, là nam nhân đều ước gì đem tròng mắt dính lên, nàng ta là tiểu thư con vợ cả chân chính, đoan trang đại khí mới có bộ dáng chủ mẫu, tiểu tiện nhân đó chỉ xứng làm thϊếp. Hai người còn ảo tưởng chuẩn bị một phen, đột nhiên cửa bị đá văng ra, khuôn mặt Triệu huyện lệnh hầm hầm bước vào, Đổng thị cho rằng ở tây phòng không thoải mái, nên trong lòng bà ta vui vẻ, “Lão gia, …”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị tát vào má phải, bà ta bụm mặt, không dám tin nhìn, Triệu Yến Nương cũng cả kinh điểm nhảy dựng lên.

“Ta hỏi ngươi, trong phủ nghèo đến mức ăn không đủ no hay sao? Mỗi tháng bổng lộc của ta không đủ nuôi sống người một nhà hay sao?”

“Lão gia, ngươi đang nói cái gì, thϊếp thân nghe không rõ.”

“ Bản quan sẽ khiến cho ngươi minh bạch.” Triệu huyện lệnh ngồi xuống, “Trĩ Nương tuy là thứ xuất, nhưng cũng là thân nữ của ta, đường đường là tiểu thư, ăn còn không bằng một phần hạ nhân, thậm chí cơm trong phủ đều không chuẩn bị cho nó, nó phải đi ra ngoài mua thức ăn, ta hỏi ngươi, ngươi quản hậu viện như vậy hả, thế mà là đương gia, là chủ mẫu.”

“Cha, việc này cũng không nên trách nương, mấy ngày qua trong phủ xác thật là người làm không đủ, không chỉ tây phòng, nương cũng vội đến mức không rảnh ăn cơm.”

“Phải không?” Triệu huyện lệnh thấy trên bàn có mâm điểm tâm, bánh bạch ngọc vân, rải mứt lên, nghe có mùi hoa quả, làm người thèm nhỏ dãi, đây là điểm tâm Hương Ký tinh xảo, một hộp ít nói cũng nửa lượng bạc. Đổng thị vội vàng giải thích, “Lão gia, thứ này không phải là của chúng ta mua, đều là người ta đưa lễ.” Bà ta luyến tiếc mua mấy thứ quý giá như điểm tâm này, vốn định khi nào rảnh qua nhà mẹ đẻ đưa vài thứ, nào biết nương hôm nay tới cửa, còn bị lão gia đuổi đi, có muốn cho nhà mẹ đẻ, cũng không dám để nương lấy lúc này.

Yến Nương thèm ăn đã sớm theo dõi nó, cũng vừa mở một hộp cho nữ nhi nếm thử, lại không nghĩ tới bị lão gia thấy.

“Vì sao không đưa một ít qua tây phòng, ta nhớ lần này thu không ít điểm tâm.”

“Lão gia, thϊếp đã sớm phái người giúp Trĩ Nương làm mấy thân xiêm y, cũng là do lòng thϊếp nghĩ Trĩ Nương bệnh, không nên ăn điểm tâm, nên cũng không có đưa qua.”Triệu huyện lệnh trầm mặt, không nói lời nào. Đổng thị bụm mặt, ủy khuất không thôi, ông ta ho nhẹ một tiếng, “Ngươi thân là chủ mẫu, hậu viện đều là ngươi lo liệu, Trĩ Nương ở đó, nhớ chiếu cố.”

“ Vâng, lão gia.”

Triệu Yến Nương căm giận nói, “Cha, nương đối với các nàng tốt, các nàng nửa điểm cũng không nhớ, một chút chuyện liền nháo đến trước mặt cha, cũng không có quy củ.”

Triệu huyện lệnh trừng mắt, nàng ta lập tức câm miệng, cầm lấy một khối điểm tâm, nhét vào trong miệng nuốt quá gấp, nghẹn trợn trắng mắt, Đổng thị vội vàng rót cho nàng ta một chén nước, lúc này bánh mới mềm xuống nuốt vào. Qua một chút gián đoạn, Triệu huyện lệnh cũng hết giận vài phần, lạnh mặt ra cửa, cũng không về tây phòng, mà đến thư phòng. Trĩ Nương phái Ô Đóa đi tìm hiểu thực hư, liền biết Triệu huyện lệnh bất quá là ở phòng Đổng thị một hồi, trong đó không truyền ra động tĩnh gì, ông ta đã trở lại thư phòng. Nàng hờ hững mà nhìn nóc nhà, tự giễu, cái tiện nghi phụ thân căn bản không đáng tin cậy, có lẽ ông ta có một chút yêu thương nguyên chủ, nhưng cũng là chồng Đổng thị, là cha Triệu Yến Nương, huống chi Đổng thị còn sinh Triệu Thủ Hòa và Triệu Phượng Nương. Củng di nương chỉ có mình nàng là nữ nhi, thê thϊếp mà so sánh thì cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa xem thấy ngay. Nàng che ánh mắt lạnh băng , con đường Triệu huyện lệnh này đi không thông, nếu muốn sống bình an gả chồng, phải mở một đường máu. Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, hai mẹ con Đổng thị tâm tư cực kỳ ác độc, Ô Đóa tựa hồ minh bạch dụng ý tiểu thư , từ trong lòng lấy ra một cái yếm màu vàng cam thêu hoa, giống như bị lửa đốt, mắt Trĩ Nương sáng ngời, từ tay Ô Đóa tiếp nhận. Thấy nàng vui mừng, Ô Đóa lại lấy ra một kiện áσ ɭóŧ phụ nhân là của Đổng thị, Trĩ Nương cười khen ngợi nàng, nha đầu này có nhãn lực.

“Ngươi khi lấy nó không bị phát hiện chứ?”

“Hồi tiểu thư, Lan bà tử đem quần áo cũ trực tiếp để vào lò thiêu liền đi , nô tỳ dùng gậy gỗ lấy hai kiện trên mặt tới, đáng tiếc lửa lớn cháy không còn hình dáng.” Hai kiện đã đủ phi thường hữu dụng.

“Ngươi làm rất tốt hai kiện là được.” Trĩ Nương thu vào, lần trước Ô Đóa đi thiêu áo cũ, trong đầu nàng linh quang vừa hiện, bảo Ô Đóa nhìn chằm chằm đông phòng, nếu họ muốn thiêu áo cũ, nhân cơ hội lấy tới tay. Ô Đóa cảm thấy tam tiểu thư thay đổi rất nhiều, tuy rằng cũng không thích nói chuyện, nhưng cùng trước kia thực khác nhau, cụ thể không giống chỗ nào, nàng không thể nói rõ, đều do phu nhân, đem tam tiểu thư bức thành bộ dáng này. Nàng là nha hoàn bên người tam tiểu thư , tam tiểu thư nếu không tốt, nàng cũng không có kết cục tốt. Trĩ Nương thấy Ô Đóa cúi đầu, đoán là mình cùng nguyên thân khẳng định có khác nhau, dù thế nào cũng không thể biến thành một.

“Ô Đóa, ngươi có phải cảm thấy ta thay đổi?”

“Không có, tam tiểu thư, đều là do phu nhân…” Ô Đóa ngẩng đầu, liền thấy tiểu thư hai mắt rưng rưng, vẻ mặt bi thương, thoạt nhìn cơ khổ lại bất lực. Ô Đóa thầm mắng, đều là phu nhân làm hại, đem tiểu thư khi dễ thành bộ dáng này, là quan gia tiểu thư lại bị bức đến đường cùng. Đổng gia công tử lớn lên hung ác, mỗi lần xem tam tiểu thư, ánh mắt đều hận không thể lột quần áo nàng ra, thậm chí nhìn nàng ta cũng mang da^ʍ khí, nàng ta rùng mình, nếu phu nhân thực hiện được ý định, không chỉ tam tiểu thư, nàng ta cũng khó thoát vận rủi. Không thể để chuyện như vậy phát sinh, nàng kiên định mà nói, “Tam tiểu thư, có gì phân phó cứ sai bảo Ô Đóa đi, phu nhân dụng tâm hiểm ác, ngàn vạn không thể nói đạo lý cùng.” Trĩ Nương rơi lệ càng nhiều, cắn môi, vạn phần cảm tạ nhìn nàng. Nàng thẳng thắn ngực ánh mắt đều là ý trung tâʍ ɦộ chủ đầy quyết tâm. Sau khi Ô Đóa rời khỏi đây, Trĩ Nương khôi phục như thường, mặt vô biểu tình lau nước mắt, bây giờ nghẹn khuất qua ngày, cũng không biết khi nào là ổn, giờ yếu thế tuy có thể tạm thời bình an, lâu dài thì không được. Đổng thị với nàng vẫn mãi khống chế để tồn tại, trong một tấc vuông nội trạch đều là địa bàn Đổng thị, Đổng thị muốn hại nàng, dễ như trở bàn tay. Tương đối may mắn là nàng cùng Củng di nương, bên người tuy chỉ có Lan bà tử cùng Ô Đóa là hạ nhân, nhưng đều trung thành, Lan bà tử là được di nương mang vào trong phủ, Ô Đóa cũng là do di nương tự mình tuyển, Củng di nương nhìn nhu nhược, kỳ thật tâm cơ cũng không ít, đáng tiếc là thϊếp thất.

Nàng đem cái yếm lấy ra, chán ghét dùng ngón tay nhéo, trong mắt hàn ý ẩn hiện, thời điểm mấu chốt hy vọng mấy thứ này có thể có tác dụng.