Chương 22.1. Đại lão hào môn ngồi xe lăn (4), Giang – muộn tao – Úc

* Muộn tao:

Tiếng Hán thể là 闷骚 (Mèn são)

闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách

骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã

Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…

----------------------------

Theo xe chạy phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, Ninh Tiêu đang lái xe tranh thủ liếc nhìn cổ tay trống rỗng của mình, khóe miệng không tự chủ được mà hơi hơi nâng lên.

Chậc, từ lâu đã nhìn không thuận mắt chiếc vòng tay kia, cuối cùng cũng “ném” đi được rồi!

Chính là dáng vẻ muộn tao đoan chính kia của Giang Úc…

Phốc.

Bời vì thời gian đi công ty đã gần trưa, trên đường không bị kẹt xe, Ninh Tiêu lái xe của Giang Úc rất nhanh đã đến dưới lầu của Giang Thị.

Ngay tại khi Ninh Tiêu đang lái xe đi vào hầm đậu xe, hai người phụ nữ mặc đồ công sở vừa mới cười cười nói nói đi ra từ trong nhà hàng cơm trộn kiểu Hàn Quốc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sườn mặt của Ninh Tiêu vừa hạ xuống cửa sổ xe.

“Ai ai, mau nhìn, cô mau nhìn!”

“Đây không phải là… trời ơi, tôi không nhìn nhầm chứ? Lại là một chiếc xe mới?”

Một người trong đó đè thấp giọng nói kinh ngạc nói.

Hai người này không phải người khác, chính là cùng bộ phận thiết kế với Ninh Tiêu, nhà thiết kế dường như cùng cô chân trước chân sau tiến vào công ty.

Theo chiếc xe dần dần biến mất sau cửa hầm để xe của công ty, hai người không khỏi trao đổi ánh mắt khó hiểu với nhau.

Chính ánh mắt này khiến cho hai người bọn họ sau khi trở về công ty, bưng theo ly nước vào phòng trà vẫn không quên bát quái như cũ.

“Chậc chậc chậc, tuần trước là cái gì nhỉ, hình như là Lamborghini phải không? Hôm nay lại là Bentley, chậc! Còn có cô có từng chú ý không, quần áo trang sức trên người cô ta thay đổi, khi vừa đến Giang Thị đó đều là mặc hàng vỉa hè gì đó chứ, những thứ đó tặng cho tôi tôi còn không thèm! Cô ta ấy, nếu như không có khuôn mặt đó, mặc những thứ đồ đó lên người, chính là tai họa trong tai họa được không? Nhưng cô đã chú ý đến quần áo của cô ta sau đó chưa? Tất cả đều là hàng hiệu đó! Trời ơi, chiếc khăn lụa màu vàng nhạt kia của cô ta tôi còn từng cố ý tra trên mạng, cô biết bao nhiêu tiền không? Năm vạn! Chỉ riêng một chiếc khăn thôi! Đều hơn một tháng lương của tôi rồi! Cứ nói với cô tám chín phần cô ta bị người khác bao nuôi cô còn không tin? Hôm nay tận mắt thấy được đã tin chưa?”

Một người tóc ngắn trong đó, người phụ nữ vóc dáng hơi cao mặc áo xanh trên mặt hâm mộ ghen tị mà nói như vậy.

“Tin rồi tin rồi, lời nói của chị Trương tôi không tin lúc nào chứ! Nhưng với khuôn mặt kia cơ thể kia của cô ta có đại lão bằng lòng tiêu số tiền lớn bao nuôi, tôi không thấy kỳ quái, vậy quả thực… quả thực chính là tuyệt thế vưu vật! Có lúc tôi nhìn thấy còn có hơi muốn chảy nước miếng, ai, nếu như ngày nào đó cơ thể của tôi cũng đường như vậy thì tốt rồi…”

Cô gái tóc dài thấp nhỏ vẻ mặt khao khát.

“Khụ, tôi nói cho cô chuyện này, cô đừng nói ra ngoài nhé!”

“Ai cô nói đi nói đi, tôi là người như thế nào chị Trương còn không biết sao? Chắc chắn sẽ không nói ra ngoài!”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy, người đàn ông bao nuôi cô ta tám chín phần chính là sếp lớn trong công ty!”

“Thật hay giả vậy?”

“Tôi còn có thể lừa cô sao, lần trước tôi còn tận mắt nhìn thấy giám đốc đầu trọc của chúng ta bị người phụ nữ đó dạy dỗ như cháu trai vậy, nếu không phải bên trên có người, cô ta có thể kiêu ngạo như vậy sao?”

“Còn có chuyện này? Vậy cô nói người bao nuôi cô ta sẽ là ai? Sẽ không phải là phó tổng giám đốc Trần chứ, trời ơi, tuổi của phó tổng giám đốc Trần đều có thể làm ông nội của cô ta rồi đi, cũng có lẽ không phải Hoàng đổng, Hoàng đổng nổi tiếng yêu bà xã, chắc cũng không thể là…”

“Hi hi hi…”

“Ha ha ha…”

Hai người phụ nữ cố hết sức đè thấp giọng nói, trên mặt đỏ bừng, biểu cảm lại là vừa phấn khởi lại kích động.

“Ai ai, Tiểu Tống cô nghĩ sẽ là ai?” Một người trong đó dùng khuỷu tay huých vào cô gái đeo kính đen tròn tròn đáng yêu đứng bên cạnh cô ta vẫn luôn không nói chuyện.

Cô gái trông nhỏ nhỏ xinh xắn, khuôn mặt đặc biệt nhỏ, không lớn hơn bàn tay, đôi mắt lại vừa tròn vừa sáng, vừa mới cười lên, mi mắt cong cong, vô cùng khiến người khác yêu thích.

Một huých này khiến cà phê hòa tan cô gái cầm trong tay trực tiếp đổ ra ngoài chiếc ly, điều này khiến cho khuôn mặt cô ấy tức khắc lướt qua một tia đau lòng.

Ôi, thật đáng tiếc, vị của cà phê này là ngon nhất rồi, có thể nâng cao tinh thần lại còn đặc biệt ngọt, hu hu.

Sau khi kêu gào một tiếng trong lòng, cuối cùng cô ấy mới chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ cao cao ở một bên: “Cái gì là ai? Lúc nãy mọi người đang nói cái gì?”

Khuôn mặt cô gái ngơ ngác.

Bộ dáng đơn thuần đáng yêu này ngoài nữ chính Tống Ân Tâm còn có thể là ai?

Lúc nãy là cô ấy vào phòng trà trước, sau đó hai người phụ nữ này mới hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng cùng nhau chen vào trong, chỉ tiếc từ lúc mới bắt đầu cô ấy liền vẫn luôn nghe không hiểu hai người này đang nói những chuyện gì, chỉ biết đại khái hình như hai người này đang nói một người phụ nữ đã bị bao nuôi, vì vậy có thể đổi xe để lái, mua túi xách quần áo trang sức hàng hiệu.

“À…”

Một câu hỏi ngược này trực tiếp khiến người phụ nữ cao cao bối rối, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tống Ân Tâm liền mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, bản thân cô ta cũng coi là thảo mai, làm gì không biết nhà thiết kế Ninh Ninh Tiêu cao cao tại thượng kia đối với những người khác còn tốt, nhưng khi đối với vị trợ lý Tống mới đến này, trong mắt sẽ không có lý do lóe qua tia đố kỵ không thể nói rõ, ngay cả cô ta cũng không hiểu cô ta đang đố kỵ những cái gì, có cái gì để đố kỵ.

Còn có, đừng cho rằng cô ta không biết những bản thảo thiết kế kia mà vị trợ lý Tống này nộp trên bị ai ép xuống, trong lòng cô ta đã quá rõ ràng, vị đại mỹ nữ Ninh kia trên mặt nhìn có vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh, nhìn thấy trợ lý Tống thỉnh thoảng còn cười biểu dương cô ấy, nhưng bản thảo thiết kế của đối phương có tám chín phần là bị cô ta cắt bỏ rồi, dù sao giám đốc trọc đầu kia là một kẻ ba phải, sau khi biết sau lưng Ninh Tiêu có người còn không nhanh chóng chạy theo, vị trợ lý Tống này chính là có thiên phú cao nữa ông ta cũng có thể làm bộ như không nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt người phụ nữ cao cao nhìn về phía Tống Ân Tâm chậm rãi từ tìm tòi nghiên cứu trước dó biến thành nhàn nhạt thương hại.

Trước đây cô ta còn từng xem qua bản thảo thiết kế của vị này, nói thật, thật sự rất tốt, đặc biệt có linh cảm.

Chẳng qua quy tắc sinh tồn trong văn phòng, không quan tâm đến chuyện nhàn rỗi, lại nói cô ta là người có được lợi ích, cuộc thi thiết kế lớn trước đây, cô ta là người cuối cùng chen được vào trong danh sách thi đấu, cô ta điên rồi mới nhắc nhở cô gái này, nhà thiết kế chính thích âm thầm ra tay với cô ấy.

Cứ để mặc cô ấy ngốc nghếch như vậy, cũng rất tốt.

Bên này cô ta nghĩ những thứ này, bên kia người phụ nữ thấp nhỏ bởi vì suy nghĩ tương đối nông, vừa nghe Tống Ân Tâm hỏi vậy, lập tức bừng bừng hứng thú mà chen lại đây: “Ôi, còn có ai chứ? Đại mỹ nữ Ninh Tiêu đó, cô không biết sao? Ồ cô đến tương đối muộn, nhưng tương đối muộn vậy cô bình thường không chú ý đến đối phương đang dùng những thứ gì sao? Nghe nói hoàn cảnh gia đình của cô ta không thể nào, lương của nhà thiết kế chính cũng chỉ có vậy, cô nói xem làm sao cô ta mới có thể mua sắm cho bản thân như thế chứ, còn không phải là… ừm ừm?”

Vừa nói xong, cô ta ném ánh mắt mập mờ về phía cô ấy.

Nghe vậy, đôi mắt Tống Ân Tâm bỗng nhiên trừng đến tròn xoe.

Làm, sao, có, thể?

Ninh Tiêu, ôi!

Nàng Muse cho linh cảm của cô ấy!

Không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào…

Ninh Tiêu xinh đẹp như vậy, còn ưu tú như vậy, quả thực chính là dáng vẻ cô ấy từ nhỏ đến lớn nằm mơ cũng khao khát, hơn nữa sở dĩ cô ấy sẽ thiết kế nhiều như vậy đều là tưởng tượng trong đầu nếu như đối phương mặc lên sẽ là hình ảnh tuyệt đẹp như thế nào? Làm sao cô có thể bị người khác bao nuôi?

Trời mới biết đối phương xinh đẹp đến nỗi có khi chỉ mỉm cười với cô ấy, một cô gái như cô ấy có khi nhìn thấy đều sẽ cảm thấy chân mềm đứng không vững, càng đừng nói đến giai đoạn hiện tại của cô ấy hầu như phần lớn linh cảm đếu là từ đối phương!

Trong phòng làm việc trong nhà của Tống Ân Tâm đều là treo ảnh cô ấy chụp trộm đối phương đó, có những lúc ở nhà ăn cơm chỉ cần nhìn ảnh chụp của Ninh Tiêu cũng có thể khiến cô ấy ăn thêm hai bát, không có nguyên nhân khác, chỉ có thể là do nhan sắc quá ngon miệng rồi! Thật sự cô ấy nằm mơ đều muốn làm bạn với Ninh Tiêu, làm bạn thân!

Tiếc là người ta quá bận, lại có chút lạnh lùng, cô ấy căn bản không tìm được cơ hội đến gần!

Bây giờ hai người này…

“Các cô nói linh tinh! Cô ấy không thể nào, tôi không tin, cô ấy sẽ không thể bị người ta… như vậy đâu! Không được, tôi phải đi hỏi cô ấy…”