Hờ hờ.’ Vì người làm điều này là một người sử dụng aura nên trông còn đáng sợ hơn bình thường gấp đôi.
Bị khí thế nghẹt thở của cô nàng áp đảo, cậu nhanh chóng tắm rồi đi ra. Và lần này, chờ đón cậu là một hàng dài hầu nữ của hoàng phi với dụng cụ làm đẹp trông vô cùng chuyên nghiệp trên tay.
Tức thì, xung quanh huyên náo cả lên. Cậu được được cắt tỉa từ tóc, móng tay cho đến lông mày.
“Oa! Mái tóc giống Hoàng phi này thật xinh đẹp quá đi!”
“Ồ, người đã giảm cân rất nhiều. Đường nét khuôn mặt trông rõ hẳn lên rồi!”
Mấy cái cô này, đừng nói dối.
‘Không phải chỉ là một buổi yết kiến thôi ư? Cầu kỳ như thế để làm gì chứ?’
Hết bị kéo ra rồi lại đẩy vô, loạn quá thể đáng.
Tả tơi như bị bão cuốn đi, Seong-jin thở dài thườn thượt một hơi. Nhưng, vẫn còn chưa xong.
Còn một hàng dài hầu nữ đang ôm quần áo và trang sức đầy hai tay kéo từ cuối phòng ra tới tận ngoài hành lang.
Seong-jin mặt cắt không còn giọt máu.
‘Này, sao ta thử hết đống đấy được? Ta còn phải làm thế này trong bao lâu nữa?’
Nhưng Quỷ Vương thường sẽ cười vào mặt Seong-jin như điên, nay lại ở trong trạng thái hết sức kỳ lạ.
[Fufu. Sắp lên đường rồi, ít nhất cũng phải đẹp chứ. Đương nhiên rồi. Fufufufu.]
‘……’
May mắn thay, mắt thẩm mỹ của Hoàng phi Lizabeth khá tinh tế.
Sau một hồi lo lắng vì cứ tới tới lui lui giữa mấy bộ cánh có đống diềm xếp nếp, thành quả cuối cùng hóa ra lại khá ổn ngay cả trong con mắt của một người hiện đại như Seong-jin.
Bộ trang phục màu xanh đậm thêu chỉ bạc thoạt nhìn khá là gọn gàng, nhưng nhìn kỹ hơn, có thể thấy không biết bao nhiêu tiền của, công sức và thời gian đã được đổ vào nó.
Có vẻ câu nói rằng cậu đã giảm cân không hẳn là nói suông, trang phục khá rộng và thị nữ phải bận rộn sửa lại một lúc.
Đương nhiên, dù có ăn mặc thế nào đi nữa thì cậu cũng chỉ là một con heo được gói ghém đẹp mắt mà thôi.
Seong-jin thầm thở dài, nhưng đối với hoàng phi, dường như ngoại hình của cậu vẫn vô cùng mãn nhãn.