Cảm nhận được linh hồn của Quỷ Vương đang run rẩy trong đầu mình, Seong-jin cố nén nỗi bất an đang dần dâng lên.
***
Trước buổi tối, Chính điện đã gửi người đến thông báo về buổi thưởng trà. Khỏi cần phải nói, Cung điện Ngọc Trai đã bị đảo lộn.
Lâu lắm rồi tên hoàng tử béo mới chính thức đi vi hành!
Nghe tin, Hoàng phi Lizabeth đã mang theo một đoàn hầu nữ của Cung điện Hồng Ngọc đến từ tận sáng sớm ngày hôm đó. Chẳng mấy chốc, Cung điện Ngọc Trai náo nhiệt hẳn lên dưới sự chỉ dẫn của hoàng phi.
Seong-jin vốn còn định dành cả buổi sáng trên sân tập vì lịch hẹn là vào buổi chiều, nhưng lại bị cô thị nữ lãnh đạm tóm lấy ngay khi vừa định rời phòng.
“…Hở?”
Đang ngơ ngơ ngác ngác thì cậu đã bị lôi thẳng đến phòng tắm kỳ cọ. Lại còn ngay trước mặt thị nữ nữa chứ, xấu hổ quá đi mất!
Khi cậu vùng vẫy muốn phản kháng, Edith đã đổ dầu thơm lên đầu cậu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Bình tĩnh nào, điện hạ. Xong nhanh rồi mình đi ăn vặt nha.”
Cô đang tắm cho mèo hay sao?
Cậu chết lặng nhìn cô. Thấy thế, cô nghiêng đầu.
“Hửm, ngày trước vẫn có tác dụng cơ mà nhỉ.”
“……”
Trước đó cậu còn thắc mắc cô tự mình xử lý ra sao với cái tính khí của Morres, thì ra là, cậu ta đã bị đối xử như một con vật thậm chí còn không thể giao tiếp.
“Đi ra. Ta tự tắm được!”
“Lúc người bị bệnh thần đã chăm sóc cho người từ đầu đến chân cơ mà, sao giờ điện hạ lại xấu hổ?”
Nói gì vậy cái cô kia?
Thấy Seong-jin không có dấu hiệu chịu thua, biểu cảm của Edith bỗng tối sầm xuống.
“Nào, điện hạ. Xin hãy ngoan ngoãn hợp tác. Người có biết hoàng phi sẽ chì chiết thần ra sao nếu có chút sai sót dù là nhỏ nhất trong khâu chuẩn bị hay không?”
Vì hoàng phi càng lúc càng ghé thăm thường xuyên hơn nên đến cả cô thị nữ tâm lý thép này dường như cũng bắt đầu trầm cảm.
“Sao hầu nữ trong Cung Hồng Ngọc cứ thích sang Cung Ngọc Trai thị uy thế chứ? Cũng có phải cung điện của họ quái đâu.”
Edith cười rùng rợn và nói gì đó ‘Còn chẳng bằng cái nắm tay của ta mà dám.