Dù đã vô số lần vào sinh ra tử, nhưng lúc này, Lee Seong-jin có thể cảm nhận được lần này mình chắc chắn sẽ chết.
Nhưng thôi thì, kẻ khơi mào cuộc xâm lược của quỷ giới, mục tiêu thù hận của cả đời của cậu, cuối cùng cũng đã bị đánh bại rồi.
“Hahahaha! Hahahaha…”
Đang cười như điên, Quỷ Vương chợt nao núng ngậm miệng lại. Hắn vô thức nổi da gà trước cảnh khóe miệng Seong-jin nhếch lên giữa ngọn lửa.
“Ừ thì. Chắc là ta cũng tới số rồi.”
Chậm rãi di chuyển những múi cơ giờ đây chẳng còn sót lại bao nhiêu trên xương cốt, cậu giơ lên nắm đấm ngập lửa.
“Nên ta phải đấm một cú cuối cùng mới được.”
“Há!? Tên khốn… đến lúc này rồi mà còn…”
“Đây là phí đền bù tổn thất tinh thần.”
Binh!
“Aaaargh!”
Tiếng thét thất thanh nhanh chóng lặng đi.
Chứng kiến khuôn mặt của Quỷ Vương tan biến thành tro bụi, Seong-jin nhắm mắt lại.
Trong ý thức mịt mờ, dường như có âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn vang lên trong đầu cậu.
Đó, là ký ức cuối cùng của Thợ săn Lee Seong-jin.
Đó, lẽ ra phải là kết thúc rồi mới đúng.
***
‘Cái quái gì đây…’
Tại sao cậu, người đã bị thiêu đến tận linh hồn, lại đang nằm trên giường mà nhai cháo người ta đút cho thế này?
[Ha ha ha! Tức cười quá! Ngươi là em bé hay sao? Sao lại đeo yếm?]
‘…Đó là khăn ăn, đồ đần.’
Tại sao tên Quỷ Vương khốn kiếp đã trịnh trọng tuyên bố tự thiêu linh hồn, lại đang om sòm lên trong đầu cậu thế này?
Thời gian quay ngược về một ngày trước.
Cậu mở mắt ra khi nhận thấy cái chạm của một chiếc khăn ướt đang lau trán cho mình và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trong trang phục hết sức xa hoa đang rơi nước mắt nhìn cậu.
“Morres! Bé con ơi! Nhận ra mẹ không con?”
“Ôi! Hoàng tử! Người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
Giữa đám người huyên náo, Seong-jin chỉ biết chớp mắt đầy bối rối.
Một căn phòng lộng lẫy, xa hoa. Sự chăm sóc tận tâm của những người có vẻ là người hầu.
Lúc đầu, cậu còn tưởng mình đang ở kiếp sau. Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc không biết từ đâu vang lên trong đầu khiến cậu nhận ra tình huống này không hề bình thường.