Chương 47

Một lần nữa, cậu nhận ra rằng nơi đây chính là hang ổ của các thần quan.

[A, ta nhầm rồi! Cứ tưởng trốn kỹ trong cơ thể ngươi thì sẽ ổn thôi, nhưng ta đã nhầm. Chỉ cần lại gần cái đám mang thần lực kia là hồn phách ta đã đau như bị kim đâm rồi!]

‘……’

Seong-jin đã bị Quỷ Vương ồn ào làm cho căng thẳng, vô thức nuốt nước bọt.

Cảm tưởng như những thần quan kia sắp sửa nhận ra Seong-jin và lao đến hét lên rằng có một ác linh đã chiếm lấy cơ thể của hoàng tử vậy.

[Đáng lẽ chúng ta nên không màng tất cả mà chạy đi thật xa ngay khi có cơ hội……]

Cùng lúc tiếng than thở của Quỷ Vương đáng thương vang lên, cỗ xe ngựa dừng lại.

Họ đã tới trước cánh cổng vào Chính điện, nơi cư ngụ của Thánh hoàng.

Khi Seong-jin cẩn thận bước lên bậc thang rung lắc và xuống xe ngựa, chào đón cậu là một đoàn hiệp sĩ mặc đồng phục đầy cuốn hút.

“Cung nghênh Hoàng tử Morres!”

“Cung nghênh Đệ tam Hoàng tử!”



Các hiệp sĩ đều đồng loạt nhấc kiếm lên, gõ bao kiếm xuống sàn, rồi cúi đầu đầy kỷ luật. Nghi thức chào gãy gọn đường hoàng này không thể nào đem ra so sánh với các hiệp sĩ thường trú của Cung điện Ngọc Trai được.

Seong-jin vô thức há hốc miệng.

Ồ, nhìn cũng ngầu đó chứ.

Khi cậu còn mải ngơ ngác nhìn các hiệp sĩ đang cúi đầu thì một người có vẻ là thủ lĩnh tiến đến gần và cười nhẹ.

“Dù đã muộn nhưng thần xin được chúc mừng điện hạ đã hồi phục! Từ đây, vệ binh hoàng gia chúng thần sẽ hộ tống người.”

Đó là một người đàn ông điển trai với mái tóc màu vàng sẫm.

Thân hình rắn rỏi được tôi luyện của anh trông khá là dọa người, nhưng đôi mắt hơi nhỏ tròn lại làm ấn tượng tổng thể hiền đi thấy lạ.

“……”

Thấy Seong-jin chỉ đứng chết trân nhìn, không biết phải phản ứng ra sao, nụ cười của người đàn ông nhạt dần.

Nhưng rồi, anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm như đã được nhắc nhở từ trước, đặt tay phải lên trước ngực và cung kính cúi đầu.

“Thần là Masain Klanos, thủ lĩnh của đội hiệp sĩ số 2 thuộc Vệ đoàn Hoàng gia, thưa điện hạ. Thật vui khi thấy người đã khỏe lại.”