Chương 50

Hai tay lão chắp sau lưng và cái bụng ưỡn ra đầy kiêu ngạo.

“Ờ, nghe nói dạo gần đây người đã trải qua đôi chút cam go, nhưng thật may là trông người vẫn khỏe nhỉ… Hở?”

Đang nói thì lão bỗng nheo mắt lại rồi nhìn Seong-jin từ trên xuống dưới.

Khi biểu cảm của Masain cứng lại trước thái độ lỗ mãng trắng trợn này, đôi mắt Hồng y chợt mở to.

“Hơ? Đằng ấy, à không, hoàng tử? Ở yên đó…”

Rồi, lão chợt đến gần cậu với vẻ mặt nghiêm trọng.

Seong-jin nhận ra có gì đó không ổn.

“Cái gì đây… thế này?”

Với vẻ mặt hơi hoang mang như vừa phát hiện ra cái gì kỳ lạ, lão vươn tay về phía Seong-jin.



Một bàn tay được bao trong thứ ánh sáng trắng mạnh mẽ vụt đưa đến gần mắt cậu tựa móng vuốt sắc. Ngay cả với người không biết về nó như Seong-jin, ánh sáng ấy trông vẫn chẳng tốt lành gì.

‘Có lẽ… đó là thần lực……’

Đây là lần đầu tiên Seong-jin thực sự được nhìn thấy thần lực kể từ khi cậu đến thế giới này. Tim cậu đập thật nhanh và đủ loại suy nghĩ lướt qua chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Lão đã nhận ra linh hồn của Seong-jin sao? Hay là phát hiện ra Quỷ Vương đang ở với cậu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu tiếp xúc với thần lực như thế này? Liệu cậu có bị đẩy ra khỏi cơ thể này không?

Nếu cậu muốn sống với tư cách hoàng tử của Thánh Đế quốc, chuyện như này sẽ xảy ra như cơm bữa trong tương lai. Lúc này, thử một chút thần lực để kiểm tra cũng không tệ.

Nhưng, nói thì nói vậy.

Chỉ vì nghĩ muốn thử mà để lão chạm tay vào mặt ta ư?’

Seong-jin vô thức nhíu mày. Cậu không định vô duyên đi soi mói lễ độ của người già, nhưng mà, dù cậu có là hoàng tử hay không thì tùy tiện động chạm vào người khác như vậy chẳng phải là quá đáng sao?

Seong-jin suýt gạt cái tay lão đi theo phản xạ nhưng đã cố kìm lại. Những ngón tay xương xẩu của Hồng y trông thật khẳng khiu, tưởng chừng như lỡ tay đυ.ng một chút là sẽ gãy. Nhưng thật may là trước khi cậu phạm phải tội ngược đãi người cao tuổi, Masain đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt Seong-jin.