Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Đại Lão Đối Với Ta Hối Hận Không Kịp

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Trường Đình chung quy vẫn uống một ngụm thuốc thoạt nhìn rất đắng kia. Thay vì nói là uống, không bằng nói là dùng môi nhẹ nhàng chạm vào, dính một chút hương vị.

Chỉ là, vị đắng chát trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, ngược lại có vị ngọt nhàn nhạt.

Y hỏi người không có động tĩnh gì bên cạnh: “Cho đường vào thuốc sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu, nếu chỉ vì khiến ta uống thuốc thì có hơi không đáng.”

Sơ Hàn lại không cho là đúng: “Đây là Phục Tinh Thảo mà ta hái trong rừng, mang theo một tia vị ngọt, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng dược hiệu.”

Cuối cùng hắn lại bổ sung một câu: “Không muốn uống? Sớm nói trước, ta sẽ sắc thuốc đắng cho ngươi.”

Tạ Trường Đình: “Không cần.”

Ngữ điệu Sơ Hàn chứa ý cười: “Nga? Tiên quân còn nói không sợ đắng?”

Tạ Trường Đình uống xong bát thuốc, chuẩn xác để bát lên bàn nhỏ bên cạnh, hơi nghiêng đầu: “Chớ có nói bậy.”

Sơ Hàn ý cười càng sâu: “Này có gì mà không dám thừa nhận, ngươi chính là sợ đắng.”

Tạ Trường Đình: “…… Không hẳn.”

Sơ Hàn cười cười bê bát đi ra ngoài, không tiếp tục chọc Tạ Trường Đình da mặt mỏng nữa.

Bên cạnh giường của Tạ Trường Đình có một phiến cửa sổ, ngẫu nhiên sẽ có gió thổi qua, y giơ tay đẩy cửa sổ ra, thoáng chốc gió lạnh thổi qua bên tai.

Lại vẫn là đầu mùa xuân.

Trước mắt chợt nhẹ đi, lụa trắng buộc cũng không chắc nên gió nhẹ thổi đã thổi dải lụa của y bay ra ngoài.

Lông mi y nhẹ nhàng rung động, sau một lúc lâu mới mở mắt ra. Đó là một đôi mắt hoa đào diễm lệ, đuôi mắt hơi hồng, lông mi cong vυ"t dày dặn như lông quạ điểm xuyết, nhưng hốc mắt lại lộ ra vẻ trống rỗng, không có tiêu cự.

Y không cảm nhận được ánh sáng, thậm chí còn không cảm nhận được hai mắt của mình. Rõ ràng biết mình đang mở mắt, nhưng trước mắt lại là một mảnh hư vô.

Mở mắt mệt rồi liền nửa rũ xuống “nhìn” ra ngoài cửa sổ, cảm thụ được sự mát mẻ khiến người ta thanh tỉnh.

Chỉ là không biết vì sao hai mắt lại đau lên, phảng phất như có một ngọn lửa đang thiêu đôt đôi mắt y.

Dải lụa trắng kia tuy rằng không có linh lực nhưng có thể áp chế cơn đau ở mắt, chắc hẳn là một pháp khí.

Y duỗi tay sờ soạng lụa trắng đã bị gió thổi đi, chỉ là không biết có phải bị thổi ra xa hay không, y sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được.

Đang muốn thu hồi tay, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào một trận lạnh lẽo, có người đưa lụa trắng cho y.

Nhưng không đợi y cầm lấy dải lụa và nói cảm ơn, người nọ lại lướt qua tay y, cúi người giúp y đeo lụa trắng lên.

Tạ Trường Đình: “Đa tạ.”

Sơ Hàn giống như lơ đãng nhắc tới: “Nếu tiên quân muốn cảm ơn ta, không bằng dưỡng thương cho tốt, uống dược đúng giờ.”

Đôi mắt Tạ Trường Đình đã không đau nữa, y nói: “Vậy ta không cảm tạ ngươi nữa.”

Thần hồn y rách nát, vốn nên hồn phi phách tán, tuy giờ dựa vào tiên cốt sống tạm nhưng muốn khôi phục như ban đầu chỉ có thể là vọng tưởng, muốn y sông, đến cuối cùng sẽ chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, công dã tràng mà thôi.

Sau khi Sơ Hàn giúp y đeo lụa trắng xong thì rời đi, dặn dò nói: “Trời lạnh, tiên quân chú ý thân thể.”

Tạ Trường Đình gật đầu đáp ứng: “Được.”

Kết quả là, không biết do dược hiệu hay do Tạ Trường Đình hiện giờ thần hồn suy yếu, y ngủ quên giữa làn gió se lạnh, cửa sổ cũng chưa đóng.

Lúc y tỉnh lại đã không còn cảm giác được tiếng gió, không biết từ khi nào cửa sổ bị y mở ra đã bị đóng lại, dược vị trong phòng cũng bị hương thơm che giấu.

Y ngồi dậy muốn xuống giường, mũi chân lại chạm được một mảnh mềm mại, tựa hồ có người đã trải thảm lông trên mặt đất.

Tạ Trường Đình đi đến bên khung cửa thì dừng lại, ỷ ở cạnh cửa “nhìn” trong viện, tiếng hươu kêu có hơi ồn ào.

Y hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

Trong viện, Sơ Hàn đưa lưng về phía Tạ Trường Đình, một tay cầm nhánh cây đang chọc đầu chú hươu sao trên mặt đất, rõ ràng đáy mắt tràn đầy ý cười, nốt ruồi son dưới mắt cũng minh diễm động lòng người, dường như chỉ đang chơi đùa mà thôi, nhưng cố tình chú hươu sao lại run bần bật.

Nghe thấy giọng của Tạ Trường Đình, y nhàn nhạt liếc mắt hươu sao một cái, hươu con kêu lên, chạy tới bên cạnh Tạ Trường Đình, kêu to với y.

Quần áo Tạ Trường Đình bị sừng hươu móc lấy, y thuận thế giơ tay sờ soạng, sờ được một cái sừng hươu cứng rắn, hình dạng giống như cành hoa mai, cành nhỏ chỉa ra suýt nữa đâm vào tay y.

Hươu con xoay hai vòng trốn đến phía sau y, Tạ Trường Đình vỗ đầu nó, nhẹ nhàng trấn an.

Sơ Hàn xoay người nhìn Tạ Trường Đình như không có xương cốt dựa vào cạnh cửa, không chút để ý nói: “Buổi tối cho ngươi ăn thịt hươu bồi bổ thân mình.”

Tạ Trường Đình cảm giác được hươu con phía sau run lên, tay y đang để trên đầu nó bị sừng hươu cắt ra một vết máu.

Đau đơn rất nhỏ cũng không đủ để khiến cho y để tâm, y chỉ thu tay lại, tùy ý rũ ở một bên, dường như cái gì cũng chưa phát sinh.

Nhưng giây tiếp theo, một trận gió phất qua gợi lên vạt áo y, xẹt qua khuôn mặt y, có người đứng trước người y.

Tạ Trường Đình cho rằng Sơ Hàn bước tới là vì bắt hươu con, y nói với hắn: “Ta cũng không cần.”

Với y mà nói, trên đời này dù có nhiều đồ vật bổ dưỡng đến đâu thì đều là lãng phí.

Ánh mắt Sơ Hàn dừng trên hươu con, thân ảnh ngược sáng bao phủ hươu con đang run bần bật, ngữ khí đạm mạc: “Vốn dĩ ta có thể không gϊếŧ nó, nhưng hiện tại, nó làm ngươi bị thương.”

Cơ thể Tạ Trường Đình không di chuyển, tùy ý hươu con tránh ra phía sau y, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng không để ý, nó đã khai linh trí, xem như là cùng tộc với ngươi, không đáng để ngươi vì ta mà tạo sát nghiệp.”

Sơ Hàn trầm mặc nhìn cặp mắt bị lụa trắng che lại kia, sau một lúc lâu mới cong khóe môi cười hỏi: “Nói như vậy, tiên quân là đang quan tâm ta sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »