Thế giới này thật là nhiệm màu đối với tôi.
Mỗi khi tôi lên đồ thật lộng lẫy, trang điểm thật xinh đẹp, toàn thân từ trên xuống dưới thật hoàn hảo và thơm như một đóa hoa. Tôi bước xuống phố tự tin đi dạo, ăn chơi và mua sắm, thì chẳng gặp một ai quen biết. Mặc dù tôi rất hưởng thụ cảm giác mọi người xung quanh ngắm nhìn mình.
Nhưng rồi khi tôi xuống phố với bộ dạng xuề xòa như người chạy nạn, áo phông trắng dính đầy vết bẩn dầu ăn, quần rộng đen toàn là đám lông rụng của lũ mèo, đầu ba ngày chưa gội búi đại lên, mặt mộc cùng với hai mắt thâm quần do thức đêm cày phim. Nếu không phải đột nhiên hết nước tương và bị mẹ đá ra khỏi cửa đi mua gấp thì tôi cũng không muốn mình xuất hiện như một người rừng như vậy.
Đi được một nửa con phố quen thuộc, thì mô phật, khẩu trang trên mặt đứt quai. Khoảng khắc tôi vừa lộ khuôn mặt chết trôi của mình, thì thánh thần hỡi, ba tỉ thể loại người quen từ tám phương bốn hướng xuất hiện ồ ạt, như thể họ chỉ đợi khoảng khắc này để được lên sàn mà thôi.
Bạn tôi: ""Ế sao nay xấu xí vậy? Không quen biết, không quen!""
Thầy giáo: ""Nước tới chân mới nhảy, đợi thi mới học, nhìn xem khổ cực không?""
Đàn em:""Em thuận đường đi làm này, cần ké tới bệnh viện không?""
Người tình cũ:""Em... thay đổi nhiều quá.""
Đau đớn hơn, chính là crush ngày thường gặp sẽ tặng tôi một nụ cười chói lóa hơn cả mặt trời, lại có thể bình thản đi ngang qua và không nhận ra tôi!
Tôi bị đả kích trầm trọng tinh thần trong một tháng.
Về sau khi quen nhau rồi, tôi hỏi anh về cái ngày hôm ấy. Anh mắt không rời màn hình máy tính, vừa gõ ầm ầm bàn phím vừa trả lời.
""Ngày đó thật ra anh có nhận ra em, nhưng nghĩ em không muốn anh nhìn thấy em lúc xuề xòa như vậy, với tính tình của em, nếu anh tiến lại và bắt chuyện, thể nào cũng cào đầu hối hận mấy tháng. Cho nên anh cố tình làm vậy.""
""Với anh, em làm sao vẫn là em, xấu hay đẹp để mình anh nhìn là được.""
Tôi mặt mũi đỏ bừng, cảm động nhào tới cho người tình một cái ôm nồng nhiệt.
Sau đó suy nghĩ lại, thế giới này vẫn rất nhiệm màu với tôi.
Mễ Bối.