Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Đại Lão Đối Với Ta Hối Hận Không Kịp

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sơ Hàn một bước cũng chưa động, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường, một lúc lâu sau mới cười nói: “Tiên quân không cần đuổi ta, chờ ngươi chết rồi ta sẽ tự rời đi.”

Tạ Trường Đình ngừng lại trong chốc lát, cũng biết người này xác thật không đuổi được mới nói: “Vậy ta tranh thủ chết sớm một chút.”

Sơ Hàn đối với câu này không tỏ ý kiến, chỉ chậm rãi hỏi y: “Tiên quân thật sự không có chút ý định sống sao?”

Tạ Trường Đình bất đắc dĩ than nhẹ: “Đối với ta, thế gian này đã không còn gì để lưu luyến.”

Y chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu có thể quên hết tất cả chuyện cũ năm xưa vậy thì không thể tốt hơn.

Sơ Hàn vén áo ngồi xuống bên cạnh, làm bộ lơ đãng hỏi Tạ Trường Đình: “Nhưng một sợi tàn hồn của tiên quân còn đang ở chỗ Yêu Vương Bạch Đồng, ngày ngày bị đèn gọi hồn đốt cháy, tiên quân không muốn lấy lại à?”

Đầu ngón tay Tạ Trường Đình run rẩy: “Cái gì?”

Hóa ra hai mắt y chưa từng mù, chỉ bởi vì Bạch Đồng đã cưỡng ép lưu lại một sợi hồn phách lúc y sắp chết nên mới không nhìn thấy. Hơn nữa, vì Bạch Đồng dùng đèn gọi hồn thiêu đốt nên hai mắt y mới bỏng cháy đau đớn.

Tuy nhiên, người này biết được nhiều chi tiết như vậy thì chắc chắn lúc ấy hắn cũng có mặt, đến tột cùng thì hắn là ai?

Là Bạch Đồng, là Lăng Tiêu, hay là Tư Đêm Li…

Nhưng nếu là bọn họ thì không cần tốn nhiều công sức để ẩn nấp thân hình, biến hóa giọng nói, còn trị liệu cho y như này.

Trong lúc nhất thời y lại lười suy nghĩ, trong lòng rối loạn ngược lại sẽ khiến y đau đầu, rồi lại không biết phải hồi đáp người trước mắt như nào.

Sơ Hàn nhìn sâu vào người trên giường, lúc trước ở Ma Vực hắn chỉ cảm thấy người này tễ nguyệt thanh phong, như vầng trăng thanh lãnh, nhưng để gϊếŧ hắn lại sử dụng thủ đoạn ti tiện, không tiếc lấy tính mạng chính đồ đệ mình làm mồi dụ, trong ngoài không đồng nhất.

Hắn đối với Tạ Trường Đình có hận, nhưng khi hắn trở lại Nhân giới, nhìn thấy Tạ Trường Đình cả người đều là vết thương, thần hồn rách nát, hơi thở thoi thóp, trong lòng lại không hề cảm thấy vui sướиɠ.

Có lẽ do Tạ Trường Đình chưa chết, cũng có lẽ do hắn không thể tự tay tra tấn Tạ Trường Đình đến chết, cho nên mới không cảm thấy đã báo thù thành công. Tóm lại, hắn như bị ma xui quỷ khiến ra tay cứu người nọ, giấu trong rừng Tự Tại.

Hắn nghĩ, đợi Tạ Trường Đình tỉnh dậy, hắn sẽ tự mình tra tấn y.

Linh Lộc khuỵu chân trước nằm xuống, thấy Tạ Trường Đình lại bất động liền đứng dậy đi tới bên cạnh giường, dùng sừng hươu câu lấy vạt áo của Tạ Trường Đình.

“Suỵt” Sơ Hàn lấy lại tinh thần, liếc Linh Lộc một cái: “Đừng quấy rầy, y ngủ rồi.”

Tuy hai mắt người trên giường bị che lại, không nhìn ra y đang thức hay đang ngủ, nhưng Tạ Trường Đình lẳng lặng nằm trên nệm giường, nghiêng mặt không động đậy, sợi tóc bị làn gió từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi bay, vài sợi dán vào sườn mặt y, y cũng không duỗi tay gạt đi.

Trước ngực phập phồng cùng hô hấp đều rất nhẹ, giống như có thể ngừng bất cứ lúc nào.

Sơ Hàn nhẹ nhàng đi đến bên giường, đầu ngón tay vén sợi tóc bên mặt Tạ Trường Đình lên, lại giúp y đóng cửa sổ, liếc nhìn hươu con bên cạnh giường một cái rồi mới bước ra ngoài.

Hươu con bị bỏ lại, có lẽ là vì nó có thể chữa khỏi thần hồn đau đớn, ở cạnh Tạ Trường Đình có thể làm Tạ Trường Đình dễ chịu hơn chút.

Không biết có phải chính vì nguyên nhân này hay không mà một đêm này Tạ Trường Đình không mơ thấy gì.

Ngày hôm sau y bị tiếng hươu kêu đánh thức, tiếng hươu trong viện tuy thanh thúy dễ nghe nhưng lại có hơi giống như đang…cãi nhau?

Tạ Trường Đình đứng dậy đi tới cửa, vừa đến nơi, tiếng hươu kêu đã dừng lại. Hươu con lộc cộc chạy tới bên người y, dùng sừng hươu móc lấy ống tay áo của y.

Giọng Sơ Hàn vang lên trước mặt y, mang theo một chút ý cười: “Sao dậy sớm vậy?”

Hắn thậm chí còn không nghe được tiếng bước chân của đối phương.

Tạ Trường Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Giờ nào rồi?”

Sơ Hàn liếc nhìn Linh Lộc đang có ý đồ thân cận với Tạ Trường Đình, nói: “Giờ Tỵ.”

Thế thì cũng không còn sớm.

Tạ Trường Đình gật đầu, một giấc này y ngủ rất thư thái, cơn đau nơi thần hồn đã giảm bớt, cơ thể luôn luôn mệt mỏi cũng nhẹ nhàng hơn.

Sơ Hàn đúng lúc hỏi y: “Tiên quân có muốn đi dạo trong viện một chút không?”

Tạ Trường Đình nghiêng đầu cảm nhận làn gió mềm nhẹ, gật đầu đáp ứng.

Y nhấc chân muốn bước ra cửa phòng, lại quên mất vì trong phòng có trải thảm lông nên bây giờ y không đi giày.

Nhưng mà y vừa mới nâng chân lên đã bị người giữ chặt, đầu gối cong lại, rơi vào l*иg ngực quen thuộc kia.

Cảm giác hơi khác với hai lần không quá thanh tỉnh lúc trước, Cái ôm của Sơ Hàn tuy mang theo hơi ấm nhưng lại không phải là nhiệt độ cơ thể, mà là dùng thuật pháp tạo thành.

Y càng cảm thấy chân thân của Sơ Hàn là một con rắn.

Y bị đặt lên một tấm đệm mềm hơi lung lay, hẳn là xích đu. Nhưng nó khác với xích đu bình thường, ghế dựa của nó to hơn, đủ cho cả người y, tuy rằng đong đưa rất nhẹ nhưng vô cùng thoải mái.

Sơ Hàn nhìn Tạ Trường Đình dựa vào trên đệm mềm, y phục màu xanh nhạt lay động theo xích đu, giống như một lần khói không thể nắm bắt.

Hắn một tay chống cằm thưởng thức cảnh đẹp như tranh trước mắt, cười nói: “Chân tiên quân đẹp như vậy, không đi giày thì quá đáng tiếc.”

Có lẽ do ngủ ngon, Tạ Trường Định có tâm tình nhàn hạ thoải mái trò chuyện với hắn: “Miệng lưỡi ngươi lanh lợi như vậy, không uống thuốc cũng rất đáng tiếc.”

Gương mặt Sơ Hàn nhiễm một tầng ý cười, nốt ruồi dưới mắt minh diễm yêu dã: “Thuốc của ngươi ta đều đã nếm qua, còn giày thì mai tiên quân có thể đi vào.”

Tạ Trường Đình lắc đầu: “Không sao.”

Đây cũng không phải chuyện mà thiếu niên nên làm, bao gồm cái xích đu này.

Thật lâu sau, khi Sơ Hàn cho rằng Tạ Trường Đình đã ngủ say, định xuống núi mua giày thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo như suối của người nọ, rơi xuống lòng hắn.

“Cảm ơn, ta rất thích cái xích đu này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »