Giọng Sơ Hàn có loại ý vị không rõ cảm giác: “Không có thâm cừu đại hận… sao?”
Tạ Trường Đình nghiêng đầu, đôi mắt bị lụa trắng bao trùm dường như đang nhìn Sơ Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Có sao?”
Sơ Hàn lại tránh đi cái đề tài này, cười như không cười nói: “Tiên quân sợ đau à?”
Tạ Trường Đình bị Sơ Hàn một lần nữa bế về giường mỹ nhân, y vuốt ve vị trí nói: “Thật ra ta không sợ đau, chỉ là muốn được thống khoái mà thôi, nhưng nếu giữa hai ta có huyết hải thâm thù gì, ngươi muốn tra tấn ta thì ta cũng không thể nói gì hơn.”
Rốt cuộc thì y đã gϊếŧ người, yêu, ma nhiều không đếm xuể, nếu người trước mặt vừa lúc là một trong số đó, vậy thì cũng là vận mệnh đã an bài.
Sơ Hàn nhìn bộ dáng một tay chống trên nệm giường, mặc cho hắn xử trí của Tạ Trường Đình, vuốt ve một chút quần áo còn chưa trượt khỏi tay hắn.
Hắn tới gần, nửa thật nửa giả nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy dù ta nói gì ngươi cũng phải làm theo.”
Tạ Trường Đình không trả lời, mái tóc bạc trượt xuống phía sau theo động tác của y, như một trận tuyết tầm tã rơi xuống.
Y lẳng lặng chờ mệnh lệnh của đối phương, kỳ thật mặc kệ đối phương nói gì y đều sẽ không để ý, chỉ hơi tò mò Sơ Hàn sẽ nói ra yêu cầu gì để nhục nhã y.
Sau một lúc lâu, Sơ Hàn mới nói: “Tiên quân, chống tay không mệt à?”
Tạ Trường Đình nghĩ nghĩ liền sờ đến vị trí vừa rồi, nằm xuống sau đó lại nghe được Sơ Hàn từ từ nói: “Thuộc đã sắc xong, nếu tiên quân nghe ta nói, vậy thì tiên quân uống thuốc đi.”
Tạ Trường Đình ngây người, đã có cơ hội như thế mà người này lại không tính toán nhục nhã y, tra tấn y?
Y nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi vẫn nên tra tấn ta, hoặc là cho ta chết thống khoái đi.”
Sơ Hàn thả quần áo lại trên giường, cười nói: “Tiên quân chết cũng không sợ, sao còn sợ uống thuốc?”
Tạ Trường Đình bất đắc dĩ: “Vấn đề này ta đã trả lời ngươi rồi.”
Sơ Hàn không cho là đúng, đi ra ngoài bê bát thuốc mới, lại một lần nữa đưa đến trước mặt Tạ Trường Đình, sợ còn quá nóng nên để sang một bên.
Chỉ là hương vị đắng chát nồng nặc quấn lấy Tạ Trường Đình như bóng đè.
Tạ Trường Đình đành lui một bước, nói với Sơ Hàn: “Yêu quái như ngươi ngay cả một viên đan dược cũng không có à?”
Rõ ràng chỉ cần một viên đan dược là có thể giải quyết vấn đề, yêu quái này lại một hai phải bắt y uống thuốc, chẳng lẽ muốn dùng phương pháp này tra tấn y?
Sơ Hàn cười: “Tiên quân có điều không biết, lão yêu quái ta đây vẫn luôn ở nơi núi sâu rừng già, chưa từng thấy linh đan diệu dược, nếu tiên quân có cơ hội, đưa ta năm vại mười vại thì không thể tốt hơn.”
Tạ Trường Đình hừ nhẹ một tiếng: “Năm vại mười vại, ngươi còn rất dám nghĩ.”
Khi nói chuyện thuốc cũng nguội bớt, hắn mới vừa bê lên, bát thuốc đang êm đẹp lại rơi xuống đất. Hắn nhanh tay bắt được ống tay áo không cẩn thận liền trốn đi kia.
“Tiên quân…”
Sơ Hàn dừng một chút, Tạ Trường Đình đang muốn thu hồi ống tay áo lại bị đối phương giữ chặt giữa không trung, một bàn tay trắng nõn lộ ra ngoài.
Sơ Hàn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, muốn dùng sức mạnh với y sao?
Nhưng cũng đùng, dù tính tình có tốt đến mấy cũng không chịu được việc y lặp đi lặp lại nhiều lần hất đổ.
“…Tay có đau không?”
Có lẽ là vừa rồi Tạ Trường Đình quá vội, Sơ Hàn rõ ràng nghe thấy tiếng xương ngón tay va vào bát sứ.
Tạ Trường Đình hơi giật mình, không biết do trên người y có quá nhiều chỗ đau hay là do nguyên nhân khác, ngay cả đốt ngón tay bị thương y cũng không cảm nhận được, vết thương này quá mức nhỏ bé không đáng kể.
“Không.” Y đáp.
Sơ Hàn không nói gì, chỉ nặng nề nhìn bàn tay rũ ở giữa không trung kia, khớp xương trắng nõn bởi vì va chạm mà đỏ lên.
Hắn ngữ khí không rõ: “Đỏ.”
Tạ Trường Đình đành phải ngậm miệng.
Khi chén thuốc thứ tư được đặt trước mặt y đã là sáng hôm sau, vị thuốc đắng chát không biết khi nào đã tan đi một ít, y mới tỉnh dậy.
Giấc ngủ này khiến tâm tình Tạ Trường Đình tốt hơn không ít, đây cũng là lần đầu tiên trong lòng y không hề lo lắng mà chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả bát thuốc trước mặt y cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, dường như không đắng ngắt như vậy nữa.
Y thở dài, tuy rằng không muốn uống thuốc, nhưng bát thứ tư này y không hạ thủ được.
Sơ Hàn vì sắc thuốc cho y đã một ngày một đêm chưa chợp mắt, câu "sắc mười chén thuốc" kia cũng không phải là lời nói suông. Hắn kiên nghị muốn cứu y như vậy, y càng cảm thấy bọn họ đã từng nhận thức.
Nhưng chính vì thế y mới không có một chút manh mối, rốt cuộc thì trong trí nhớ của y có rất nhiều lợi dụng và lừa gạt, duy nhất một "người tốt" hao tổn tâm cơ đối đãi với y lại ở trăm năm trước mạnh mẽ hợp tịch với y chỉ để lấy được tiên cốt của y.
Sơ Hàn nhìn người trên giường thở ngắn than dài, không khỏi cảm thấy buồn cười, một bát thuốc mà thôi, đến nỗi phải thở dài nữa sao?
Hắn ngậm cười ngồi xuống một bên, bắt chéo chân, dù bận vẫn ung dung nhìn người đối diện, tốt bụng nhắc nhở: “Thuốc đây, hất đổ đi.”
Lúc này hắn để bát thuốc xa hơn chút, tuy đôi mắt của Tạ Trường Đình không thể nhìn thấy, nhưng thần thức cẫn có thể cảm giác được phương vị của hắn, với khoảng cách này, y không cần lại sốt ruột khiến tay mình bị thương nữa.
Chỉ là khi thấy bàn tay trắng nõn kia bưng bát thuốc lên, hắn lại nhướng mày.
Nội tâm Tạ Trường Đình giãy giụa hồi lâu, cuối cùng mới không tình nguyện bưng bát thuốc đến bên miệng.
Y thở dài một hơi: “Haizz, sống hay chết đều không dễ dàng mà.”
Đối với thường nhân mà nói, chết thì đơn giản, sống mới khó, nhưng với y mà nói, hai cái đều khó.
Sơ Hàn nghe y oán giận, ý cười bên môi chợt phai nhạt, như là bị gió dễ dàng cuốn đi, chỉ còn lại vết mực dày đặc không hòa tan được nơi đáy mắt.