Ngay lúc Diêm Liệt đang nhiệt huyết, thì ngay giây tiếp theo giáo viên quản lý ký túc xá đã mặt không đổi sắc mà chen vào giữa hai người: "Vẫn chưa nói hết à? Mười một giờ rưỡi rồi, tôi phải đóng cửa."
Nói xong, liền đứng bên cạnh hai người giống như một pho tượng, tư thế giống như có chuyện thì nhanh nói nói, có rắm thì nhanh thả vậy.
Lúc này, khóe miệng Diêm Liệt liền giật giật: "Tôi..."
Muốn nói, nhưng nhìn người đứng ở bên cạnh anh lại không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu tẻ nhạt: "Hết rồi."
Nghe thế, cô ta cũng không cho hai người thời gian để phản ứng lại, không chút do dự mà kéo cánh cửa ký túc xá co giãn.
"Ba!"
Khóa lại, ngáp một cái, trở về phòng, động tác liền mạch lưu loát, thật dứt khoát nha!
Ninh Tiêu đứng ở trong cửa, Diêm Liệt đứng ở ngoài cửa, nhìn cũng không giống như đang diễn kịch tái hợp, mà là nước mắt của song sắt.
Quay đầu đi, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Diêm Liệt, Ninh Tiêu có chút không nhịn nỗi nữa.
"Khụ, đã khuya lắm rồi, tôi cũng phải về nhà, cậu... ngủ ngon."
Đã sớm muốn tỏ tình rồi mà một lần, hai lần, ba lần đều bị cắt ngang, mà mỗi lần phương thức đều lúng túng như vậy, Diêm Liệt muốn điên lên rồi, cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là cho ra kết luận ngày hôm nay không thích hợp, chúc Ninh Tiêu ngủ ngon xong liền bỏ chạy giống như ở phía sau có cái gì đang đuổi theo anh vậy.
"Ha ha ha..."
Nhìn bóng lưng của anh, Ninh Tiêu không kiềm chế nỗi mà bật cười, cười xong, mới chậm rãi mà đáp lại câu ngủ ngon, sau đó xoay người liền đi vào trong ký túc xá.
Buổi tối, nằm ở trên giường.
Diêm Liệt đã lăn qua lộn lại hơn mười lần vẫn có chút không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ lại lời nói của ông ngoại mình.
Ông nói ông cũng không biết vì lý do gì, mà hôm nay cả ba anh và dì nhỏ đều gọi điện đến, nói là chủ nhật sẽ tới Thiển Xuyên một chuyến, bọn họ còn muốn gặp anh, nếu như anh nguyện ý thì đến, không muốn thì thôi, ông cũng không miễn cưỡng.
Lúc này, dì nhỏ và Diêm Chính đều gọi điện đến, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện anh bị người ta tập kích, hôm nay chỉ thiếu chút xíu nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là con mắt của anh đã không còn rồi, nếu không phải Ninh Tiêu...
Loại kỷ niệm không vui này làm anh vô thức nhớ đến lúc anh còn ở thủ đô, bởi vì sa sút tinh thần lâu ngày, nên một hôm anh đánh nhau với người ta, đánh đến nỗi sau khi trở về người toàn là vết thương, ngồi ở trạm xe buýt đầu đường, đột nhiên nhìn thấy một người mẹ đang răn dạy đứa con đi đánh nhau với người ta đến cả người đầy bùn của mình.
"... Không lo học hành cho tốt suốt ngày chỉ giỏi đi đánh nhau, hừ, người ta sợ nên mới kêu con một tiếng lão đại, còn ở sau lưng người ta đều xem con như một kẻ ngốc vậy ngươi, bây giờ bọn họ cố gắng học thật giỏi, tương lai thi vào đại học, sau này ra trường tìm được một công việc tốt, cuộc sống tốt đẹp, còn con thì sao, đánh nhau thì có thể làm nên được cái trò trống gì? Bộ dạng của con như thế này, một bụng trống rỗng không có gì ngoài ngốc nghếch, sau này dù có ra công trường chuyển gạch người ta cũng không cần, chỉ có thể đi ăn xin thôi! Con cho rằng bọn họ dụ dỗ con, đi theo con, cung phụng con, là vì muốn tốt cho con sao? Đó là đang hại con đó con có biết không?"
Một đoạn trách mắng như vậy liền đánh trúng tim của Diêm Liệt.
Bắt đầu từ lúc đó, anh liền muốn thử học tập thật giỏi, thì xem như tất cả mọi người đều sẽ buông tha cho anh, anh cũng không nên vứt bỏ chính mình, thậm chí anh còn xin Diêm Chính mời gia sư về nhà dạy kèm cho mình, nỗ lực vươn lên.
Nhưng có trời mới biết, anh mới tiến bộ chưa đến nửa tháng, thì đã có một chiếc ô tô mất khống chế mà lao về phía anh, nếu lúc đó anh không tránh kịp, chỉ sợ hiện tại mộ phần đều đã cỏ cao nửa thước rồi.
Mà trong lúc vô tình, anh lại nghe được cuộc nói chuyện của mẹ kế với một người khác, nói cái gì mà không đâm chết được thằng ranh con đó là do mạng nó lớn, tôi không cần biết, nó vĩnh viễn cũng không thể vượt mặt A Diệp của tôi, nhà họ Diêm chỉ có một thiếu gia duy nhất chính là A Diệp!
Lúc đó, anh thậm chí cũng không biết bản thân mình đã ngồi xổm trong góc phòng bao lâu, lúc đứng dậy hai chân đều đã không còn cảm giác gì.
Sau này chỉ cần gặp lại cái người phụ nữ luôn nhìn mình cười ôn hòa, dễ gần kia, anh liền cảm thấy ớn lạnh cả người.
Cũng bởi vậy, nửa tháng tiến bộ của anh cũng dừng lại ở đây, anh còn nghe thấy Diêm Chính nói mình là cái đồ gỗ mục không thể mài, sau đó cũng không để ý đến anh nữa.
Bây giờ, lại chủ động gọi điện nói muốn gặp anh.
A.
Anh không phải mới chỉ một lần nghe dì nhỏ nói về tình hình ở thủ đô, nhà họ Bạch đã không ổn rồi, bị xử lý chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ cần lộ ra một lỗ hổng, những nhà khác sẽ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh mà xông lên cắn xé.
Mà sau khi bên phía ông ngoại Thẩm bị lật đổ, mẹ anh liền bị xa lánh, nhờ có dì nhỏ chống đỡ mới có thể đứng lên lại, dì nhỏ tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể làm cho nhà họ Thẩm một lần nữa có tên ở thủ đô.
Diêm Liệt nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cho nên mới có việc Diêm Chính chủ động lấy lòng như bây giờ, thật sự là quá nực cười rồi!
Nghĩ tới đây, anh giật giật khóe miệng, nhìn ánh trăng đang mờ dần ngoài kia.
Cùng lúc đó, tại thủ đô.
Diêm Chính vẻ mặt lạnh lẽo mà trực tiếp bước vào cổng lớn nhà họ Diêm, đi thẳng lên lầu, trực tiếp đi vào phòng con trai nhỏ Diêm Diệp của ông.
Liền nhìn thấy Bạch Thanh Bình đang ngồi trước cửa sổ cho Diêm Diệp uống thuốc Đông Y, ánh mắt của người đàn ông hơi lóe lên, dừng lại, nói: "Này, xong rồi thì đến phòng sách tìm tôi."
Nói xong liền đi mất.
Nghe vậy, tay Bạch Thanh Bình trong chốc lát liền căng thẳng, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt con trai mình liền vỗ nhẹ tay cậu mà cười cười đứng lên, đi ra cửa giống như nữ quân nhân chuẩn bị ra chiến đấu.
"Mẹ..."
Thiếu niên ốm yếu niên sau lưng bà đột nhiên mở miệng "Không hạnh phúc thì ly hôn đi, con sẽ luôn đứng về phía mẹ, con không cần tiền, không cần số tài sản đó, con thích toán, thích nghiên cứu, sau này con sẽ học tập thật giỏi, dựa vào bản thân để cho mẹ có cuộc sống tốt, sống thật hạnh phúc."
Nghe vậy, Bạch Thanh Bình thoáng dừng chân lại, mạnh mẽ mà nhịn xuống sự chua xót trong mắt.
"Đứa nhỏ ngốc..."
Bà chỉ bỏ lại một câu nói như vậy, liền nhấc chân đi ra ngoài.
Tay bà đã sớm không còn sạch sẽ nữa, đứa nhỏ ngốc này còn tưởng rằng chỉ cần ly hôn là có thể thoát khỏi vũng bùn này sao, không từ mà biệt, cho dù có nói ra hết thì Tɧẩʍ ɖυng cô ta cũng không bỏ qua cho bà đâu, ai bảo bà hết lần này đến lần khác ra tay với đứa con hoang kia chứ, đáng tiếc lần này không lấy được mạng của thằng ranh con kia, không thể dẹp hết mọi vật cản cho A Diệp trước khi bà ta vào tù rồi.
A.
Người đàn bà này vừa bước vào phòng sách, một quyển sách lập tức lướt qua cánh tay bà, nặng nề mà ngã lên bức tường phía sau.
"Bà xem lại chuyện tốt mà mình đã làm một chút đi!"
Diêm Chính cắn răng nghiến lợi nói. Nghe vậy, trong ánh mắt bà ta thoáng qua một tia thù địch, sau đó hờ hững khoanh tay, ngồi xuống cái ghế sô pha cách đó không xa.
"Thế nào? Không phải là đứa con hoang đó vẫn chưa chết sao?"
"Bà nên cảm thấy may mắn là không chết đi, nếu không bà cảm thấy nhà họ Bạch các người sẽ có kết quả tốt gì? Người phụ nữ Tɧẩʍ ɖυng kia có tính cách gì, đương nhiên bà cùng lắm chỉ là kêu người lái xe dọa Diêm Liệt một chút, cô ta liền đuổi theo cắn bà mười năm, còn hiện tại... A, cô ta hiện tại lăn lộn thuận lợi như thế, bà cho là chuyện này sẽ bỏ qua dễ dàng vậy sao?"
"Thuận lợi đến cỡ nào cũng là do cô ta ngủ với đàn ông mới có!"
"Đó cũng là bản lĩnh của cô ta, chỉ ngủ với một mình Thịnh Sâm mà đã có địa vị bây giờ rồi, đổi lại là bà, bà làm được không? Hơn nữa Thịnh Sâm người ta độc thân, mặc dù hoa tâm, nhưng bây giờ vì Tɧẩʍ ɖυng cũng bắt đầu thay đổi, tin rằng không được bao lâu nữa là có thể bước vào cửa lớn nhà họ Thịnh, đến lúc đó xử lý một mình bà càng dễ như trở bàn tay."
Bước vào cửa lớn nhà họ Thịnh sao? Xùy...
Người đàn bà cười nhạo một tiếng, người khác không nhìn ra, bà còn không nhìn ra được sao? Người phụ nữ Tɧẩʍ ɖυng kia cũng không có ý muốn bước vào cửa lớn nhà ai cả, thứ nhất là cô ta không có tư tưởng đó, thứ hai là không có tình cảm, không thấy cái người mà ngay cả một phiến lá cũng không để dính thân như Thịnh Sâm kia, cũng bởi vì hai người họ ở chung nhiều năm mà bắt đầu động tâm rồi, cô ta vẫn còn ra vẻ thâm tình như trước sao?
Trong lòng cô ta chỉ có người chị gái ma quỷ của mình cùng với cha cô ta và thằng con hoang kia thôi, ngoài ra không còn gì cả.
Mắt người đàn bà híp lại.
"Nói với bà trước, cuối tuần tôi cùng với Tɧẩʍ ɖυng về Thiển Xuyên một chuyến, đến lúc đó bà giúp tôi chú ý tình hình ở thủ đô một chút."
"Ôi, người ba vắng mặt nhiều năm như vậy cuối cùng cũng muốn ra mặt rồi sao? A, chẳng lẽ ông nghĩ ông qua bên đó làm một người ba tốt vài ngày, thì Tɧẩʍ ɖυng sẽ vì thằng nhóc Diêm Liệt kia mà bỏ qua cho ông chứ? Diêm Chính, ông cũng đừng quên, ban đầu khi Thẩm Hâm bệnh nặng nằm ở trên giường, thế nhưng ông lại chủ động chạy theo lấy lòng tôi, hiện tại nhà họ Bạch sắp sụp đổ rồi, tôi cũng hết giá trị lợi dụng rồi, ông lại bắt đầu quay qua nịnh bợ bên kia, trên đời này làm sao có chuyện tốt gì qua mặt ông được? Cũng đúng, da mặt ông dày mà!"
"Bà, cút ra ngoài!"
"A, mặc kệ như thế nào, cô ta đều sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
"Cút!"
Một cuốn sách lại bị ném qua, vợ chồng hai người tan rã trong không vui.
Bà ta đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, viền mắt liền đỏ lên một mảnh.
Diêm Chính, hồi đó ông không nên trêu chọc tôi, bây giờ lại muốn bỏ rơi tôi sao? Đâu có dễ như vậy!
Cho dù có chết, tôi cũng muốn lôi ông theo làm đệm lưng!