Chương 10: ân công

Lúc này là giữa trưa, nắng độc, thân thể Trĩ Nương vốn yếu, từ lúc lên núi vào chùa đến giờ còn chưa nghỉ ngơi, không mang nước thì giặt quần áo, giờ quỳ trên mặt đất, sao có thể chịu nổi, thân hình đong đưa, váy xanh eo nhỏ, như cành dương liễu không nơi nương tựa, làm người ta thấy đau lòng. Đích tỷ ương ngạnh, mẹ cả nhẫn tâm, thứ nữ tiểu bạch hoa bị khi dễ, mặc cho ai thấy, đều ở trong lòng chỉ trích Đổng thị khắt khe thứ nữ. Tư lão phu nhân đi tới, bà ấy ăn mặc mộc mạc, áo ngoài màu tối, khăn trùm búi tóc, búi tóc cắm một cây mộc trâm, không còn vật khác lại bảo dưỡng cực tốt, trên mặt cũng chỉ có nếp nhăn nhỏ xíu, hai mắt lộ ra cơ trí, thấy vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không biết phu nhân tại sao lại tức giận, muốn khiển trách thứ nữ, ở quý phủ cũng có thể, hà tất phải nhiễu đến Phật môn không được sống yên ổn.” Triệu Yến Nương thấy bà ăn mặc, thoạt nhìn không xuất thân phú quý, không cao hứng, “ Lão phu nhân, không biết nội tình, không cần nói bừa, thứ muội gian xảo, lười biếng, mẫu thân răn dạy nàng, cũng là vì tốt cho nàng, sao Phật tổ lại trách tội.”

Tư lão phu nhân cười, “Vị cô nương này mồm miệng không tồi, ngươi nói thứ muội vì ngươi giặt quần áo giúp, ngươi nửa điểm cũng không cảm kích, còn nói nàng ấy lười biếng, không biết nàng ấy trộm lười, cùng so với cô nương không làm thì như thế nào? Phật môn tịnh địa, nếu ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen, Phật tổ sẽ giáng tội.”

Đổng thị cũng không quan tâm lão phụ nhân này từ đâu ra, quản chuyện nhà của người khác, bà giáo huấn thứ nữ, cùng người khác có quan hệ gì đâu, toàn bộ Độ Cổ huyện, ai có thân phận cao mà dám giáp mặt răn dạy nữ nhi bà.

“Lão phu nhân, nhị nữ nhi ta không nói quá, lại nói tình hình thực tế, thứ nữ phạm sai lầm, ta dạy dỗ thứ nữ, cũng là hy vọng nàng có thể hối cải để làm con người mới, về sau ra cửa cũng không làm nhà chồng ghét bỏ, quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, thật sự là tội lỗi, phi lễ chớ nhìn, thỉnh lão phu nhân tránh mặt.”

“Nàng ta xác thật không nên nói, ít nhất phu nhân không nê nói như vậy , các ngươi đã quấy rầy ta nghỉ ngơi, không thể ngăn ta xem náo nhiệt.” Đổng thị chán nản, thấy bà ấy khí nhàn thần đạm, lại không đoán ra thân phận của bà, không ngừng nháy mắt với Trĩ Nương, Trĩ Nương đang choáng váng đầu óc, cũng căn bản không có nhìn đến. Lúc này, Vong Trần đến, hành lễ với Tư lão phu nhân rất cung kính, nghe được chữ Tư lão phu nhân, Đổng thị thất sắc, Tư lão phu nhân, có thể làm nhà chùa tương kính, chỉ có thiên hạ Tư gia.

Lãng Sơn thư viện là của Tư gia sáng lập, viện trưởng đều là dòng chính. Đổng thị âm thầm hối hận, nhi tử ở thư viện đọc sách, bà từng muốn nịnh bợ Tư lão phu nhân không có cửa, lại ở trong chùa tương ngộ, lại còn trong tình huống này. Đổng thị cười gượng, lôi kéo làm quen, “Tư lão phu nhân, lão gia nhà ta là huyện lệnh Độ Cổ, cũng do mắt ta vụng về, không biết kim nạm ngọc, đã đắc tội, mong lão phu nhân thứ lỗi.” Tư lão phu nhân sao để mình bị xoay vòng vòng, người trông mặt mà bắt hình dong , người như vậy không đáng tương giao.Nhà chùa ánh mắt đảo qua là rõ tình huống, đừng nhìn người xuất gia là tứ đại giai không, không dính tục sự, Hắn vốn chưởng quản tài vật trong chùa, thường cùng các phu nhân giao tiếp, đối với thị phi thế tục rất rành mạch. Hắn nói A di đà phật, trước mắt từ bi, kỳ thật ở trong lòng ước lượng Triệu gia quyên dầu mè, có đáng giá đắc tội không, Vong Trần chắp tay trước ngực, niệm tội lỗi tội lỗi, chỉ Triệu Yến Nương, “Sư thúc, chính vị nữ thí chủ này muốn ở trong chùa sát sinh.” “Đều là hiểu lầm, nhị nữ nhi tâm rất thiện, như thế nào sẽ dám ở trong chùa sát sinh, có lẽ tiểu sư phụ nghe nhầm, kỳ thật tam nữ nhi ngày thường rất nghịch ngợm, nhìn thấy trên xà nhà có mạng nhện, một hai muốn trừ bỏ, nên ta đang giáo huấn nàng.” Tư lão phu nhân nhìn phu nhân Triệu huyện lệnh, tâm quá thiên vị, lời này cũng nói dối được, ai có thể tin, thứ nữ trong miệng bà nghịch ngợm thì quỳ trên mặt đất, như hoa trong nước, yếu đuối mong manh, lung lay sắp đổ. Còn nhị nữ nhi thiện tâm, cau mày quắc mắt, nhìn là biết không phải người lương thiện. Vong Trần nghẹn đến mức mặt đỏ lên, “Tội lỗi tội lỗi, người xuất gia không nói dối, nữ thí chủ đây là đang nói tiểu tăng oan uổng sao, Phật tổ còn ở đây, thí chủ nói năng cẩn thận.”

Các phu nhân đều là tài chủ, Triệu gia lần này quyên không ít tiền, nhưng Vong Trần muốn nhờ, hắn cũng cho cái nhân tình.

“Nữ thí chủ, Phật môn là nơi thanh tĩnh, không thể ồn ào, một con con trùng, hay chim chóc, đều là sinh linh, không thể phạm sát giới, bần tăng thấy thí chủ ấn đường đen tối, không cùng chí hướng trong chùa Phật khí, không bằng thỉnh thí chủ xuống núi, về sau tâm bình khí hòa lại đến chùa cùng Phật tổ thảo kinh.”

Đổng thị tức ói máu, sa di trong chùa là đuổi họ đi. Từ khi lên làm huyện lệnh phu nhân, chưa bao giờ chịu nhục như thế. Trĩ Nương cúi đầu rưng rưng, làm người thấy tâm đau, nhìn Đổng thị mắt như gai độc, Yến Nương nói đúng, nha đầu chết tiệt kia không thể lưu lại. Đổng thị cười theo, người giam chùa cũng không châm chước, bảo bà mau chóng xuống núi, liền mang theo Vong Trần rời đi, Vong Trần nhìn Trĩ Nương, trong miệng nói A di đà phật, Trĩ Nương cười cảm kích hắn. Hai mẹ con Đổng thị xuống đài không được, chỉ có thể nổi giận đùng đùng về phòng thu thập đồ, không biết là cố ý hay vô tình mà quên mất Trĩ Nương. Trĩ Nương vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, Tư lão phu nhân dùng ánh mắt đầy lõi đời, nghiêm túc mà đánh giá nàng, sau một lúc lâu, “ Qúa cương dễ gãy, nữ tử nên mềm mại chút, là người khí tiết không thể ít, dưới gối quý giá, không mềm yếu.”

“Lão phu nhân dạy bảo, Trĩ Nương ghi khắc, dây đằng thì leo cao, cỏ dại ở dưới thấp, nhân sinh trên đời, hoặc khom lưng uốn gối, hoặc là nhẫn nhục, hoặc đón ý hùa, vi sinh tồn là mục đích, người tồn tại thì còn có khả năng, người không còn trên đời, trăm sự đều mất, khí tiết tồn tại cùng với tâm, bị người khác khi nhục, mắng mỏ, tiểu nữ tuy thân bất do kỷ, nhưng khí khái trong lòng vĩnh không cong chiết.” Ánh mắt của nàng kiên định, chậm rãi từ trên mặt đất phủi bùn đất, đối Tư lão phu nhân cung kính mà khom lưng hành lễ, “Hôm nay đa tạ lão phu nhân dùng lời trượng nghĩa, Trĩ Nương vô cùng cảm kích, nhân sinh trên đời, có rất nhiều thứ không dễ dàng, Trĩ Nương chỉ cầu an ổn tự tại.”

Tư lão phu nhân tràn đầy tán thưởng, “Ta vốn không muốn xen vào việc người khác, là nha đầu Chấp Mặc nói tiểu thư tâm tính tốt, ta sẽ thích, lúc này mới nảy lòng tham, vừa thấy Triệu Tam cô nương quả nhiên không làm người thất vọng, tuy còn tuổi nhỏ, nhưng có thể đem thế sự nhìn thấu triệt, bao nhiêu người hồ đồ đến chết, cũng không bằng Triệu Tam cô nương giác ngộ.”

“Đa tạ lão phu nhân.”

Chấp Mặc che miệng cười, Trĩ Nương tươi cười cảm ơn. Nhìn theo hai chủ tớ rời đi, nàng mới chậm rãi về phòng thu thập đồ vật, kỳ thật không gì để thu thập, nàng lên núi như con quay xoay chuyển, không có ngừng lại, tay nải căn bản chưa đả động, trực tiếp lấy đi. Nhận được tin tức tới đón người, Triệu Thủ Hòa cũng hơi buồn bực, sáng sớm mới lên núi, không phải nói ở ba ngày sao, giờ liền đòi xuống núi. Thấy Đổng thị âm mặt, Nhị muội phẫn hận, mà Tam muội sắc mặt tái nhợt suy yếu. Hắn biết có chuyện, nhưng không có hỏi nhiều, đang muốn đỡ mẫu thân lên xe, thấy phía trước có tuấn mã chạy băng băng đến, thanh y công tử xoay người xuống ngựa, tư thái phong nhã. Hắn hờ hững mà nhìn bọn họ, mảnh khảnh cao ngạo, mặt như trăng lạnh, mắt như vì sao. Trĩ Nương liếc mắt một cái liền nhận ra, vị công tử này là ân công. Triệu Thủ Hòa vội vàng buông mẫu thân ra, chắp tay khom lưng hành lễ: “Gặp qua đại công tử.”

Đại công tử? Trĩ Nương nghi hoặc, không biết ân công là đại công tử nhà ai làm đại ca cung kính thế thì thân phận hẳn là không thấp, cũng không biết hắn đem Đổng Khánh Sơn xử trí như thế nào, có thể phiền toái về sau không?

Nàng nghĩ lung tung, thanh y nam tử gật đầu với Triệu Thủ Hòa, ánh mắt đều không nhìn Trĩ Nương, liền bước lên thềm đá, hướng vào trong chùa mà đi, trong tầm mắt người nhìn chỉ còn lại đôi ủng trên bậc thềm. Trĩ Nương lại nhìn đến ngón tay hắn xuất đao, nàng nháy mắt minh bạch, hắn đây là cùng nói với nàng về Đổng Khánh Sơn. Triệu Yến Nương ngây người, vị đại công tử phong tư khí độ này, biểu ca Đoạn Hồng Tiệm nào có thể so, uổng sinh công nàng mười bảy năm qua chưa bao giờ gặp người xuất sắc thế. Ánh mắt của nàng ta dính vào người đi xa, lẩm bẩm nói, “Ca, vị công tử đó là ai, sao chưa bao giờ gặp qua, hắn là đại công tử nhà ai?”

Triệu Thủ Hòa không vui trừng muội muội, thần sắc cung kính vô cùng, “ Lời này ngươi một khuê trung nữ tử nên hỏi sao, đừng nói là ngươi, chính là ta, cũng chỉ cùng đại công tử gặp mặt một lần, đại công tử là ai, học sinh thiên hạ đều biết, có thể cho người đọc sách gọi đại công tử, đương nhiên là Tư gia đại công tử.” Trĩ Nương cúi đầu, lại dựng tai nghe huynh muội họ nói chuyện, hắn họ Tư, không biết cùng Tư lão phu nhân có quan hệ gì? Triệu Yến Nương lại vui mừng, Tư gia đại công tử, đích trưởng tử của Tư các lão, Tư gia cực kỳ có uy vọng, toàn bộ thiên hạ, trừ bỏ Quốc Tử Giám, lớn nhất chính là Lãng Sơn thư viện, Lãng Sơn thư viện là do Tư gia sáng chế, viện trưởng là nhị lão gia Tư gia, Tư gia đã trăm năm môn sinh khắp thiên hạ, Tư gia đại phòng ở kinh thành, lão gia đại phòng là quan các lão, trụ cột vững vàng. Quốc Tử Giám, từ Quốc Tử Giám tế tửu, đến chưởng giáo tiến sĩ, phần lớn xuất phát từ Lãng Sơn thư viện, quan văn trong triều quá nữa đi học ở Lãng Sơn thư viện. Tư gia thanh lưu cùng triều dã danh vọng cực cao, người đọc sách trong thiên hạ đều kính ngưỡng Tư gia, Tư gia đại công tử là đích trưởng tử đại phòng, bất luận kẻ nào thấy hắn, đều phải tôn xưng một tiếng đại công tử.