Đến khi Sơ Hàn mang bát thuốc thứ hai vào phòng, cắt ngang suy nghĩ của Tạ Trường Đình, thời gian đã trôi qua rất lâu, giờ đã là buổi tối.
Tay Sơ Hàn cầm chén thuốc, bước vào nhà trúc liền thấy mỹ nhân tóc bạc mặc quần áo màu xanh nhạt đang dựa vào trên giường, ánh trăng xuyên qua hiên cửa sổ chiếu xuống người của người nọ, mạ lên một tầng sáng bạc, như mặt trăng thanh lãnh phía chân trời.
Chỉ là đôi mắt bị lụa trắng che đậy và sắc môi tái nhợt môi sắc khiến thân ảnh dưới ánh trăng có vẻ đơn bạc.
Hắn nhìn nhiều hơn, cầm chén thuốc bước tới: “Tiên quân, thuốc còn chưa uống đâu, sao đã ngủ rồi?”
Tạ Trường Đình không nhúc nhích.
Kỳ thật y vẫn tỉnh, chỉ là không muốn gặp người, còn có một nửa nguyên nhân là không muốn uống thuốc.
Chẳng qua bao lâu đã nghe thấy người kia ngận cười nói: “Không nghĩ tới tiên quân lớn như vậy mà tính tình vẫn y như tiểu hài tử.”
Tạ Trường Đình không nhìn thấy nhưng chuẩn xác gạt bát thuốc xuống đất một lần nữa.
Đối phương tựa hồ trời sinh có tính tình tối, bát thuốc sắc cả nửa ngày bị đánh đổ nhiều lần vậy mà không vẫn không phát hỏa với y, chỉ thu thập mảnh vỡ dưới đất rồi ra ngoài sắc lại chén khác.
Nhưng Tạ Trường Đình không thấy ánh mắt u ám của Sơ Hàn khi nhìn mảnh gốm sứ đầy đất.
Vào đêm, trăng sáng treo giữa không trung, mạ lên mặt đất một tầng ánh sáng nhu hòa. Nương theo ánh trăng, Sơ Hàn đang chán đến chết mà quạt lò thuốc trước mặt.
Qua một lát, hắn quay đầu nhìn động tĩnh truyền đến từ phía sau, vẻ nhàm chán dưới đáy lập tức tiêu tán.
Bước chân của người nọ rất nhẹ nhưng hắn vừa quay đầu đã thấy một tiên quân mặc quần áo xanh nhạt đứng dựa vào cửa, mái tóc bạc dưới ánh trăng trông như màn tuyết rơi xuống từ chín tầng mây.
Đáng tiếc chính là, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia bị lụa mỏng che lấp, chỉ có thể mơ hồ thấy người nọ nhắm mắt lại, chưa từng ngước lên.
Vạt áo buông xuống theo động tác của chủ nhân, che đi mắt cá chân tinh tế tái nhợt, nhưng mà…
Sơ Hàn hung hăng nhíu mày, người mà đi vài bước đã ho vậy mà ngay cả giày cũng không đi, hai chân trần trụi đứng trên mặt đất.
“Không ngủ được?” Sơ Hàn quạt lò thuốc, thuận miệng hỏi.
Trọng lượng cả người Tạ Trường Đình đều phó thác cho khung cửa, y lên tiếng: “Nếu ngươi không sắc thuốc, có lẽ ta sẽ ngủ ngon hơn.”
Cả phòng đầy mùi đắng chát khiến y đau cả đầu.
Sơ Hàn không nói gì, chỉ chớp mắt khẽ cười một tiếng: “Nếu tiên quân ngoan ngoãn uống thuốc thì ta sẽ không cần sắc thuốc nữa.”
Tạ Trường Đình dựa đầu lên khung cửa, nếu có thể, y hiện tại muốn tìm chỗ ngồi xuống: “Quá đắng.”
Sơ Hàn ngừng quạt, hắn cảm thấy nói chuyện với Tạ Trường Đình thú vị hơn, vì thế xoay người bắt chéo hai chân, cầm cây quạt nâng cằm: “Trên bàn có mứt hoa quả, còn có bánh hoa đào, bánh hoa quế, bánh táo đỏ, nhân long nhãn, tùy ngươi chọn lựa.”
Tạ Trường Đình khe khẽ thở dài: “Ta không thích ăn ngọt.”
Sơ Hàn nhướng mày, tựa hồ có hơi kinh ngạc: “Nga? Tiên quân không thích ngọt, cũng không thích đắng, chẳng lẽ thích chua và cay?”
Tạ Trường Đình chỉ nhàn nhạt nói: “Người tu hành không để ý tới ham muốn ăn uống.”
Sơ Hàn thuận thế khuyên bảo: “Nếu không thích, cũng không ghét, sao lại kháng cự uống thuốc như vậy?”
Tạ Trường Đình nguyên bản đang dựa vào khung cửa, quay mặt sang bên kia giống như dời mắt đi, không đối diện với Sơ Hàn nữa: “Không uống.”
Sơ Hàn tùy ý quạt lò hai cái, không hề che giấu ý cười: “Tiên quân bao nhiêu tuổi rồi?”
Tạ Trường Đình tâm tư khẽ động: “Năm nay là năm nào?”
Sơ Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Năm Thiên Thanh 973.”
Đầu ngón tay Tạ Trường Đình vô thức run rẩy.
Cách lúc y thần hình đều diệt đã qua một trăm năm, vì sao y sẽ ngủ lâu như vậy?
Y lại hỏi: “Ngươi cứu ta khi nào?”
Sơ Hàn lại nghĩ nghĩ, mới nói: “Một trăm năm trước, ta cứu tiên quân đã được một trăm năm, cho nên tiên quân đừng có ý định làm ta từ bỏ.”
Tạ Trường Đình: “……”
Kỳ thật y đang có ý này, vậy mà người nọ lại đoán được.
Người nọ không chịu bỏ qua, hỏi y: “Tiên quân còn chưa trả lời ta, năm nay bao nhiêu tuổi.”
Tạ Trường Đình trầm mặc hai giây: “Ta cũng không nhớ rõ, hẳn là mấy trăm tuổi.”
Rốt cuộc tính đến này hắn đã nằm ở đây một trăm năm.
“Nga” Sơ Hàn lại không cho là đúng, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc: “Sao ta lại cảm thấy, tiên quân giống như tiểu hài tử ba tuổi, ngay cả thuốc cũng không chịu uống.”
Tạ Trường Đình: “……”
Người này tựa hồ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, bất luận nói cái gì cũng có thể quay về chuyện uống thuốc. Dường như y không uống dược là một chuyện trời đất không tha.
Tạ Trường Đình không muốn cãi cọ với hắn, nhấc chân muốn trở về trong viện.
Nhưng mà chân y còn chưa chạm xuống đất, cả người đã bay lên. Đối với một người mù như y, cảm giác không trọng lượng càng trở nên mãnh liệt.
Nhưng y lại tùy ý để mình bay lên không trung rồi lại rơi xuống, một chút bản năng phản kháng tự bảo hộ mình đều không có.
Giây tiếp theo, nghênh đón y không phải mặt đất cứng rắn, đau đớn cũng không có, ngược lại y rơi vào một vòng tay kiên cố hữu lực.
Tuy Tạ Trường Đình không nhìn thấy, nhưng cũng biết người ôm y không phải ai khác, chính là Sơ Hàn cách đó không xa. Y thả lỏng tay ở một bên, người nọ lại ổn định bế y.
Y cảm nhận được người nọ đang bế y đi về phía giường, không nhịn được nói: “Ta như thế này, không đáng để ngươi dùng vũ lực đi?”
Sơ Hàn nhướng mày: “Dùng vũ lực?” Ngay sau đó hắn buồn cười nói: “Đúng vậy, ta muốn dùng vũ lực với ngươi, sợ à?”
Tạ Trường Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chỉ là ta nghĩ, ta và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu ngươi mạnh mẽ ép buộc, ta nhất định chịu không nổi, còn xin ngươi đến lúc đó cho ta chết thống khoái một chút, đừng tra tấn ta.”