“Sau này huynh làm phu quân của muội có được không?"
Trong sơn động đen kịt đưa bàn tay cũng không thể thấy rõ năm ngón tay, thiếu niên nằm trên giường gỗ lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được, trong lúc hoảng hốt bên tai lại vang lên câu hỏi ngây thơ của tiểu cô nương.
Trong bóng tối, cả người Cố Mẫn bỗng dưng mở hai mắt ra.
Mặc dù không cần đưa tay chạm vào, hắn cũng biết lúc này trên mặt hắn rốt cuộc nóng đến mức nào, tim đập nhanh bao nhiêu.
Hắn hiểu, hắn thật sự hiểu, cái gì phu quân, nương tử, gả cưới các loại.
Sở dĩ hiểu, chủ yếu là phụ thân thấy hắn ngày ngày lớn lên, sớm muộn gì cũng cần cưới vợ sinh con, hai năm gần đây liền dạy một chút kiến thức phương diện này, hơn nữa hắn ngẫu nhiên nhìn trộm những việc liên quan đến vợ chồng trong thôn ở chung, không khỏi hiểu ít nhiều.
Phu quân chính là muốn cùng nương tử nhà mình ở chung một chỗ cả đời cũng không tách ra, càng phải đối xử tốt với nàng cả đời.
Trời mới biết sau khi A Bảo hỏi ra lời như vậy, Cố Mẫn ngoại trừ tràn đầy khϊếp sợ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mừng như điên thiếu chút nữa đem cả người hắn đều bao phủ.
Được thôi.
Lúc này, Cố Mẫn ở trong lòng không tự chủ được trả lời như vậy.
Làm sao có thể không được?
Hắn muốn ở cùng A Bảo cả đời cũng không tách ra, còn nguyện ý thề với trời, hắn nhất định sẽ đối tốt với nàng cả đời.
Thậm chí chỉ cần nghĩ đến sau này hắn có thể ngày ngày mở mắt ra là nhìn thấy A Bảo, chỉ cần hắn nghĩ lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của A Bảo, nghe được thanh âm của A Bảo, Cổ Mẫn liền cảm thấy cả người vui vẻ không biết làm sao mới tốt.
Trong bóng tối, Cố Mẫn theo bản năng nhếch khóe miệng, độ cong càng cao, đôi mắt càng sáng.
Đúng lúc này, một tiếng ho khan bỗng nhiên truyền vào trong tai hắn.
Chỉ trong nháy mắt, thiếu niên lập tức mím chặt khóe miệng, chăm chú nghe nửa ngày, phát hiện tiếng họ khan chẳng những không có hòa hoãn, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, hết lần này tới lần khác còn bị đè nén ở trong cổ họng, nghe liền cực kỳ khó chịu.
Vừa nghe liền biết là cha hắn sợ sẽ đánh thức hắn mới...
Rốt cục, Cố Mẫn nhịn không được, trực tiếp ngồi dậy, xuống giường mò mẫm rót một bát nước rồi sờ tới trước giường phụ thân: "Cha, mau uống nước, sao lại họ rồi? Rõ ràng phong hàn đã khỏi, hay là họ khan, có cần xuống núi mời đại phu hay không?”
Nghe được giọng nói của Cố Mẫn, Cổ phụ rốt cục áp chế không được, họ khan vài tiếng, mò mẫm tiếp nhận bát trong tay Cố Mẫn, uống một ngụm, toàn bộ cơ thể rốt cục thoải mái hơn một chút.
"Không cần, tật xấu nhỏ mà thôi, không có việc gì. Ngược lại là con, sao trễ như vậy còn không ngủ? Có phải ở đâu không thoải mái không?”
"Không có, cha, người đừng lo lắng, con rất tốt."
Cố Mẫn vội vàng ann ủi Cố phụ.
"Vậy thì được. Mẫn Nhi, mấy ngày gần đây con chưa từng gặp người dưới chân núi, phải không?”
Câu hỏi của Cố phụ khiến trái tim Cố Mẫn không hiểu sao thấy đột ngột, hắn vội vàng siết chặt nắm đấm, tận lực làm cho thanh âm của mình vững vàng một chút: "Không có, làm sao vậy?”
"Không có gì, chính là ta thấy gần đây dưới chân núi có thể là đang làm hỉ sự gì đó, người qua lại rất nhiều, nếu con gặp phải, nhớ cẩn thận né tránh, ngàn vạn lần đừng để bọn họ phát hiện, biết không?"
"Vâng."
Một hồi lâu, trong bóng tối mới vang lên tiếng thiếu niên rầu rĩ đáp lại.
Cẩn thận dặn dò nhi tử nhà mình xong, bệnh ho khan cũng tốt lên không ít, Cố phụ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, để Cố Mẫn nằm trên giường mình, thẫn thờ nhìn đỉnh đầu một mảnh đen kịt.
A Bảo không hiểu, nhưng hắn nên hiểu.
Bởi vì phụ thân còn có quan hệ với người trong thôn, hai người bọn họ ngay từ đầu đã căn bản không có khả năng cả đời ở cùng một chỗ.
Hắn vốn không nên sinh vọng tưởng.
Nghĩ như vậy, thiếu niên dùng sức mím chặt khóe môi, trong lúc nhất thời khóe mắt có chút nhức.
Hung hãng nhắm hai mắt lại, một chút ẩm ướt trực tiếp chảy qua thái dương.
Ngày qua ngày, trong chớp mắt, năm năm trôi qua.
Lúc này A Bảo đã là một thiếu nữ xinh đẹp mười bốn tuổi, mà Cổ Mẫn cũng sớm đã trở thành đại thiếu niên mười tám tuổi.
Mấy năm gần đây, có thể bởi vì Cố Mẫn trưởng thành, cũng có thể là bởi vì thời gian đã lâu, người trong thôn nói không chừng đã sớm quên mất sự tồn tại của bọn họ, cả người Cố phụ cũng càng ngày càng thoải mái.
Quên đi, quên là tốt.
Đến lúc đó hắn tích góp đủ tiền, mang theo Mẫn Nhi rời khỏi nơi này, tìm một thôn khác hảo hảo ổn định cuộc sống, lại cưới cho Mẫn Nhi một người thê tử tốt, đến lúc đó hắn ngay chết cũng cảm thấy mỹ mãn.
Tính toán của Cố phụ cho tới bây giờ chưa từng gạt qua Cố Mẫn, hơn nữa tài sản hai người tích góp càng ngày càng nhiều, Cố Mẫn cũng biết khả năng không bao lâu, hắn sẽ cùng phụ thân rời khỏi núi sau thôn Thanh Sơn, về sau... Nói không chừng sẽ không bao giờ trở lại nữa...
Dựa nghiêng vào cây hòe cổ thụ, Cổ Mẫn khó chịu nghĩ như vậy.
A Bảo đi lên nhìn thấy Cố Mẫn như vậy, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, thiếu nữ lập tức cách thật xa liền tràn đầy nhiệt tình gọi một tiếng: "Cố ca ca!"
Vừa nghe thấy thanh âm của A Bảo, Cố Mẫn phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên, sau đó hướng về phía nàng liền lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"A Bảo."
Nhìn thấy A Bảo sẽ cười, trên cơ bản đã trở thành bản năng của Cố Mẫn.
Mắt thấy thiếu nữ tươi cười xán lạn tăng nhanh bước chân, cách hắn càng ngày càng gần, khóe miệng Cố Mẫn cong lên cũng càng ngày càng cao.
Lúc này dưới ánh mặt trời, trên đường núi, khuôn mặt thiếu nữ trắng hồng trắng nõn, giống như sứ mỏng thượng đẳng nhất, mái tóc dài đen tuyền, mắt hạnh xinh đẹp, chỉ cần cười, sẽ cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, tươi sáng tốt đẹp.
A Bảo vẫn rất đẹp.
Đây là chuyện Cố Mẫn luôn nhận định.
Nhưng cách đây không lâu hắn ngoài ý muốn nhìn thấy những thiếu niên khác trong thôn cũng sẽ đỏ mặt tặng đồ cho thiếu nữ, mới khiến cho hắn hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra trên đời này không chỉ có một mình hắn cảm thấy A Bảo bộ dáng đẹp, mà có lẽ tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ đẹp của thiếu nữ dần dần trưởng thành.
Thậm chí ngay cả nhi tử của trưởng thôn đã thi đậu tú tài, được mọi người nhận định rất có tiền đồ cũng sẽ lấy lòng nàng.
Nhận thức được như vậy, khiến cho Cố Mẫn vốn không có hy vọng gì, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn hèn mọn tiếp tục cùng thiếu nữ lén lút qua lại, mặc dù lớn lên nàng đã không còn đem lời phu quân hay không phu quân gì treo ở bên miệng, mặc dù nàng sắp cập kê, đến tuổi có thể nghị thân.
Cố Mẫn vẫn làm bộ như cũ cái gì cũng không biết, cùng nàng duy trì gặp mặt như vậy.
Hắn biết cuộc sống như vậy sẽ không lâu dài, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể kéo dài lâu hơn một chút, lâu hơn một chút.
Hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng, miễn là hắn có thể nhìn thấy nàng.
Hắn không tham lam.
"Cố ca ca. Này, Cố ca ca..."
Giờ phút này dĩ nhiên đã đi tới trước mặt Cố Mẫn vẻ mặt đờ đẫn, A Bảo đưa tay ở trước mắt đối phương dùng sức lắc lắc.
Thấy đối phương rốt cuộc hoàn hồn, nàng liền nở nụ cười: "Cố ca ca, nghĩ cái gì nhập thần như vậy! Muội đã đến trước mặt huynh mà huynh cũng không thấy!”
Ngoài miệng đang oán giận, nhưng Cố Mẫn nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt nàng liền biết nàng căn bản một chút cũng không tức giận, nhưng hắn vẫn nghiêm túc giải thích một phen: "Không có gì, chính là ta nghe nói ngươi sắp đến sinh thần rồi, cho nên..."
"U?"
A Bảo nghi hoặc một chút, lập tức liền thấy Cố Mẫn trực tiếp từ trong ngực lấy ra một cái khăn màu xám, khăn tay cũ kỹ, thậm chí còn có chút tổn hại, nhưng xếp gọn gàng, vừa nhìn liền biết bên trong khẳng định bọc cái gì.
Quả nhiên, Cố Mẫn dưới ánh mắt chuyên chú của A Bảo, từng tầng từng tầng mở khăn ra, lại không ngờ trong khăn còn bọc một tờ giấy trắng, mở giấy trắng ra, liền nhìn thấy bên trong nằm một đôi khuyên tai lựu màu đỏ.
Chỉ liếc mắt một cái, trên mặt A Bảo liền tràn ngập một niềm vui sướиɠ khác.
"Hoa tai!"
A Bảo kinh hỉ đưa tay hoa tại lên, ngẩng đầu: "Cố ca ca, đây là... Huynh tặng cho muội đúng không?”
"Ừm... Ừm.”
Cố Mẫn đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Đôi khuyên tai này là tiền hắn cùng phụ thân đánh cá bán da thú lén tích góp được, lặng lẽ mua.
Lúc mua hắn đã tưởng tượng A Bảo khi nhận được lễ vật như vậy sẽ cao hứng đến mức nào, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy kinh hỉ trong mắt thiếu nữ, Cố Mẫn mới cảm giác được rốt cuộc hắn có bao nhiêu vui vẻ thỏa mãn, thậm chí ngay cả ngón tay cũng hơi có chút run rẩy.
"Trời ạ, Cố ca ca, sao huynh lại tốt như vậy? Thật đẹp, muội rất thích nó, thực sự, đặc biệt thích!”
Trong lúc nói chuyện, A Bảo cũng đã đeo hoa tại lên vành tai mình, sau đó đột nhiên tiến đến trước mắt Cố Mẫn, chờ mong mở miệng: "Thế nào? Cố ca ca, có đẹp không?”
Không hề chuẩn bị, hắn bị hai mắt óng ánh của A Bảo trực tiếp nhìn, ban đầu chỉ là hai má có chút đỏ, dần dần, đỏ lên hoàn toàn.
Lập tức, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào, vội vàng gật gật đầu lung tung, A Bảo lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lui về, trong miệng vẫn là lẩm bẩm: "Muội biết cho dù có hỏi Cố ca ca huynh như thế nào, huynh khẳng định đều nói đẹp, sớm biết vậy hôm nay muội nên mang theo gương nhỏ đi, hiện tại cũng không nhìn thấy mình đeo lên có bộ dáng gì, bên cạnh cũng không có nước..."
Sau một hồi vẫn cao hứng như vậy, A Bảo mới cẩn thận lại cẩn thận lần nữa dùng khăn tay cũ của Cố Mẫn bọc lại khuyên tai, cất lại.
Sau khi cất xong khuyên tai, nàng giống như mới nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt áy náy nhìn về phía Cố Mẫn trước mặt: "Ai nha Cổ ca ca, khăn tay của huynh cho muội, sau này huynh dùng cái gì?”
"Ta..." Không cần.
Cố Mẫn còn chưa nói xong, A Bảo đã lấy ra một chiếc khăn màu trắng từ trong tay áo của mình ra: "Bằng không cái này liền cho huynh đi, huynh biết không, gần đây muội học thêu hoa với nương, đây là muội thêu hỏng, tuy rằng hỏng rồi, nhưng bình thường vẫn có thể dùng, huynh sẽ không ghét bỏ đúng không?”
Hoàn toàn không dự đoán được A Bảo sẽ tặng đồ cho hắn, cả người Cố Mẫn đã sớm đứng yên tại chỗ, nghe A Bảo nói một câu cuối cùng mới chợt phản ứng lại, vội vàng xua tay: "Tất nhiên sẽ không, làm sao có thể ghét bỏ chứ? Ta sẽ không bao giờ ghét bỏ nó!”
Cố Mẫn vội vàng nhận lấy.
Thấy hắn nhận lấy, không hiểu sao, mặt A Bảo cũng có chút nóng, nàng vội vàng tránh đi tầm mắt Cố Mẫn, ra vẻ lơ đãng ho nhẹ một tiếng: "Trời không còn sớm, muội nên trở về, nếu không a nương không nhìn thấy muội sẽ sốt ruột!”
"Ừm... Được rồi, xuống núi cẩn thận.”
Cổ Mẫn theo bản năng dặn dò.
“Ừm!”
A Bảo gật gật đầu, sau đó dư quang nơi khóe mắt không khỏi liếc nhìn khăn tay trong tay Cố Mẫn, ánh mắt giống như là bị nóng lên, rất nhanh dời đi, nhanh chóng nói lời tạm biệt với Cố Mẫn, liền vội vàng đi xuống chân núi.
Đi được một nửa mới bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, vội vàng xoay người lại: "Đúng rồi..."
"Có chuyện gì vậy?"
Dưới tàng cây hòe, Cố Mẫn mở miệng hỏi.
"Ngày mai chính là lễ hội hoa đăng Thượng Nguyên rồi, Cố ca ca..."
A Bảo cân nhắc một chút, cuối cùng ở trong tầm mắt nghi hoặc của Cố Mẫn, vẻ mặt hưng phấn: "Huynh muốn cùng muội đi trấn xem đèn không? Chỉ có huynh và muội, hai người..."
Một câu nói của A Bảo giống như là dùng sức ném một viên đá xuống mặt hồ bình tĩnh của Cố Mẫn, trong nháy mắt khơi dậy từng gợn sóng.
Môi hắn khẽ động, không thể tin nhìn thiếu nữ phía trước hai má đã đỏ lên của đối phương càng ngày càng đỏ, cuối cùng trực tiếp thẹn quá hóa giận, dùng sức dậm chân trên mặt đất: "Huynh liền nói xem có đi hay không? Nếu không đi muội liền tìm người khác..."
“Không cần!”
Cố Mẫn trực tiếp mở miệng cắt ngang lời nàng.
"Không cần người khác, ta đi, ta muốn cùng muội đi xem đèn, chỉ có ta và muội, hai người chúng ta."
Cố Mẫn từng chữ từng chữ nói xong.
Nhưng chỉ có trời mới biết hắn lúc này cả người kích động đến ngay cả tim cũng đập mạnh, ngay cả thanh âm cũng phát run theo.
Hắn rất hạnh phúc, hắn quá hạnh phúc đến nỗi muốn phát điên.
Chỉ có thể dùng sức siết chặt nắm tay, đầu ngón tay hung hăng khảm vào lòng bàn tay, một chút đau đớn mới bảo hắn có thể duy trì lý trí lúc này.
Mà A Bảo phía dưới nghe thấy Cố Mẫn nói, trong lúc nhất thời mặt đỏ càng lợi hại, nàng dùng sức cắn cắn môi: "Được, vậy ngày mai chúng ta gặp, Cố ca ca..."
Nói xong, nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ, cũng không quay đầu lại liền chạy xuống núi.
Cố Mẫn vẫn đứng tại chỗ, không chớp mắt nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, bởi vì quá mức hưng phấn, thế nhưng vây quanh cây hòe liên tục chạy vài vòng, lửa nóng trong lòng mới dần dần bình phục lại.
Đúng lúc này, lực chú ý của Cố Mẫn trở lại chiếc khăn trong tay mà A Bảo đưa cho hắn.
Nhìn hồi lâu, hắn đưa tay chậm rãi mở ra khăn tay màu trắng.
Sau đó, Cố Mẫn giật mình.
Bởi vì hắn nhìn thấy khăn tay thêu mấy bụi thúy trúc ở góc dưới bên phải thế nhưng thêu một chữ Cố nho nhỏ.
Cái gì thêu xấu, cái gì sẽ dùng, khăn tay này rõ ràng chính là A Bảo thêu để tặng cho hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cổ Mẫn tràn đầy vui mừng, khóe miệng nhếch lên, nhìn xuống chân núi, cứ như vậy si ngốc nở nụ cười.
Hắn có phải cũng có thể... Có thể biến ảo tưởng thành sự thật.
Bởi vì A Bảo, nàng...
Cố Mẫn để khăn tay vào trong ngực, cả đời này cũng chưa từng thỏa mãn vui sướиɠ như vậy.
Bởi vì lần này tặng quà cho nhau, giữa A Bảo và Cố Mẫn giống như là trực tiếp đâm thủng tầng giấy cửa sổ mỏng manh kia.
Ngày hôm sau, lễ hội hoa đăng Thượng Nguyên, hai người đeo mặt nạ trong dòng người chật chội, thậm chí còn nắm lấy ngón tay út của đối phương, bất luận bốn phía chen chúc như thế nào, thủy chung đều không muốn buông ra.
Bất tri bất giác, động tác ngoắc ngón tay không biết khi nào biến thành mười ngón tay giao nhau.
Trong nháy mắt cầm tay nhau, dưới ánh đèn mờ, A Bảo quay đầu nhìn về phía Cố Mẫn bên cạnh, dường như đồng thời, Cố Mẫn cũng cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Cho dù hai người còn đeo mặt nạ, căn bản không thấy rõ biểu tình, nhưng hai người chính là có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của đối phương dưới lớp mặt nạ kia.
Nếu có thể, hắn thậm chí hy vọng thời gian sẽ dừng lại tại thời điểm này mãi mãi.
Trong lòng Cổ Mẫn yên lặng nghĩ như vậy.
Thời khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi, A Bảo chỉ chạy trộm một lát, đã bị cha nương mình tìm được, sau đó bị mắng một trận.
Nhưng cho dù bị mắng, lúc rời đi, nàng vẫn theo bản năng nhìn Cố Mẫn đứng cách đó không xa, đồng thời ra hiệu.
Cái thủ thế kia Cố Mẫn biết, nàng hẹn ngày mai gặp dưới gốc cây hòe.
Từ nhỏ đến lớn, Cổ Mẫn chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, chỉ cảm thấy ngày hôm qua, kể cả tối nay đều giống như là nằm mơ. hết thảy
Nhưng nếu thật sự là một giấc mơ, hắn tình nguyện một giấc mộng đẹp này vĩnh viễn không tỉnh lại.
Mang theo tâm tình kích động chờ mong, bước chân Cố Mẫn nhẹ nhàng, giống như giẫm lên mây, một bước lại một bước trở về sơn động phía sau núi.
Nhưng ai ngờ, hắn vào sơn động, vốn tưởng rằng Cố phụ đã sớm chờ ở trong động lại không có ở đây, rõ ràng đã muộn rồi không phải sao?
Cha hắn cho dù là đi săn cũng sẽ không trở về muộn như vậy...
Ngồi trong sơn động tối tăm, không hiểu sao, trong lòng Cổ Mẫn có chút bất an.
Nhẫn nại đợi một hồi lâu vẫn không thấy Cố phụ trở về, rốt cục chờ không được nữa, bởi vì trong lòng bối rối càng ngày càng sâu, Cố Mẫn không chút do dự liền lao ra khỏi sơn động.
Hắn quyết định đi tìm cha mình.
Ban đêm núi rừng đen giống như một con hung thú chọn người mà cắn, nếu không phải ánh trăng trên đỉnh đầu hôm nay coi như sáng ngời, chỉ sợ Cổ Mẫn ngay cả đường dưới chân cũng không thấy rõ.
Phía sau núi thôn Thanh Sơn cũng không tính là quá lớn, một bên cẩn thận tìm kiếm một bên gọi Cổ phụ, chỉ tốn nửa canh giờ, liền tìm được ông.
Nhìn Cổ phụ nằm bên cạnh dòng suối mặt như tờ giấy vàng, còn có màu đỏ chói mắt phía dưới, đầu Cố Mẫn oanh lên.
"Cha!"
Tiếng kêu thê lương của thiếu niên nhất thời kinh động vô số chim bay trong rừng.
A Bảo theo cha mẹ nhà mình về đến nhà, nghĩ tới nàng hẳn là sẽ rất nhanh nhìn thấy Cố ca ca, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ nhanh như vậy.
Bởi vì trong thôn đột nhiên ồn ào, A Bảo đều đã chuẩn bị đi ngủ, nhất thời tò mò, đi theo gia đình nhà mình liền cùng nhau đi ra khỏi viện tử.
Và sau đó ...
A Bảo liền thấy hai mắt Cố Mẫn trống rỗng cả người đầy máu, cõng phụ thân mình quỳ gối trên bãi đất trống ở cửa thôn.
Chỉ liếc mắt một cái, A Bảo liền không thể tin mở to hai mắt, thậm chí nghĩ cũng không muốn liền chuẩn bị xông về phía Cố Mẫn cách đó không xa.
Nếu không phải Ninh mẫu nhận ra sự khác thường của khuê nữ nhà mình, trong nháy mắt khi bà động, nhanh chóng giữ chặt cánh tay của nàng, nếu không chỉ sợ lúc này nàng đã đi tới bên cạnh Cố Mẫn.
Đối diện với đôi mắt nghi hoặc của a nương nhà mình, A Bảo tràn đầy sợ hãi, lo lắng giống như là bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người, lý trí khôi phục, nhìn bốn phía, lúc này mới nắm tay dừng bước.
Mặc dù vậy, ánh mắt của nàng vẫn không thể khống chế mà dính vào Cổ Mẫn cách nàng vài bước chân.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng lúc trước còn tốt, vì sao trong chốc lát không gặp, Cổ ca ca liền biến thành bộ dáng như hiện tại.
Trái tim A Bảo giống như là bị người ta bỏ vào trong chảo dầu, dày và cực kỳ khổ sở.
Khi nàng thấy Cố Mẫn dập đầu về phía thôn trưởng và các trưởng bối khác trong thôn, khàn giọng thỉnh cầu, A Bảo rốt cục mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra cha của Cố ca ca bị heo rừng cắn đứt chân, lúc hắn phát hiện, người đã sớm hôn mê bất tỉnh, hắn cầu xin bọn họ, có thể để cho đại phu trong thôn cứu một chút phụ thân của hắn hay không.
Dù sao hiện tại đã sớm đến giờ giới nghiêm, cửa thành trấn phụ cận sớm đã đóng lại, người bên ngoài căn bản không vào được, hắn ngoại trừ đến thôn cầu cứu, căn bản tìm không được bất kỳ phương pháp nào khác.
Vừa nói, Cố Mẫn vừa rầm rầm dập đầu về phía thôn nhân, chỉ chốc lát sau trán liền tím tái một mảng.
Tâm A Bảo đều níu lại, nàng chưa từng thấy qua Cố ca ca như vậy, tuyệt vọng, thống khổ, sợ hãi...
Chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt A Bảo cũng đỏ lên theo.
Bởi vì Cố Mẫn thê thảm, một ít phụ nhân trong thôn đỏ mắt không ít, cho nên A Bảo xen lẫn trong đó cũng không tính là đặc biệt.
Tuy nói Cố Mẫn cùng Cố phụ trang phục có chút đặc biệt, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, người trong thôn vừa nghe xong Cổ Mẫn cầu xin, vội vàng cùng nhau xông lên, giúp đối phương đem Cố phụ khiêng đến nhà Lý đại phu ở phía đông thôn.
Sự việc này, ước chừng náo loạn nửa đêm, mới đem Cổ Mẫn cùng Cổ phụ an bài xuống.
Nghe lén cha nương mình nói tình huống của Cố phụ đã ổn định lại, trái tim A Bảo mới chậm rãi thả lỏng ra.
Hôm nay đã quá muộn, sợ cha nương phát hiện khác thường, ở trong lòng hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải tìm cơ hội cùng Cố ca ca hảo hảo nói chuyện, tâm tình cao thấp nhắm mắt lại.
Chỉ tiếc ngày mai chuyện A Bảo tâm tâm niệm niệm lại không bao giờ đến nữa.
Chuyện kế tiếp chuyển biến nhanh chóng, cơ hồ sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, A Bảo liền biết được tôm tử bảo bối trong nhà thôn trưởng ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi đã chết đuối dưới sông Thạch Y bên cạnh thôn.
Khi bị người ta phát hiện đã sớm chết rồi.
Nhìn khuôn mặt xanh trắng của đứa nhỏ, nãi nãi và nương của đứa bé ngất xỉu tại chỗ, sau đó là một hồi náo loạn, cả thôn đều bắt đầu nên nóng bất an.
Dưới sự lôi kéo của a nương, A Bảo thủy chung ở nhà thôn trưởng thậm chí căn bản cũng không tìm được cơ hội đi tìm Cố Mẫn, chỉ biết hắn cùng phụ thân hắn vẫn ở nhà Lý đại phu, bởi vì tôn tử của thôn trưởng qua đời, ban đầu đã nói rằng, ngày hôm sau sẽ mời người hỗ trợ đánh xe trâu đưa bọn họ đến trấn cũng khiến người trong thôn quên mất.
Cũng may mệnh Cổ phụ lớn, tạm thời chỉ là hôn mê, cho nên Cố Mẫn cũng không phải đến trấn trong giai đoạn quan trọng này.
Cùng lúc đó, có thể là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, cả người mệt mỏi đến kỳ lạ, A Bảo dưới sự an bài của a nương nhà mình, ngủ say trong phòng sau nhà thôn trưởng, lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sớm tối, bên ngoài bởi vì muốn tổ chức tang sự, có chút ầm ĩ ầm ĩ.
A Bảo ngủ đến đầu óc choáng váng, đẩy cửa phòng ra liền chậm rãi đi ra ngoài.
Nàng muốn đi tìm a nương, xem có chuyện gì nàng có thể hỗ trợ hay không, sau đó nàng còn muốn tìm cơ hội đi thăm Cố ca ca, tối hôm qua sự việc xảy ra đột ngột, nàng cũng không hảo hảo nói chuyện với hắn, nàng còn muốn an ủi hắn, để cho hắn không cần lo lắng như vậy, thương tích của bá phụ nhất định sẽ tốt, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.
Nàng cảm thấy Cố Mẫn lúc này khẳng định rất cần sự an ủi quan tâm của nàng.
A Bảo lập kế hoạch trong lòng như vậy, đi thẳng ra ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh hung tợn từ trong phòng bên cạnh truyền ra.
"Nhất định là hắn, không thể là ai khác! Cố Mẫn kia chính là con của Cố Thanh An lúc trước chạy trốn! Chính là bởi vì đứa con mang theo vận rủi này đến, tiểu tôn tôn nhà ta mới có thể đột nhiên bị khắc đến chết đuối dưới sông, nếu để cho hắn tiếp tục ở lại, chỉ sợ không bao lâu cả người trong thôn đều sẽ bị hắn khắc chết!”
"Vậy Thẩm Đại, ngươi nói chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Sau đó, A Bảo liền tay chân lạnh lẽo nghe các thúc thúc bá bá trong phòng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, hời hợt mấy câu liền định ra, muốn đem Cố Mẫn còn cố phụ nhốt ở nhà Lý đại phu, đổ dầu, chuẩn bị tính toán thiêu sống bọn họ.
Chỉ vì Cố Mẫn có thể là người mang vận rủi sao?
Thật lố bịch!
A Bảo khó có thể tin dùng sức lắc đầu, sau đó mạnh mẽ nâng bàn tay che miệng mình, răng dùng sức cắn vào thịt mềm trong lòng bàn tay nàng, cơn đau mới làm dịu đi một chút cảm giác trong lòng.
Nghe thấy người trong phòng lại chuyển động, phản ứng đầu tiên của A Bảo chính là nấp ở một bên vách tường, nhất định không thể để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Cũng không biết đợi bao lâu, bên ngoài rốt cục không có động tĩnh, A Bảo không chút do dự chạy ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Rõ ràng tiếng kêu gọi vội vàng của a nương nhà mình ở phía sau nàng, nhưng A Bảo vẫn như cũ không quay đầu lại, chạy thẳng đến nhà Lý đại phu ở đầu thôn.
Vừa chạy vừa dùng ống tay áo hung hăng lau đi nước mắt trên mặt.
Kỳ thật ngay cả bản thân A Bảo cũng không biết rốt cuộc nàng đang khóc cái gì, nhưng nàng chính là khổ sở, khổ sở nói không nên lời, còn sợ hãi, sợ mình chạy chậm, nhìn thấy chỉ có Cố ca ca trong biển lửa.
Bởi vì trong lòng quá mức vội vàng, không cẩn thận, thiếu nữ lại bị một cây mây dưới chân vấp phải, tuy rằng cái ngã này không nhẹ, quần áo bẩn, tóc rối loạn, ngay cả lòng bàn tay cũng bị rách.
Nhưng A Bảo lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, cắn chặt răng, không chút do dự từ trên mặt đất đứng lên, liền tiếp tục nhanh chóng chạy tới nhà Lý đại phu.
Vừa đi tới cửa nhà Lý đại phu, nhìn căn phòng còn nguyên vẹn, A Bảo không nhịn được, nước mắt liên tục rơi xuống.
Mở cửa phòng ra, Cố Mẫn nhìn thấy tiểu cô nương thê thảm nhếch nhác như vậy.
"A Bảo, muội... Ai bắt nạt muội?”
Trong lòng Cổ Mẫn lo lắng, giữ chặt cánh tay A Bảo, vội vàng hỏi như vậy.
“Không có!”
A Bảo vội vàng lắc đầu, sau đó giữ chặt cánh tay Cố Mẫn, đỏ mắt nhìn về phía đối phương, tận lực làm cho thanh âm của mình bình tĩnh lại: "Cố ca ca, huynh có tin muội hay không, nếu là tin muội, hiện tại huynh lập tức mang theo phụ thân huynh nhanh chóng rời khỏi Thanh Sơn thôn, chạy càng xa càng tốt, không bao giờ trở về nữa..."
"Cái gì?"
Cố Mẫn nhất thời có chút không thể lý giải.
"Bọn họ... Họ nói huynh làm hại tôn tử của trưởng thôn rơi xuống sông và mất mạng, vì vậy họ muốn... Thiêu chết huynh và cha huynh....."
A Bảo gian nan giải thích như vậy, nói xong xoay người liền nhìn phía sau: "Huynh không cần hỏi nữa, hiện tại tình huống thật sự rất gấp gáp, huynh đi nhanh đi, Cố ca ca, ta cầu xin huynh mang theo phụ thân huynh đi nhanh được không?”
Nghe A Bảo nói xong, Cổ Mẫn theo bản năng mở miệng hỏi: "Vậy còn muội thì sao? Nếu họ phát hiện ra rằng muội đã thả chúng ta đi rồi tức giận đến muội, muội sẽ phải làm sao?”
"Sẽ không có người biết, hơn nữa muội là người trong thôn a đa, a nãi, a phụ, a nương muội đều là người trong thôn, sẽ không có việc gì, khẳng định sẽ không..."
Lời sau A Bảo còn chưa nói xong, cả người đã bị Cố Mẫn ôm vào trong ngực.
"A Bảo, ta..."
Vừa mới nói tới đây, hai người đứng ở trong viện liền lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lúc này, vẻ mặt hai người đơ ra.
Cố Mẫn xuyên qua khe cửa tiểu viện nhìn thấy những thôn nhân bên ngoài lúc trước còn hiền lành hòa ái, bây giờ biểu tình lạnh như băng, giống như ác quỷ trong đêm tối, đang lặng yên không một tiếng động chất đống củi bên ngoài sân, đổ dầu.
Chỉ liếc mắt một cái hắn đã biết A Bảo nói không sai, bọn họ thật sự muốn thiêu sống hắn cùng phụ thân hắn.
A Bảo đồng dạng từ trong khe hở nhìn thấy một màn này không chỉ nhìn thấy người trong thôn rắc dầu, còn nhìn thấy a đa, a phụ của mình cũng đồng dạng vẻ mặt lạnh lùng đứng ở giữa đám người, nhìn không thấy.
Trong lúc nhất thời, lòng A Bảo cảm thấy càng lạnh.
Hết lần này tới lần khác, suy nghĩ của nàng lại càng lúc càng rõ ràng.
Kéo tay Cố Mẫn lên, tiểu cô nương mười bốn tuổi khuôn mặt trầm tĩnh: "Cố ca ca, bên ngoài là không ra được, nhưng ta biết hậu viện nhà Lý đại phu có một cái lỗ cho chó có thể trực tiếp đi đến sau núi, nơi đó có một con đường nhỏ, là con đường muội lúc trước tìm huynh thường xuyên đi, huynh đi theo muội!”
Nói xong nàng không nói một lời phân phó Cố Mẫn cõng Cố phụ, ba người cùng nhau đi về phía sau núi.
Ai ngờ bọn họ vừa mới đi lên con đường nhỏ mà A Bảo bình thường đi, một giọng nói sắc bén lập tức vang lên phía sau ba người.
“Không tốt, bọn họ muốn chạy trốn!”
Mau trốn, mau trốn, mau trốn.
A Bảo lớn như này cũng chưa từng chạy nhanh đến vậy.
Cành cây trong rừng cắt qua gò má và xiêm y của nàng, trong lòng A Bảo, ngoại trừ mang theo Cố Mẫn chạy ra ngoài, cũng không còn tâm tư gì khác nữa.
Phía sau ba người là người dân thôn Thanh Sơn truy đuổi không rời.
Bởi vì Cố Mẫn cõng Cố phụ, bước chân của ba người càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, mắt thấy sắp bị người phía sau đuổi kịp.
A Bảo nhìn chiếc cằm đang căng ra của Cố Mẫn bên cạnh, mồ hội trên trán chảy ra, đôi môi trắng bệch, bước chân chậm rãi chậm lại.
"Cố ca ca, lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, huynh chỉ cần nhớ không ngừng chạy về phía trước là được rồi có biết không?"
"A Bảo..."
Nghe thấy giọng điệu của tiểu cô nương, trong lòng Cổ Mẫn nhất thời hoảng hốt.
"Huynh phải nhớ rõ muội là người trong thôn, muội khẳng định sẽ không có việc gì, có biết hay không!"
"A Bảo!"
"Cố ca ca. Muội...Muội thích huynh..."
Đôi mắt Cố Mẫn đỏ hoe.
A Bảo bên này lập tức dừng bước, bất quá một lát liền bị người thôn đuổi theo phía sau đè xuống đất.
Người trong thôn vây quanh mắng nàng, thù hận nàng, thậm chí còn muốn động thủ với nàng.
Tốt xấu gì cũng có người Ninh gia ngăn cản.
Nhưng Ninh gia bất quá chỉ có bốn người, rốt cuộc cũng có lúc sơ sẩy.
Một giây sau, một tảng đá cực lớn từ trong đám người phẫn nộ bắn ra, đập chính giữa trán A Bảo.
Ngay lập tức, máu tươi đầm đìa.
"A Bảo!"
Đây là Cố Mẫn thật sự không yên lòng, giấu đi Cố phụ rồi quay đầu lại.
Trong máu, A Bảo ngã trên mặt đất, trên mặt một mảnh trắng bệch, nhìn Cố Mẫn bị người ta đè ngã xuống đất, nhìn nắm đấm của người dân trong thôn phẫn nộ, sợ hãi đến mất đi lý trí, nhiều như mưa rơi vào trên người Cổ Mẫn.
Vừa đánh còn nguyền rủa hắn đáng chết, là một tên tạp chủng, nên vĩnh viễn không được siêu sinh...
Nhìn nhìn, nước mắt A Bảo vô thanh vô tức rơi xuống.
Đôi môi của nàng đóng mở cố gắng nói: "Không phải... Không, không... Cố ca ca không phải như vậy... Làm ơn, các người... Cầu xin đừng... Không cần..."
Chỉ tiếc lúc này nàng nói ra căn bản không có ai có thể nghe thấy.
Nói xong, ánh mắt thiếu nữ trong một mảnh ồn ào, chậm rãi, vô lực khép lại, tay cũng nhẹ nhàng rũ xuống...
Cùng lúc đó, Cố Mẫn ở một bên khác bị mọi người giẫm vào trong bùn, cả người đầy máu nhưng vẫn cố chấp nhìn A Bảo cách đó không xa, cơ hồ vừa nhìn thấy cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm ở trước mắt hắn khép mắt lại, liền lập tức cảm giác được một cỗ bi thương thật lớn, hướng hắn mãnh liệt mà đến.
"A! A! A!..."
Hắn hét lên trong tuyệt vọng.
Ngoại trừ dung nhan thiếu nữ cách đó không xa phảng phất như đang ngủ, trong lúc nhất thời dường như cả thế giới đều biến mất, ngay cả quyền cước trên người cũng không cảm giác được.
Cũng không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi rũ mắt xuống, nắm tay bỗng dưng siết chặt.
Thoáng chốc, từng đường vân đen lấy đôi mắt đỏ thẫm của thiếu niên làm trung tâm, bắt đầu không ngừng lan xuống...
Chỉ trong tích tắc, những đường vân đen yêu dị kia trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân thiếu niên, chợt, trời đất lập tức đổi màu, mái tóc dài đen nhánh của hắn không gió tự động, Cố Mẫn cũng ở dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, chậm rãi đứng dậy, chỉ tùy ý giơ tay lên, liền bóp cổ một người dân trong thôn ở gần đó.
“Các ngươi, đáng chết!”
Huyết sắc đầy trời, chỉ có một vệt trắng duy nhất trên mặt đất nơi A Bảo nằm xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, một đôi tay đẫm máu ôm lấy thiếu nữ áo trắng nằm trên mặt đất hồi lâu, run rẩy hôn lên môi nàng.
Trong phút chốc, một tiếng vang vỡ vụn vang lên xung quanh hai người.
Khung cảnh ban đầu vẫn giống như địa ngục kia nhanh chóng tan thành từng mảnh với âm thanh càng lúc càng vỡ vụn.
Một giây sau, Ninh Tiêu trong khách sạn bỗng dưng mở hai mắt mình ra, cô dường như là theo bản năng nhìn về bốn phía quanh mình.
Không có thiếu niên mười bốn tuổi tóc đen mắt đen, càng không có lệ quỷ tóc đen mắt đỏ, đương nhiên cũng không có cái gọi là Thanh Sơn thôn, cái gì cũng không có.
Giống như tất cả những gì cô vừa trải qua chỉ là một giấc mơ của cô...