Chương 42

Còn linh hồn có thần lực thì sẽ làm hồn phách Quỷ Vương bốc hơi ngay lúc hắn thử động vào.

[Chánh thị thần có khả năng phòng vệ bản ngã vô cùng cao. Là kiểu người rất nghiêm khắc và tự chủ. Người như vậy không dễ khơi ra những ký ức ta muốn, mà phòng thủ tinh thần thì lại mạnh tới nỗi không dễ xâm nhập vào mà không làm tổn hại đến linh hồn của ông ta.]

Dù là thế nhưng Quỷ Vương vẫn cố gắng lấy được càng nhiều thông tin càng tốt. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải trình diện vị thần quan mạnh nhất trên lục địa và chờ anh ta tùy ý xử trí.

Liệu Thánh hoàng có thể nhận ra kẻ ngoại giới và mảnh tàn hồn từ quỷ giới đang chiếm lấy cơ thể con trai mình hay không?

‘Thế, ngươi tìm được gì không?’

[Không may là không có thông tin nào hữu ích ngay lúc này. Trước hết thì ông già đó là một người có địa vị rất cao trong hoàng cung. Là một tay to hơn ta tưởng. Thông tin ông ta nắm giữ rộng đến mức ta không thể tập trung tìm cái ta muốn.]

Quả thực, thoạt nhìn đã thấy là người tai to mặt lớn rồi.

[Bởi thế, ít ra phải tìm được chút thông tin về Thánh hoàng đã nhỉ? Nhưng nói sao đây, nhận thức của ông già đó, quá thiên vị… Nên ta không tin tưởng cho lắm.]



‘Không tin tưởng? Thông tin từ chính Chánh thị thần kề cận Thánh hoàng ư?

Nghe câu hỏi của Seong-jin, linh hồn của Quỷ Vương hơi rung lên. Có lẽ nếu có thực thể, thì trông hắn sẽ như đang thở dài.

[Trước hết, lòng trung thành của Chánh thị thần với hoàng thất là có thật. Không thì làm sao có thể ưu ái với cả cái tên cặn bã có tiếng Morres được? Mà phải nói, niềm tin của ông ta vào Thánh hoàng rất vững chắc, chà… nói tốt thì đó là lòng trung thành, mà nói theo nghĩa xấu thì có thể gọi là cuồng tín.]

‘Có đến mức đấy không?’

[Có lắm, với ông ta thì Thánh hoàng gần như là toàn trí toàn năng ấy. Nghe có đáng tin chút nào không?’

Seong-jin chớp mắt.

Toàn trí toàn năng?

[Ta cũng không nghĩ là ông ta nhận thức rõ được điều này, chỉ là tự thấy thỏa mãn vì đã trao lòng trung cho một vị hoàng đế tốt mà thôi.