Khi Seong-jin run run giơ tay lên lần nữa, Quỷ Vương tuyệt vọng hét.
“Không, hay mình ngừng đánh luôn đi! Ta sẽ rời khỏi Trái Đất và Gehenna mãi mãi. Mãi mãi không bao giờ quay lại nữa, được không?
“…”
“Ta sẽ sống. Còn ngươi sẽ giữ được cả Trái Đất lẫn quỷ giới. Hãy nghĩ về tiềm năng khi cả hai thế giới hợp nhất! Ngươi có thể sẽ có được sức mạnh sánh ngang với quỷ vương!”
“…”
“Nếu ngươi gϊếŧ ta như thế này, Gehenna vô chủ sẽ tuyệt diệt, còn Trái Đất sẽ mất đi trụ cột chống đỡ rồi dần dần bị hút vào cổng. Cả hai thế giới đều sẽ kết thúc! Thế thì có nghĩa lý gì với ngươi cơ chứ?”
Đến đây, Seong-jin mới đáp lời Quỷ Vương.
“Thứ quan trọng với ta không phải thế giới này. Có kết thúc hay không cũng chẳng làm sao hết.”
Kết cục dù gì cũng sẽ không thay đổi, cậu không cần mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Quỷ Vương sắc mặt tái mét nhìn Seong-jin chậm rãi siết nắm đấm.
Ta còn phải bị đánh bao nhiêu lần nữa thì mới xong với hắn?
“Này, này! Ít nhất ngươi có thể để ta tự sát không? Sức mạnh của ta giờ đang bị khả năng tự tái tạo tiêu hao. Chỉ cần chờ ta một lát thôi, ta có thể tự thiêu linh hồn mình bằng ngọn lửa của Gehenna. Ta sẽ tự biến mất nên không cần phải phiền đến ngươi!”
“…”
“Ta… Ta sẽ đóng cánh cổng nữa. Dù quỷ giới có biến mất thì Trái Đất cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì cả!”
Lời đề nghị nghe hấp dẫn đấy nhỉ. Lee Seong-jin gật đầu.
“Nghe hay đấy. Đập chết ngươi xong ta sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này.”
“Ta chết rồi thì còn thương lượng gì nữa… Ta đã bảo là cứ thế này thì ngươi không gϊếŧ được ta đâu mà! A, sao ta lại cố nói lý lẽ với kẻ như ngươi chứ!”
Quỷ Vương hét lên.
Chẳng ai biết những cú đấm mệt mỏi mang sát hương bằng 0 này sẽ còn tiếp tục bao lâu nữa. Ngay lúc Seong-jin hít lấy một hơi, tiếng nức nở chợt vang lên.
“Cái tên… khốn nạn nhà ngươi… Ta thực sự không muốn làm thế này đâu…”
Đột ngột, một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên từ hư không, nhấn chìm cái đầu Quỷ Vương.