“Ôi, ai cho cô vào trong? Còn có tại sao con nhóc mới đến cô lại ở bên ngoài nghe trộm? Còn có quy tắc hay không?”
Vừa thấy Tống Ân Tâm, trong lòng chột dạ, giám đốc đầu trọc liền tức giận vỗ bàn nói.
Tuy rằng không nghe rõ rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng như cũ vẫn không cản trở chị Trương ngồi lên này hưng phấn xem trò cười.
Mà bên này mắt thấy tình cảnh đột nhiên trở nên ngượng ngùng như vậy, Ninh Tiêu nhất thời nhíu mày, sau đó không hề nhìn vào Tống Ân Tâm ở phía sau, xoay người liền nói với giám đốc đầu trọc đang tức giận đến đỏ bừng mặt: “Danh sách cuộc thi thiết kế lần này tôi đã tính xong từ lâu, tấm đặt trên cùng của xấp bản thảo thiết kế này, chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao? Ba người phải chọn còn có tám người đề cử, ông cẩn thận từ từ trong danh sách đề cử và căn cứ theo bản thảo thiết kế của bọn họ chọn ra hai người, đến lúc đó liền để cho năm người này tham gia cuộc thi thiết kế, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi về trước, còn có chiều này tôi có chút việc, có thể phải nghỉ sớm, phiền ông hỗ trợ đồng ý xin nghỉ.”
Nghe giọng nói trấn định tự nhiên này của Ninh Tiêu, con thỏ con Tống Ân Tâm đầu tiên sửng sốt một chút, tiếp đó còn chưa kịp đợi sự tủi thân của cô nhiều thêm, giây tiếp theo đã nghĩ thấy giọng nói ngạc nhiên của giám đốc đầu trọc vang lên: “Ôi chao, ôi chao, là tôi làm sai rồi, thì ra Ninh lão sư đã sớm tính xong danh sách rồi, trước đây tôi đều không nhìn thấy, không nghĩ tới vị trí đầu tiên của danh sách này lại là trợ lý Tống!”
Giám đốc đầu trọc gọi ba chữ trợ lý Tống này đặc biệt nhấn mạnh, nói xong còn làm ra bộ dáng quả thực cô không biết tốt xấu với Tống Ân Tâm, ngay sau đó vội không ngừng phê xin nghỉ cho Ninh Tiêu.
Nghe đến câu này, thoảng chốc cả người Tống Ân Tâm sửng sốt, làm sao có thể, vậy cô không phải là…
Bên này Ninh Tiêu cầm giấy nghỉ phép liền đi ra bên ngoài, ánh mắt không lộ dấu vết mà nhìn đám người chị Trương ngồi cách đó không xa vừa thấy cô đi ra liền lập tức ngồi thẳng người, lại liếc nhẹ Tống Ân Tâm đứng ở bên cửa, trên mặt sớm đã đỏ bừng, nhấp nhấp miệng lại trước sau không thể nói thành lời.
Nữ chính thật sự đơn thuần, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này thiên tài đơn thuần không rành thế sự không biết đã tìm cho mình bao nhiêu phiền phức.
“Lần sau nhớ nghe rõ lời nói nếu không lại lỗ mãng.”
Chỉ để lại một câu như vậy, Ninh Tiêu liền trực tiếp đi ra ngoài.
Đè ép nữ chính cái gì? Đối với cô mà nói, không tồn tại.
Cô không chỉ không đè ép, mà còn mạnh mẽ bồi dưỡng, tỉ mỉ bồi dưỡng, về phần sau này nữ chính có vì tầm mắt tăng lên mà chia tay với nam chính Giang Duệ hay không, từ đó lại bị hắn cho thành chê nghèo ham giàu, yêu thích hư vinh gì đó, chính là chuyện cô có thể đoán trước được.
Ninh Tiêu đã đi xa hơi cong cong khóe miệng.
Chỉ dư lại Tống Ân Tâm đứng ở phía sau lưng cô đang muốn đi lên nói lời xin lỗi với cô, giây tiếp theo liền bị một câu “tiến vào” nghiêm khắc của giám đốc đầu trọc gọi vào.
Cuối cùng ước chừng dạy dỗ nửa tiếng mới thả ra ngoài.
Vừa ra khỏi văn phòng cô ấy liền nhìn thấy bóng lưng của Ninh Tiêu đeo túi xách sắp biết mất ở góc ngoặt.
“Ninh lão sư!”
Cô ấy vội vàng hô lớn một tiếng, rồi đuổi theo.
Nhưng lúc này Ninh Tiêu sớm đã trêu chọc Giang Úc trên wechat vui vẻ vô cùng làm sao còn nghe thấy chút âm thanh này, cả người ôm lấy điện thoại bước nhanh liền đi về phía thang máy bên kia.
Ninh Tiêu: Thì ra anh đang xem Oscar tắm rửa, nó có ngoan không? Không vẩy nước lên người anh chứ?
Giang Úc: Không.
Tình hình thực tế là-
“Ôi, cậu chủ, tôi bảo cậu cách xa một chút, tại sao cậu không nghe chứ? Lúc này thì hay rồi, lại bị Oscar vẩy nước lên mặt rồi, nhanh chóng kêu dì Vương bọn họ lau giúp cậu, vừa mới khỏi bệnh cẩn thận đừng để cảm lạnh nữa, ai, cậu ấy, tại sao luôn dựa chiều Oscar như vậy? Để nó quen thành như vậy rồi, ôi ôi, Oscar, không được, mày nhào vào đâu đó? Oscar!”
Thấy chú chó lớn màu trắng mừng rỡ muốn bổ nhào vào mình, khóe miệng Giang Úc cong lên.
Chỉ là khi nhìn đến chú chó lớn kia hoàn toàn không còn một con mắt nữa mới đè khóe miệng xuống.
Có thể nói, anh đoan chính kính cẩn nghe lời đã nửa đời, chỉ có ba lần đã làm hai việc phản nghịch, một là khi ông nội vẫn còn sống đã quỳ ở vườn hoa một ngày một đêm nhận nuôi chú chó Satsuma chỉ còn lại một con mắt phải tên là Oscar này, hai là rời khỏi nhà họ Giang với Giang Duệ, kết quả bị gãy hay chân, thứ ba chính là…
Biết rõ Ninh Tiêu lần này đến lần khác tiếp cận anh, còn có mục đích khác, lại vẫn mặc kệ cô, cũng mặc kệ chính mình.
Nhưng phải làm sao đây?
Ai bảo anh nhất kiến chung tình với cô.
Buổi đêm đầy trời sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô gái ngồi bên đài phun nước không ngừng rơi lệ, bọt nước bay lên thấm ướt mái tóc dài của cô, đôi giày cao gót của cô bị cởi bỏ tùy ý ném sang một bên, hay mắt đỏ hoe, xung quanh tiếng người huyên náo, chỉ có một mình cô yên lặng rơi lệ, ánh đèn xung quanh đài phun nước ánh lên khuôn mặt cô, một vẻ đẹp rung động lòng người.
Không hiểu sao, Giang Úc ngồi trong xe bên đường lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Nhưng sự kiềm chế nhiều năm vẫn khiến anh không dám đi đến quấy rầy đối phương, càng chưa từng điều tra tin tức của đối phương.
Mãi cho đến khi cô xuất hiện ở Giang Thị một lần nữa, hơn nữa còn có ý đồ với anh, anh mới cảm thấy có lẽ hai người thực sự có duyên phận, cũng tại lúc đó anh cuối cùng mới cố ý vô tình cho phép chính mình phóng túng.
Hồ sơ của anh là anh tự tay khiến người khác đưa đến trong tay đối phương, chạm mặt là trong phạm vi anh cho phép, anh từng chút từng chút tính toán sự rung động để ý của đối phương, tính toán trình độ luân hãm của bản thân, bỏ ra thời gian suốt tám tháng, con nhện săn mồi, vì đối phương giăng lên mạng nhện dày đặc, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng người thua cuộc vẫn là anh.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc khóe miệng người đàn ông cũng ép thẳng xuống.
Nhìn chú chó satsuma xông đến trước mắt anh, vươn tay sờ cái đầu ướt dầm dề của nó, cùng lúc đó điện thoại trên đùi anh rung lên lần nữa.
Ninh Tiêu: Em mới không tin, bây giờ chắc chắn Oscar đã nhào lên người anh rồi, em phải vào thang máy rồi, xuống hầm đậu xe, một chút nữa có lẽ không có tín hiệu anh đừng gấp!
Giang Úc: Được.
Nhưng cho dù thế nào, hiện tại Ninh Tiêu đã là vợ của anh, không phải đã thuộc về anh sao?
Đêm qua sinh bệnh và xúc động nhất thời gọi luật sư định ra thỏa thuận ly hôn coi như mình nhất thời yếu đuối trốn tránh.
Sau này, chỉ cần anh không nói ra, anh có trăm ngàn cách trói cô vào bên người mình cả đời, mặc dù cô thực sự không yêu anh.
Trong mắt Giang Úc lóe qua một tia sâu thẳm.
Gần như cùng lúc Ninh Tiêu buông điện thoại xuống, ấn nút tầng -2 ở bên cạnh, mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, ai nghĩ tới ngay tại lúc này, một bàn tay trắng nõn đột ngột chen vào trong, sau đó thang máy chậm rãi mở ra, lộ ra Tống Ân Tâm chạy đến khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy vội vàng tiến vào.
“Ninh… Ninh lão sư…”
Cô gái thở hổn hển gọi cô một tiếng như vậy.
“?”
Ninh Tiêu quay đầu dò hỏi nhìn cô ấy một cái.
“Tôi… tôi…”
“Xin lỗi!”
Do dự hai tiếng, bỗng nhiên Tống Ân Tâm khom lưng thật sâu với cô, cứ như vậy lớn tiếng nói xin lỗi.
Ninh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên rầm-
Cả thang máy trong nháy mắt tối sầm, thang máy lắc lư cũng khiến cho hai người bọn họ lảo đảo theo.
Ninh Tiêu: ?
Không phải chứ? Không phải chỉ bị nữ chính khom lưng một cái sao? Nhanh như vậy đã khiến cốt truyện bất mãn rồi?
Hơn nữa cô còn nhớ loại kịch bản bị nhốt trong thang máy không phải là cốt truyện quan trọng của nam chính và nữ chính sao? Tại sao cô và nữ chính cùng đi vào thanh máy cũng có thể xảy ra sự cố bị nhốt, chẳng lẽ nữ chính chính là nhân vật trăm phần trăm bị nhốt trong thang máy sao?
Ninh Tiêu âm thầm phỉ nhổ trong lòng, sau đó cô đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, cốt truyện bị nhốt trong thang máy sở dĩ quan trọng như vậy bởi vì nữ chính có chứng sợ hãi giam cầm!
Mới nghĩ đến đây, giây tiếp theo-
“Aaa!”
Vốn còn yên lặng như gà ở bên người bỗng nhiên bộc phát ra tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, tiếp theo là tiếng đánh vào thanh máy, tiếng ho khan, khóc lớn liên tiếp vang lên.
Đến khi Ninh Tiêu nghe đến hơi nhíu mày nhắm mắt, không dấu vết mà lùi sang một bên, nhưng không nghĩ đến ngay tại lúc này, Tống Ân Tâm đã ho khan đến sắp bắt đầu nôn ra, nếu như thật sự nôn ra còn có thể ở trong thang máy này sao? Dù sao thang máy cũng không phải lập tức liền sửa xong.
Không được, cô bắt buộc phải khiến cô ấy ngậm miệng, ầm ĩ làm loạn sớm muộn cũng sẽ không đủ không khí.
Phải rồi, trong cốt truyện nam chính làm thế nào khiến cô ấy yên lặng?
Ồ, cô nghĩ ra rồi-
Cảm nhận được vị trí của Tống Ân Tâm, Ninh Tiêu chuẩn xác vươn tay về phía cô ấy, sau đó kéo cô ấy lại một phen, ấn vào trước ngực mình, vỗ nhẹ sau lưng cô ấy một chút.
“Đừng ồn ào.”
Cảm xúc mềm mại đột nhiên xảy ra trực tiếp đâm Tống Ân Tâm ngốc rồi, cô ấy… cô ấy chôn vào ngực nữ thần rồi?
Trời ơi!
A!
Cô ấy chết rồi!
Vì thế khi anh em Giang Úc và Giang Duệ nhận được tin nhắn vội vội vàng vàng chạy đến, trong thang máy đang chậm rãi mở ra, nhìn thấy Tống Ân Tâm đang ôm chặt Ninh Tiêu không ngừng cọ vào l*иg ngực cô, hạnh phúc đến cả người đều sắp biến thành bong bóng, mà Ninh Tiêu đang cau mày vỗ nhẹ sau lưng vụng về an ủi cô ấy.
Giang Úc: ?
Giang Duệ: ?