Hoàng phi nhã nhặn chỉnh lại tay áo và cẩn thận nắm lấy tay Morres.
“Con tỉnh dậy mạnh khỏe thế này là ta đã vui lắm rồi.”
Khi bàn tay dịu dàng, ấm áp chạm vào cậu, Seong-jin phải cố hết sức để biểu cảm của mình không cứng lại. Cậu cảm thấy vô cùng tội lỗi vì phải giả vờ là con trai của một người không phải mẹ thật của mình.
Con trai thật của cô đã chết, linh hồn cậu ấy đã biến mất rồi, và cô thậm chí không thể khóc thương cho cậu vì không hề biết sự thật.
Nhưng rốt cuộc, cậu không thể nói với cô ấy rằng mình là một linh hồn khác đã chiếm lấy cơ thể của Morres được.
Chẳng những cô sẽ không tin cậu, mà kể cả có tin thì chuyện cũng sẽ rất rối rắm.
Nhỡ cô ấy ngay lập tức lôi cậu đi trừ tà thì sao? Mà liệu linh hồn của cậu có thực sự bị đuổi khỏi thân xác này được không?
Cậu không quá luyến tiếc cuộc sống mới được trao, nhưng cũng không muốn tự sát một cách hoành tráng như vậy.
“Nhưng có vẻ bị bệnh như vậy cũng có cái tốt. Đã bao lâu rồi bé con của ta mới chịu ngồi với mẹ ngoan ngoãn như thế này cơ chứ?
“Hahaha…”
Morres, cái tên bất lương này. Sống thế nào mà để mẹ cậu phải vui mừng vì chuyện vặt vãnh này thế?
Lee Seong-jin chỉ biết ngượng nghịu cười.
Khi cơ thể đã có dấu hiệu hồi phục rồi thì tình trạng của cậu cải thiện rất nhanh. Bữa ăn chuyển từ cháo sang đồ ăn bình thường, và phạm vi vận động cũng dần tăng lên.
Trong lúc này, Seong-jin thường dành thời gian tập nhiều bài thể dục ở trong phòng.
Cậu nóng lòng muốn chạy ra ngoài và tập cường độ cao ngay lập tức, nhưng xét lại thì điều đó là không thể, vì vừa nằm liệt giường do bệnh xong nên thể lực của cậu rất nhanh cạn kiệt.
‘Với cả nếu vận động quá mạnh lúc này thì có khi cái khớp của ta sẽ đi đời mất…’
Mới tập bài thể dục quốc gia có một lần thôi mà đầu gối cậu đã run lên bần bật.
Tập thể dục đứng mà đã chật vật thế này rồi thì lúc mang cái thân xác béo phì này đi chạy bộ, sụn khớp của cậu sẽ mòn đi mất.