Chương 41

Tầm nhìn của cậu chuyển màu vàng.

Ôi, chết mất thôi.

Ngay cả khi phải chiến đấu với quái vật và ngủ trên tiền tuyến ở Paju suốt một tuần, cậu cũng chưa bao giờ thấy khổ sở đến mức này.

Trong lúc cậu đang thở dốc thì một giọng nói nhỏ như kiến bò dè dặt vang lên.

[…Này. Thế, ngươi có đi không? Gặp Thánh hoàng ấy.]

‘…Hở?’

Ban đầu, cậu còn chưa hiểu gì vì cái đầu đang choáng váng do thiếu oxy. Lại nói, chẳng phải lúc nãy cái tên này im lạ hay sao?

‘Phải đi ấy chứ? Mà, thế nào rồi? Có lấy được thông tin gì từ Chánh thị thần không? Nãy giờ thấy ngươi im thin thít nên ta tưởng cuối cùng ngươi cũng biến mất rồi cơ.’

Lúc này đáng lẽ hắn phải nổi xung lên, nhưng Quỷ Vương lại chẳng phản ứng gì cả.

[Ta cố rồi. Cố lắm rồi ấy chứ, nhưng mà…]

Quỷ Vương chán nản đáp.

[Chánh thị thần kháng lại truy ức linh hồn. Không dễ, nên ta phải tập trung một chút.]



Seong-jin nghiêng đầu.

‘Kháng truy ức? Ngươi chưa từng nói đến chuyện như thế. Chẳng lẽ Chánh thị thần là thần quan hay gì sao?’

[Ngươi điên à? Ta? Đi tương tác với một linh hồn mang thần lực? Ta thà tự sát lần nữa còn hơn.]

Theo lời giải thích của Quỷ Vương, truy ức linh hồn giống như chuyện trò với một người đang ngủ.

Trừ khi rơi vào khủng hoảng hoặc áp lực, linh hồn thường sẽ ở trạng thái không phòng vệ giống như đang nửa tỉnh nửa mê.

Nếu gửi những gì ta muốn hỏi đến nó dưới dạng sóng suy nghĩ, những ký ức liên quan sẽ lác đác nổi lên trong tiềm thức.

Nghe thì có vẻ tiện lợi đấy, nhưng khả năng này cũng có mặt hạn chế. Quỷ Vương không thể trực tiếp đọc ký ức từ linh hồn của Seong-jin. Hắn thậm chí còn chẳng biết chính xác nguyên nhân tại sao.

[Tên nhãi cẩu thả và đơn giản như ngươi vậy mà cũng cứng nhỉ.]

‘Sao hả, tên khốn kia?’

Ngoài ra, hắn không thể chạm vào những linh hồn có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ hoặc mang thần lực.

Trong trường hợp của người có sức mạnh tinh thần cao, linh hồn của họ giống như ở trạng thái căng thẳng tột độ và có lực kháng mạnh với sóng suy nghĩ.