‘Gì hả? Cái tên khốn này?’
Nguy cơ là còn lâu nữa họ mới đàm thoại được với nhau.
Nhưng bất ngờ là Seong-jin, người nổi xung lên đến độ như sắp chết vì không kiềm chế nổi, đã nhanh chóng bình tĩnh lại trong chưa đầy nửa ngày.
Bởi vì cậu nhận ra cơ thể vật lý của Quỷ Vương đã hoàn toàn bị hủy diệt, và thứ còn sót lại chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi.
Cậu chẳng biết làm sao để đối phó với một tên chỉ nghe được mỗi cái giọng, có nổi xung lên thì cũng thế.
Cậu nén giận mà im lặng lắng nghe lời giải thích của Quỷ Vương.
Trong trận chiến cuối cùng, ngọn lửa Gehenna đã hủy diệt hoàn toàn cả Quỷ Vương và cơ thể của Lee Seong-jin. Nhưng không rõ vì sao, linh hồn Seong-jin không có thiệt hại gì đáng kể, và ngọn lửa cũng lặng lẽ lụi tàn.
Quỷ Vương bình tĩnh nói, rằng có lẽ một phần nhỏ linh hồn của hắn vẫn còn là vì ngọn lửa bùng lên quá chớp nhoáng.
[Linh hồn cao quý của ta bị thiêu rụi gần hết thế này, vậy mà chẳng hiểu làm sao ngươi lại không hề hấn gì cả.]
“…”
[Vậy đó, ta đã mất gần như tất cả sức mạnh và địa vị rồi. Tất cả những gì còn lại có lẽ chỉ là tàn dư nhân cách mà thôi.]
Có nghĩa là, hắn không bao giờ có thể trở về là Quỷ Vương vĩ đại như xưa nữa rồi.
‘Thế đáng lẽ ngươi phải biến đi từ lâu rồi chứ, sao còn ở đó lảm nhảm om sòm trong đầu người khác vậy?’
Nghe Seong-jin thẳng thừng đáp, Quỷ Vương thở dài.
[Ài, không đơn giản như thế đâu. Ngươi nghĩ ta chưa thử hay sao? Nhưng ta không thể thoát ra được. Dù chỉ một lát thôi, cứ cách xa ngươi một chút là thần lực xung quanh sẽ khiến ta đau đớn vô cùng. Nỗi đau đó khủng khϊếp như nghiền nát chính tâm khảm của ta vậy. Lâu thêm chút nữa thì chẳng phải đến cả mảnh tàn hồn còn sót lại này cũng sẽ tan biến hay sao?]
‘Thế là có kết luận rồi đấy. Cứ biến mất sạch sẽ đi. Quá đơn giản.’
[Tên khốn! Nếu là ta thì ngươi có làm thế không, hả?]
Đương nhiên, Seongjin muốn xóa sổ cái mảnh tàn hồn này đến không còn một hạt bụi.