Mới ngọ nguậy một lúc thôi nhưng cậu đã cảm thấy mệt mỏi và khó thở, có lẽ đây không chỉ
đơn thuần là hậu quả của cơn sốt.
Nhập vào đâu thì không, lại cứ phải là cái cơ thể thảm hại này. Seong-jin thở dài, nhớ lại cơ thể kiếp trước của mình với những múi cơ đầy khỏe khoắn.
‘Có thực sự là chuyện tốt không đây…’
Và đó là những gì đã xảy ra một ngày trước.
Lúc này, Seong-jin đang nằm trên chiếc giường sang trọng với một chiếc khăn ăn xinh xắn buộc trên cổ, gượng ăn miếng cháo mà Hoàng phi Lizabeth đút cho như thể một chú chim non.
“Nào, Morres, nói ‘aaa’ đi con.”
Dù xấu hổ muốn chết, nhưng trước ánh mắt trìu mến của hoàng phi, Seong-jin vẫn miễn cưỡng mở miệng lần nữa.
Tiếng cười gần ná thở của Quỷ Vương vang lên trong đầu cậu.
[“Hahahaha! Ta phát điên! Chết mất! Ngươi tính làm ta chết vì cười sao! Hahahaha!”]
Tên khốn nạn, một ngày nào đó ta nhất định sẽ xóa sổ hắn.
Lee Seong-jin gắng gượng nuốt cháo và toan can hoàng phi đang chuẩn bị xúc thêm miếng nữa.
“Ừm… Mẹ à? Con no rồi. Người chắc cũng đã mệt nên con nghĩ người có thể ngừng đút cho con.”
“Morres…”
Hoàng phi nhìn con trai với vẻ mặt buồn bã một lúc rồi cúi đầu lau nước mắt bằng tay áo ren lộng lẫy.
“Phải rồi, ta bỗng quên mất rằng ký ức của con không còn nguyên vẹn. Con chưa bao giờ gọi ta là ‘mẹ’ trước đây.”
“Dạ, ừm…”
Ngượng điên mất!!
Để tránh những nghi ngờ không đáng có, cậu đã lấp liếʍ bằng cách nói rằng ký ức trước khi bị bệnh của mình rất mơ hồ. Nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện với hoàng phi, trái tim Seong-jin lại đập bình bịch vì lo sợ bị phát hiện ra rằng mình không phải Morres.
Lúc này cũng vậy, Seong-jin cũng do dự không biết phải hồi đáp thế nào. Quỷ Vương đã nhìn thoáng qua ký ức trong linh hồn của hoàng phi gợi ý cho cậu.
[Chắc là bình thường ngươi chỉ gọi cô ấy là ‘bệ hạ’ thôi nhỉ?]
Lạy người, sao ta biết được chứ?
Vì không gọi nổi như thế nên Seong-jin đành đáp.
“…Con xin lỗi.”
“Sao con lại phải xin lỗi? Con bị sốt rất nặng. Dù bệ hạ đã đích thân ra tay nhưng cơn sốt vẫn không chịu thuyên giảm, là mẹ con, ta đã rất lo chuyện tồi tệ sẽ xảy đến.”