Mà vị Thánh hoàng nảy ra được cái ý tưởng thuê người dùng aura để thay cho gia nhân dường như cũng không hề bình thường.
Đương nhiên, kẻ bất bình thường nhất chính là Edith, người đã cắn câu và trở thành một thϊếp thân thị nữ.
“…Điện hạ.”
Chợt, Edith ngước nhìn Seong-jin và nghiêng đầu hỏi.
“Người có ổn không?”
“Ý cô là sao?”
“Trước kia cứ mỗi lần chỉ thoáng nghe đến aura thôi là người sẽ nổi giận và…”
“Nổi giận và?”
“Và sẽ ném đồ lung tung.”
“…”
Càng nghe nhiều về Morres, Seong-jin càng thấy cậu ta quả thực là một tên cặn bã. Sao lại ném đồ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy? Cậu ta là trẻ con hay sao?
Seong-jin hết mở miệng rồi lại ngậm miệng không biết phải nói gì.
“…Xin lỗi.”
Nghe cậu đáp, mắt Edith mở to như bất ngờ. Có lẽ cô không nghĩ sẽ nhận được lời xin lỗi.
Rồi, cô nhẹ mỉm cười và cúi đầu.
“Không sao đâu, điện hạ. Bắt đĩa bay thực ra cũng khá vui.”
“…”
Seong-jin nhìn Edith đang ngoan ngoãn cúi đầu với ánh mắt có chút thương hại rồi nói với Quỷ Vương.
‘Cô ấy có hơi kỳ lạ nhỉ?”
[Ta cũng nghĩ vậy.]
Cơ mà, cái ‘aura’ kia…
Seong-jin trầm ngâm nghĩ.
Gặp phải những khái niệm bước ra từ tiểu thuyết giả tưởng như aura và thần lực khiến cậu phải một lần nữa nhận ra rằng mình đang ở một thế giới khác.
Dĩ nhiên, thế giới nơi Seong-jin từng sống, nơi cổng quỷ mở ra và nhân loại phải chiến đấu với quái vật, cũng dị thường không kém, nhưng ít nhất thứ sức mạnh được sử dụng trong cuộc chiến hồi đó khá trực quan và dễ thấy.
Đúng là thợ săn có hấp thụ tinh chất quái vật, nhưng họ chỉ mạnh hơn về mặt thể chất mà thôi. Những siêu năng lực gia hiếm có cũng chỉ tác động vật lý thông qua khả năng điều khiển từ xa.
Quái vật cũng vậy. Mặc dù một vài cá thể có thể dùng chất dễ cháy để tỏa ra nhiệt lượng cao hay sở hữu độc tố ăn mòn, nhưng hầu hết chúng đều là những sinh vật tàn bạo cậy vào sức mạnh thể chất để nghiền nát kẻ thù.
Thế nên, trước khi thấy Quỷ Vương toan thiêu linh hồn bằng ‘Ngọn lửa Gehenna’, Seong-jin không tài nào tưởng tượng được những sức mạnh vô hình như vậy có tồn tại.