- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 21.2
Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 21.2
Đáng tiếc mặc kệ anh ta gõ cửa như thế nào, Giang Úc đều không có ý muốn buông tha cho anh ta tiến vào, không vì điều gì khác, đơn giản là vì lúc nãy động tác của Giang Úc quá mức cấp bách, dẫn tới việc hiện tại anh cùng Ninh Tiêu tư thế thật sự rất ái muội, nam trên nữ dưới, khuôn mặt nhỏ của đối phương còn dính sát vào ngực anh, lại bởi vì cổ áo ngủ của anh hơi mở, ấn quá chặt khiến cho đôi môi ấm áp của đối phương trực tiếp dán lên, vừa nhận ra sự đυ.ng chạm, thân hình Giang Úc lập tức cứng đờ, đồng thời ngón tay lại vô thức siết chặt.
Lý trí nói cho anh cần rút lui ngay lập tức, nhưng thân thể giống như bị người khác điểm huyệt, không thể động đậy.
Đồng thời nhiệt độ trên mặt anh bất giác tăng lên, trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Anh ta đi ra ngoài rồi sao?’’
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói ôn nhu của Ninh Tiêu rốt cuộc vang lên.
Đối phương vừa cất tiếng, xúc cảm mềm mại trước ngực liền càng rõ ràng.
Bởi vì như vậy, cả người Giang Úc lúc này giống như bị điện giật mà đột nhiên lùi ra sau, vì lùi quá gấp, chân lại không linh hoạt, cả người thiếu chút nữa cứ như vậy mà ngã xuống giường, cũng nhờ Ninh Tiêu nhận thấy chuyện không ổn, duỗi tay ra kéo anh lại, lúc này mới tránh được thảm kịch.
“Thế nào? Anh không sao chứ?”
Chờ Giang Úc ổn định thân mình, Ninh Tiêu lập tức mở miệng hỏi.
“… không có sao.”
“Anh cẩn thận một chút, lỡ té ngã thì làm sao bây giờ? Nếu anh ta đã đi ra ngoài, em trước tiên sẽ gọi bác sĩ Lục lại đây kiểm tra, tối hôm qua em đã bảo bác sĩ Lục cùng trợ lý ở nhà ngủ qua đêm, hiện tại có lẽ bọn họ đã tỉnh.”
“Được.”
Giang Úc hơi gật đầu, sau đó nhìn đối phương đứng dậy gọi điện thoại, lại tới hướng một bên phòng để quần áo mà đi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra, anh rốt cuộc đang làm gì vậy.
Một lúc sau, bác sĩ Lục và những người khác tiếp điện thoại liền tới đây, đồng thời Giang Duệ vẫn luôn ở ngoài kêu gào cũng đi vào theo.
Vừa bước vào liền tìm tòi khắp nơi, không thấy được Ninh Tiêu, anh ta cũng không có ý định buông tha cô, “Bác sĩ Lục, thân thể anh trai tôi thế nào? Không có chuyện gì đúng không? Anh, rốt cuộc Ninh Tiêu chăm sóc anh như thế nào? Làm thế nào đang êm đẹp lại phát sốt? Cô ta rốt cuộc có thể làm vợ hay không! Ở trong công ty nhưng thật ra diễu võ dương oai…”
“Đủ rồi…”
“Anh cũng có tư cách chất vấn tôi à?”
Giang Úc bên này nhíu mày lời còn chưa nói xong, một đầu khác âm thanh Ninh Tiêu đã vang lên.
“Dựa vào cái gì tôi không thể chất vấn cô, nằm trên giường chính là anh trai ruột của tôi…”
Vừa nghe Ninh Tiêu nói, trên mặt Giang Duệ nhanh chóng xuất hiện một tia oán hận cùng không cam lòng, lại đột nhiên quay đầu, nhìn Ninh Tiêu đã đổi quần áo trên người đang chậm rãi đi tới phía đối diện mình.
Cô còn không phải cái loại người ái mộ hư vinh, vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, thậm chí tình yêu cùng hôn nhân đều có thể bán rẻ, người phụ nữ hám giàu, anh ta dựa vào cái gì mà không thể chất vấn cô! Anh trai anh ta sinh bệnh, không phải là do người bên gối như cô làm không đúng bổn phận hay sao? Mỗi ngày đều dành thời gian ở công ty còn nhiều hơn so với ở nhà, còn không phải bởi vậy mà anh trai anh ta gặp sơ sót, sinh bệnh thành như vậy sao.
“Người anh cưới là vợ, chứ không phải một bảo mẫu.”
Đúng lúc này, Giang Úc đột nhiên cau mày mở miệng.
Anh không hiểu tại sao Giang Duệ lại luôn đem việc không chăm sóc treo bên miệng như vậy.
“Anh…”
Giang Duệ có chút bất mãn.
Mà Ninh Tiêu lúc này cuối cùng cũng đi tới mép giường, đắp lại chăn cho Giang Úc xong mới khoanh tay quay đầu nhìn về Giang Duệ phía sau. Cũng không thèm để ý hiện tại quản gia Giang, bác sĩ Lục và nhưng người khác vẫn còn đứng ở trong phòng, đã trực tiếp mở miệng, “Như thế nào, anh cũng biết người nằm trên giường chính là anh trai anh sao?”
Nâng tay lên, nhìn đồng hồ, tiếp tục nói, ”Tôi nhớ rõ là khoảng 2 giờ đêm hôm qua tôi đã nhờ trợ lý Tiểu Chu thông báo cho anh tin Giang Úc phát sốt, hiện tại là 10 giờ sáng, nghĩa là đã qua suốt 8 tiếng, anh bây giờ mới đến? Tới giờ vẫn chưa làm được cái gì, rốt cuộc là ai cho anh dũng khí tới chất vấn tôi, một người chăm sóc anh ấy suốt 8 tiếng từ tối hôm qua tới tận bây giờ, Lương Tịnh Như* sao?
*Ca sĩ hát bài hát Dũng khí.
“Tôi…”
Giang Duệ nghẹn lời.
“Còn nữa, chị dâu cả như mẹ, sự giáo dục từ nhỏ đến lớn cho phép anh sai khiến mẹ anh, hô to gọi nhỏ như vậy sao? Thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Nói xong, Ninh Tiêu nhếch mép cười.
Cô đã sớm không thể chịu đựng nổi tai họa này, Giang Úc là bởi vì anh ta mà gãy chân, để cứu anh ta. Cuộc sống sau hôn nhân không hạnh phúc cũng bởi vì anh ta, vì anh không đi tìm kiếm chân ái sau hôn lễ của hai người, vì không cam lòng mà cố ý tìm công tác ở Giang thị, mỗi ngày khiến cho người ta ngột ngạt. Cuối cùng chết thê thảm cũng bởi vì anh ta, rốt cuộc kiếp trước anh đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại có một đứa em trai như vậy!
Có phải chỉ vì anh ta làm nam chính?
Cho nên so với anh ưu tú, cùng nữ phụ có chút gút mắc, Giang Úc cần thiết phải dùng tới cái chết để đánh thức lòng cầu tiến của Giang Duệ, đồng thời nhường lại vị trí cho anh ta sao?
Nam chính sao, đi chết đi.
Bên này Giang Duệ đã trực tiếp bị một phen lời nói của Ninh Tiêu làm cho sửng sốt, cuối cùng ngơ ngác mà đứng tại chỗ nửa ngày không thốt lên được một tiếng.
“Muốn gặp anh trai thì nhanh lên, nhiệt độ trên người anh ấy vừa mới giảm đi, hiện tại thân thể còn rất suy yếu, anh không cần phải lớn tiếng ồn ào ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi, cảm ơn.”
Ninh Tiêu châm chọc nói xong, quay đầu nhìn về Giang Úc phía sau, kéo lại chăn cho anh, “Tối qua trằn trọc cả đêm, anh trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt vào, em xuống lầu nhìn xem dì Vương trong bếp làm cái gì, lát nữa mang lên, hai người cứ nói chuyện trước đi.”
Nói xong,cô đứng dậy hôn lên trán Giang Úc, sau đó xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn tới Giang Duệ đang đứng ở cánh cửa, bước thẳng xuống lầu.
Chờ tới lúc cô bưng cháo gà lên lầu, đã sớm không thấy bóng dáng Giang Duệ, bác sĩ Lục và những người khác thấy Giang Úc không có vấn đề gì cũng đều đã rời đi.
Toàn bộ phòng chỉ còn lại một mình Giang Úc biểu tình cứng nhắc nhìn bản báo cáo của công ty.
Vừa tiến đến mép giường, Ninh Tiêu liền lập tức duỗi tay lấy máy tính bảng từ tay anh ra, “Được rồi được rồi, công ty không phải một ngày thiếu anh liền không xoay sở được, anh hiện tại quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi, bất quá trước khi nghỉ ngơi, tốt nhất trước tiên ăn một chút thức ăn lót dạ, cháo này là tối hôm qua tỉnh lại dì Vương vẫn luôn nấu, nấu đến bây giờ, đã mềm đặc, một lát nữa ăn xong, ngủ một giấc”
Nghe vậy, Giang Úc ngẩng đầu lên, sâu trong đáy mắt chợt xẹt qua tia phức tạp.
Phải biết rằng tối hôm qua, trước lúc ngủ anh đã kêu luật sư chuẩn bị hiệp nghị ly hôn của hai người, nhưng giờ cô lại…
Là thương xót cho anh sao? Bởi vì anh sinh bệnh, cho nên mới…
Nhưng là anh có chút không rõ rõ ràng trước kia cô đối với tiểu Duệ vẫn luôn tránh né, nhưng vừa rồi vì cái gì, còn có nụ hôn kia.
Nghĩ đến đây, Giang Úc liền cảm thấy giữa mày có chút hơi hơi nóng lên.
Thấy Ninh Tiêu múc một muỗng cháo đưa đến miệng anh, vừa mới chuẩn bị nói để tự mình làm, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn nuốt xuống trở lại, nghiêm túc mà bắt đầu ăn cháo cô đút.
“Một lát nữa em sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi, em đến công ty một chuyến, hôm nay không đi làm còn chưa có xin nghỉ với cấp trên, vẫn là nên tới một chuyến, anh có cái gì ở công ty muốn yêu cầu em mang về không?”
“Ừm? Không có, buổi chiều Thời Phương sẽ trở về, đến lúc đó, cậu ta sẽ mang công việc cần xử lý đến đây.”
“Phải không? Vậy được rồi, buổi chiều em sẽ cố gắng về sớm hơn một chút, nếu không, em dứt khoát liền xin nghỉ mấy ngày, chờ anh hoàn toàn khỏe mạnh em sẽ đi làm trở lại.”
“Không cần, em cứ thoải mái đi làm đi.”
Giang Úc nhẹ giọng trả lời
Anh biết cô thích đi làm như thế nào, lần này vì anh bị sốt nhẹ mà cô không đến công ty, điều này đã nằm ngoài dự kiến của anh, không nghĩ tới…
Anh không rõ cô muốn làm gì? Càng không biết giấy ly hôn kia của anh rốt cuộc là sai hay đúng.
Chờ đút xong cháo, Ninh Tiêu để chén qua một bên, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó ở trên, dưới giường.
“Em tìm thứ gì?”
“A, là một cái lắc tay, vụn kim cương, anh thấy không?”
“…không thấy.”
“Trước kia… khụ, trước kia do người khác tặng… Quên đi, tìm không thấy cũng không sao, đồ vật không quan trọng, anh mau nghỉ ngơi đi, em lập tức xuống lầu ăn một chút gì đó liền đến công ty, em đi nhanh về nhanh được không?”
“Ừm. Trên đường cẩn thận.”
“Em sẽ.”
Vừa nói cô vừa hôn lên má Giang Úc “Chúc anh có một giấc mơ đẹp.”
Chỉ để lại một câu như vậy, cô cười liền không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại Giang Úc biểu tình ngơ ngẩn nằm trên giường, một lúc sau mới duỗi tay sờ soạng gương mặt mình, cười nhẹ.
Cũng không biết qua bao lâu, thay vì thành thật nằm trên giường ngủ, Giang Úc lại ngồi xe lăn đi tới trước cửa sổ sát đất, cứ như vậy mà nhìn Ninh Tiêu mở xe anh ra chậm rãi rời khỏi biệt thự, nhìn chiếc xe kia dần dần đi xa, mà lúc này, anh không ngừng vuốt ve chiếc lắc vụn kim cương trong tay.
Từ tư liệu đã điều tra, thời điểm sinh nhật của đối phương, đây là thứ Giang Duệ tiết kiệm ba tháng tiền lương mua cho cô sao?
Nếu anh không tính sai, mới vừa rồi Ninh Tiêu chính là tìm cái này…
Người đàn ông híp mắt lại, không ngừng vuốt ve qua lại chiếc lắc trong tay, chờ chiếc xe hoàn toàn biến mất, bỗng nhiên anh gọi cho một số điện thoại.
“Tiểu Chu, đúng là tôi, không có việc gì, chỉ là đi đến Phỉ Duyệt đặt cho tôi một chiếc lắc tay kim cương, ừm, tôi nhớ rõ nhà bọn họ có một cái bảo vật trấn điểm đúng không? Tốt, cái đó, tốc độ càng nhanh càng tốt.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 21.2