Chương 7

Tuy rằng Tạ Trường Đình không biết sao đối phương có thể cho ra kết luận này, nhưng hình như đối phương đang chờ mong câu trả lời của y.

Vì thế nói: “Xem như là thế đi.”

Sơ Hàn thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ vụn gỗ của nhánh cây vừa nãy cầm trên tay: “Được, vậy không gϊếŧ nó nữa.”

Tạ Trường Đình nhẹ nhàng gật đầu, tránh đi sừng hươu vỗ vỗ nai con, ý bảo nó rời đi.

Nhưng mà một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng hươu sao rời đi, vẫn ở bên cạnh y như cũ, ngược lại còn có vẻ nhu nhược đáng thương.

Y nghiêng đầu hướng về phía hươu con: “Sao không đi, chờ hắn gϊếŧ ngươi à?”

Hươu con không nói được, chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở, tên nam nhân tâm tư ác độc trước mắt kia còn đang cười như không cười mà nhìn nó, chân nó mềm nhũn không động đậy được á!

Hươu con chỉ có thể rúc vào bên người Tạ Trường Đình, bởi vì nó phát hiện, người bên cạnh này tuy không có tu vi nhưng hình như bị thương rất nghiêm trọng, mà tên ác nhân trước mắt sẽ không dễ dàng ra tay với nó.

Nguyên lai người mà ác nhân uy hϊếp nó cứu trị chính là ca ca tốt bụng nhưng sắp mất mạng này.

Tạ Trường Đình đợi một lúc, sự yên tĩnh lan tràn trong không khí, y nhấp môi nói: “Nói chuyện.”

Sơ Hàn lúc này mới chậm rãi giải thích thay hươu con: “Có lẽ vừa rồi tiên quân cứu nó một mạng nên nó muốn lưu lại báo ân.”

Bàn tay đang vỗ về hươu con của Tạ Trường Đình hơi cứng lại.

Báo ân, lại là báo ân…

Tạ Trường Đình chậm rãi thu hồi tay, đạm mạc nói: “Không cần, nếu thật sự muốn báo ân thì nhanh rời đi đi.”

Y dựa vào bên khung cửa, không biết vì sao thần hồn bỗng dưng đau nhói, thân mình mềm nhũn mất đi lực chống đỡ từ từ trượt xuống.

Trước khi rơi xuống đất có người kéo cánh tay y, đem y nhấc lên, sau đó y lại một lần nữa bay lên trời, bị người nọ ôm vào lòng.

Y chỉ cảm thấy thần hồn đau đến long trời lở đất, tất cả cảm giác đều bị rút ra, căn bản không để ý ai đang ôm y.

Sơ Hàn ôm Tạ Trường Đình ánh mắt u ám, người trong lòng thực nhẹ, thậm chí còn ngày càng nhẹ. Hắn rõ ràng đang gắt gao ôm chặt đối phương nhưng luôn cảm thấy giây tiếp theo người nọ sẽ hóa thành đốm sáng tiêu tán đi.

Hắn nhẹ nhàng đặt người nọ trên nệm giường, liếc nhìn Linh Lộc đang đứng ở cửa. Hươu con kêu lên một tiếng, bước đến bên cạnh giường.

Chỉ trong chốc lát, cặp sừng của Linh Lộc dần trở nên trong suốt, mắt thường cũng có thể thấy được có linh lực hội tụ trong đó. Luồng linh lực màu xanh nhạt từ trong sừng hươu toát ra, nhẹ nhàng chui vào giữa mày Tạ Trường Đình.

Hai hàng mày của Tạ Trường Đình nhíu chặt, cực lực nhẫn nại đau đớn khi thần hồn bị xé rách, thương thế trên người dương như cũng bị tác động, toàn thân đều đau đớn, giống như thủy triều muốn nhấn chìm y.

Ngày xưa cũng không cảm thấy đau, hôm nay không biết vì sao lại đau đến mức làm y không chịu nổi.

Nhưng mà… Nếu cứ như vậy đau chết thì cũng không sao.

Chỉ là ý tưởng này của y đã xác định sẽ thất bại, nếu thần hồn bị xé rách là một mảnh đất hoang vu nóng cháy, vậy linh lực từ bên ngoại truyền vào chính đó là dòng suối mát, một đường ôn hòa tưới ướt, tẩm bổ thần hồn đau đớn của y.

Nhưng rốt cuộc muốn vá lại thần hồn bị xé rách là việc quá mức nghịch thiên, nơi mà dòng suối đi qua tuy có thể trấn an đau đớn nhưng lại không thể chữa trị, chỉ áp chế được một chút, còn không thể duy trì lâu.

Tuy nhiên, một hồi ngắn ngủn này cũng đủ để Tạ Trường Đình hồi phục tinh thần. Y áp xuống đau đớn, tỉnh táo lại vẫn không biết ngày đêm như cũ, có đôi khi y còn không biết mình có thật sự tỉnh lại hay không.

“Có cứu được không?” Giọng Sơ Hàn truyền vào tai y, nhưng hình như không phải đang nói chuyện với y.

Rồi sau đó y nghe thấy tiếng hươu kêu, tựa hồ đang trả lời thiếu niên.

Hay là con hươu này không phải yêu, mà là Linh Lộc?

Sách cổ từng ghi lại, trong rừng có Linh Lộc, linh lực của nó có thể chữa khỏi thần hồn, thịt của nó có thể tăng cường thần thức.

Đương nhiên trăm ngàn năm qua cũng có nhân sĩ tu đạo tìm kiếm Linh Lộc, nhưng trước sau lại chưa từng nhìn thấy, ngược lại thì chậm trễ chính mình, thậm chí còn bởi vậy mà bỏ mạng.

Từ nay về sau, mọi người chỉ coi Linh Lộc là truyền thuyết không có thật.

Sơ Hàn không nói nữa, Tạ Trường Đình cũng lười giả bộ ngủ, ho nhẹ một tiếng, dịch dịch thân mình.

“Chưa từng nghĩ ta có thể bắt gặp Linh Lộc mà thế nhân tâm tâm niệm niệm.”

Sơ Hàn đỡ y dựa vào trên đệm, tán đồng nói: “Ta nói mà, nó muốn báo ân, cho nên định lưu lại chữa khỏi cho tiên quân.”

Hươu con nhìn ác nhân, yên lặng hừ một tiếng ở trong lòng.

Nói hươu nói vượn, nó rõ ràng là bị ép buộc!

Bất quá… ca ca sắp chết này lớn lên thật đẹp, tính cách cũng tốt, cứu một lần cũng không sao, nói không chừng về sau khi nó tu luyện được hình người còn có thể cùng ca ca… ừm… ở bên nhau lâu dài nhỉ?

Tạ Trường Đình không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, chỉ hỏi Linh Lộc: “Thế gian hiếm có đồ vật hoặc giống loài nào biết trị liệu thần hồn, nói vậy, việc này đối với ngươi hao tổn quá lớn, ngươi có thể tạm thời trì hoãn đau đớn của ta thì đã là báo ân rồi, sớm rời đi thôi.”

Sơ Hàn nhướng mày, cách làm của Tạ Trường Đình khiến hắn bất ngờ, thần hồn y có thể được khôi phục dễ như trở bàn tay, cơ hội tốt như thế đặt ở trước mặt, vậy mà Tạ Trường Đình lại không cần.

Bất quá lúc nhìn thấy bộ dáng không có sinh khí của Tạ Trường Đình thì hắn đã hiểu.

Tạ Trường Đình rũ đầu về hướng bên kia không nhìn bọn họ, thanh âm nhẹ tựa lông hồng: “Người sắp chết, không cần quan tâm ta, đều rời đi sớm một chút, ta có hơi mệt, không tiễn.”