Một ngày này, vừa mới ăn cơm trưa xong, thừa dịp nước của mình đang rửa chén, A Bảo liền sờ sờ mà khẽ vào phòng của cha nương mình, trên mặt không kìm nén được vui mừng, vươn cánh tay mũm mĩm ra, lấy ra đồ ăn từ trong một nồi gốm nhỏ.
Ngay khi nàng còn đang vui sướиɠ, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
"A Bảo!"
Chỉ nghe một tiếng, A Bảo đều sợ đến móng vuốt mủm mỉm cũng cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy phụ thân mình đang cười đứng ở cửa phòng cách nàng không xa, thấy nàng nhìn qua, còn trộm nhìn thoáng quan bên ngoài, lúc này mới thuận tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt A Bảo, duỗi tay điểm lên đầu nhỏ của nàng.
"Con cái tiểu nha đầu khờ này, ăn vụng mà ngay cả cửa cũng không biết đóng, nếu là bị nương con thấy được, xem ta có cứu con hay không?"
Nam nhân mặc một thân xiêm y màu nâu mở miệng đe dọa nói.
Ai ngờ A Bảo đã sớm biết tính tình của cha mình nên không hề bị dọa sợ đến, ngược lại còn ôm đùi nam nhân mà làm nũng, "A trên đời này tốt nhất là cha, cha mới sẽ không mặc kệ A Bảo đâu, A Bảo thích nhất là a cha!"
Tiểu cô nương chỉ cần dùng hai ba lời nói liền khiến cho nam nhân cười như hoa nở, lập tức liền không rảnh lo xem nương tử nhà mình có tức giận hay không, sợ tiểu cô nương không đủ ăn, còn từ trong nồi gốm lấy thêm đồ ăn nhét vào trong lòng ngực của nàng, "Mau chút đi, đừng để nương con phát hiện, yên tâm, nếu là nương con hỏi, a cha liền nói là ta ăn!"
"A cha thật tốt!"
Tươi cười trên mặt tiểu cô nương càng chân thành, má lúm đồng tiền như khóe miệng như ẩn như hiện.
Chờ nàng rón rén từ phòng đi ra, ai ngờ liền đυ.ng phải nương của mình từ phòng bếp đi ra, A Bảo sợ tới mức cả người giật mình một cái, ngay sau đó che kín lại ngực mình, vui vẻ như thỏ con, không chút cho dự chạy trốn ra cửa, khiến cho phụ nhân muốn bắt cũng không bắt được.
"A Bảo, con đừng đi chơi bên ngoài quá muộn, đừng chạy quá xa, trở về sớm chút!"
Phụ nhân to giọng hét, sau đó giọng nói cũng theo đó mà vang dội lại.
Bởi vì nương còn ở phía sau nhìn, Tiểu A Bảo cũng không dám quang minh chính đại đi lên núi, đành phải tiếp tục đi đường ở thôn Đông.
Một bước nông một bước cạn cứ vậy mà đi, vừa ngẩng đầu lên, trên đầu cột tóc song nha bằng một sợi dây hồng, A Bảo liền thấy được cách đó không xa, ở chỗ cây hòe giữa sườn núi, người ngồi đưa lưng về phía nàng không phải Cổ ca ca thì có thể là ai.
Vừa định hưng phấn mà xông lên, nhưng nháy mắt khi bước chân vừa định nhấc, một kế hoạch nhỏ ở trong lòng nàng dần được hình thành.
Chỉ thấy tay chân nàng nhẹ nhàng mà bước lên phía trước, hai tay dùng sức che lại miệng mình, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh, vẫn luôn đi đến phía sau chỗ thiếu niên, lúc này mới bất ngờ đưa tay lên vỗ vào bả vai của thiếu niên, lời nói dọa người còn chưa nói xong.
Tiểu A Bảo hưng phấn đến mặt đỏ bừng liền bị thiếu niên Cổ Mẫn quá mức cảnh giác, trở tay đảo ngược, dùng sức mà ấn trên mặt đất.
Đột nhiên không kịp phòng bị, tiểu cô nương bị dọa đến, biểu tình cứng đờ mà nhìn ánh mắt hung ác của Cố Mẫn đang nhìn về phía mình.
Một bên là do biểu cảm khác của Cố ca ca mà nàng chưa hề gặp, một bên là do bị quăng ngã đau, sau khi giật mình qua đi, miệng tiểu cô nương liền bắt đầu bẹp bẹp, nước mắt trong suốt như đôi mắt hạnh cũng bắt đầu chậm rãi tụ lại.
Vừa thấy bộ dạng sắp khóc của đối phương, rốt cuộc Cố Mẫn cũng hồi phục tinh thần lại, cả người đều luống cuống.
Hắn vội không ngừng mà đỡ A Bảo đứng dậy, một bên giúp nàng phải bụi bẩn trên người, một bên không ngừng nói xin lỗi.
"A Bảo, ta....Cố ca ca không phải cố ý, ta cũng không ngờ tới người xuất hiện phía sau thế nhưng là muội, đừng khóc đừng khóc, muội đừng khóc, đều là ta không tốt, có phải ngã bị đau nơi nào hay không? Ta...Ta xoa xoa cho muội!"
Mặc kệ hắn xin lỗi như thế nào, cũng không thể ngăn cản được nước mắt A Bảo từng hạt rơi xuống như trận châu, không ngừng mà rớt, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Thấy vậy, trong lòng Cố Mẫn càng luống cuống hơn, lúc này, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức duỗi tay vào trong ngực tìm tìm, sau đó liền móc ra một cục đá hình con mèo, đưa cho A Bảo đang hai mắt đẫm lệ trước mặt.
"Cái này tặng cho muội được không? Ta...Ta không có tìm được cục đá màu hồng đó, chỉ tìm được cái này, cũng không biết muội có thích hay không, ta đã rửa sạch sẽ, một chút cũng không bẩn, nếu là muội không cần, ta.....Ta hiện tại liền đi tìm cục đá hồng cho muội được không?"
Bởi vì áy náy, ánh mắt Cố Mẫn buông xuống, không tự chủ được mà nói như vậy.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn mới không chú ý tới, tiểu nha đầu lúc trước còn đang khóc, không biết vì cái gì mà đã ngừng khóc, đôi mắt nhỏ liếc nhìn cục đá hình con mèo, lại liếc nó, âm thanh rầm rì cũng dần dần nhỏ xuống.
Mà hết thảy những chuyện này, Cổ Mẫn đều không biết, hắn vẫn còn đang dỗ dành nàng, thậm chí lời nói cho nàng đánh lại hắn cũng đã nói ra.
Nghe đến đó, A Bảo rốt cuộc nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Mà nghe thấy tiếng cười, Cố Mẫn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy chóp mũi của tiểu cô nương vì khóc mà trở nên hồng hồng, nước mắt còn vương trên lông mi, trực tiếp duỗi tay cầm lấy cục đá trong tay hắn.
"Muội mới luyến tiếc không đánh huynh đâu, Cố ca ca, vừa rồi có chút đau, nhưng chỉ có một chút thôi, bây giờ hoàn toàn không đau nữa!"
Nàng hì hì cười nói như vậy xong, liền cúi đầu nghiêm túc đánh giá cục đá hình con mèo trong tay, nhìn nhìn trên miệng không khỏi phát ra một tiếng "Oa" tán thưởng.
"Cục đá này thật sứ giống một con mèo con, Cố ca ca huynh thật lợi hại, cục đá này rốt cuộc là tìm được ở đâu? Khẳng định rất vất vả đúng không?"
"Không vất vả, ra đến dòng suối nhỏ liền tìm thấy rồi!"
Cố Mẫn vội vàng xua xua tay.
"Mới không phải, khẳng định là huynh đã tìm thật lâu, mới tìm được cục đá như vậy cho muội, Cố ca ca huynh là lợi hại nhất!"
Tiểu A Bảo hoàn toàn không keo kiệt với những lời khích lệ của mình.
Chỉ là không đợi Cố Mẫn cao hứng, bỗng dưng nàng liên bưng kín miệng, "Không đúng không đúng, muội muốn nói lại, trên đời này người lợi hại nhất hẳn là a gia và a cha của muội mới đúng, nhưng mà Cố ca ca cũng rất lợi hại, chỉ là so sánh với cha và a gia thì kém hơn một chút xíu..."
Nói xong, nàng còn đưa một ngón tay ra làm một động nhỏ.
Mặc dù nghe tiểu cô nương nói như vậy, nhưng Cố Mẫn vẫn thật vui vẻ, trực tiếp liền vui tươi hớn hở mà nở nụ cười.
Thấy hắn cười, A Bảo cũng híp híp mắt theo, mới cười không bao lâu, bỗng dưng nàng nhớ tới cái gì đó, vội vàng móc từ trong ngực mình ra hạt dưa cùng đậu phộng, bên trong còn có hai khối bánh và kẹo đường.
Hai tay A Bảo cầm đồ ăn vội vàng kêu lên: "Cố ca ca, Cố ca ca, mau cầm a, A Bảo không cầm được nữa rồi..."
Chờ sau khi Cố Mẫn vội vàng duỗi tay ra cầm lấy, lúc này tiểu cô nương mới dùng sức thở dài một hơi.
Thấy Cố Mẫn chỉ cầm mà không ăn, A Bảo vội vàng tách vỏ đậu phộng, cầm lấy hạt đậu phộng màu hồng đút vào miệng Cố Mẫn, "Cố ca ca mau ăn, cái này là do lúc trước dưới Hà Thôn có hỉ sự, mẹ muội được nhờ đến giúp đỡ, được chia cho một ít, nhưng hương vị rất ngon, huynh mau ăn a!"
Vừa cắn viên đậu phộng giòn tan, giòn lại thơm, Cố Mẫn chưa bao giờ được ăn loại thức ăn này, cả người đều có chút sửng sốt.
Chờ đến khi ăn hết khối kẹo đường, cả người càng sững sờ hơn.
A Bảo bị bộ dạng này của hắn chọc cười, chỉ vào hắn bắt đầu cười ha ha lên, cười không ngừng đến khi trên mặt Cố Mẫn nổi lên một mảng hồng nhạt.
Sau khi ăn xong, bởi vì gần đây thân thể của cha mình vẫn chưa tốt, mỗi ngày cần phải đi săn thú nên Cố Mẫn mở miệng nói với A Bảo hắn muốn đi đào bẫy rập.
Thấy sắc trời vẫn còn sớm nên chưa muốn về, hơn nữa tiểu cô nương còn chưa biết bẫy rập được đào như thế nào, lập tức liền vỗ tay, nói muốn đi cùng hắn.
Vừa vặn Cố Mẫn cũng không nghĩ muốn tách ra cùng nàng sớm như vậy, trực tiếp liền gật đầu đáp ứng.
Chẳng qua tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, cũng không có gì thật sự thích, mới nhìn Cố Mẫn đào bẫy rập được một lát, tiểu cô nương A Bảo liền bị một con Hồ Điệp bay qua hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Nàng lập tức đem chuyện Cố Mẫn đang đào bẫy rập vứt phía sau, bắt đầu hưng phấn mà đi bắt bướm.
Cố Mẫn thấy nàng không có chạy xa, cũng chỉ ở gần đây nên không quá lo lắng, liền cứ như vậy một bên đào một bên chú ý động tĩnh của A Bảo.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ mới không nhìn A Bảo một lát, bỗng nhiên liền nghe thấy nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó lập tức vang lên một trận tiếng khóc.
Nghe thấy tiếng nàng khóc, Cố Mẫn nơi nào còn lo lắng cái gì bẫy rập với không bẫy rập, vội vội vàng vàng chạy qua chỗ A Bảo, sau đó nhìn thấy tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch mà ngồi dưới đất, tay ấn trên chân phải, mà trên chân phải của nàng, cũng không biết là bị trẹo hay sao mà đã bắt đầu sưng lên.
Hắn không thể chạm vào, vừa chạm đến nàng liền khóc lợi hại hơn.
Thấy vậy, biết không thể tùy tiện trì hoãn nên Cố Mẫn lập tức liền công A Bảo lên lưng, cũng không quay đầu mà chạy xuống phía dưới chân núi.
Lúc này Cố Mẫn cõng A Bảo, cho dù có khả năng sẽ bị người dưới chân núi phát hiện sự tồn tại của hắn, nhưng hắn cũng không rảnh lo, bởi vì vẻ mặt của A Bảo lúc này cực kỳ giống vẻ mặt của cha hắn khi nhiễm bệnh sắp chết mấy ngày trước, đã chết chính là không còn nữa, trên đời này bất kể tìm ở đâu cũng không thể thấy được nàng.
Hắn không muốn A Bảo chết!
Hốc mắt Cố Mẫn liền đỏ lên, đồng thời chạy cũng càng nhanh.
Đem A Bảo đang thở hổn hển đến cửa thôn Thanh Sơn, may mắn là Cố Mẫn không gặp bất kỳ người nào.
Vừa đang âm thầm may mắn liền nghe thấy hai tiếng nói chuyện từ phía xa truyền tới.
Vừa nghe thấy giọng nói này, trong đầu nhớ đến lời dặn của phụ thân mình, cả người Cố Mẫn đều lo lắng lên.
Không nghĩ đến lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được A Bảo đang trên lưng duỗi tay lôi kéo vành tai hắn, "Cố ca ca, huynh....Đem muội thả xuống đi...."
Giọng nói của nàng suy yếu mà nói như vậy.
"Nơi này là thôn Thanh Sơn....Muội...Muội khẳng định sẽ không có việc gì, huynh mau trốn đi...."
Mặc dù A Bảo nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ được vì sao Cố ca ca muốn trốn tránh người trong thôn, nhưng nếu hắn đã làm như vậy nhất định là có lý do riêng của mình, cho nên nàng muốn giúp hắn.
Nghe thấy A Bảo nói, Cố Mẫn không thể tin được mà quay đầu nhìn nàng.
Lỗ tai nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, rốt cuộc, Cố Mẫn cắn chặt răng, cẩn thận mà đem A Bảo đặt lên trên một đống rơm, sau đó cả người nhanh chóng trốn phía sau.
Chân trước của hắn vừa trốn xong, hai người sau lưng kia liền xuất hiện trước mặt A Bảo.
"Ai nha, đây không phải...Không phải là tiểu nha đầu của Ninh gia sao? Con làm sao vậy?"
"Trần bá bá, ô Ô Ô....."
Bởi vì chân quá đau, A Bảo còn chưa nói xong, nước mắt liền bắt đầu chảy xuống.
Tiểu cô nương lớn lên đáng yêu, tính tình cũng tốt, vừa khóc lên, ngay cả những thôn dân vốn chỉ thích nam hài tử cũng cảm thấy chua xót, vội vàng mà ôm A Bảo từ mặt đất lên.
Cũng là lúc này, hắn mới phát hiện chân phải của nàng sưng lên, lập tức ai da một tiếng, cũng không rảnh lo cái khác, ôm A Bảo chạy về phía Ninh gia.
Chỉ dư lại Cố Mẫn đang đứng phía sau đống cỏ khô, ánh mắt lo lắng mà nhìn A Bảo bị người ta ôm đi xa.
Lần từ biệt này của hai người bọn họ, chính là kéo dài hai tháng.
Đã hai tháng hắn chưa có gặp qua A Bảo, rõ ràng lúc trước cũng như vậy, sinh hoạt ngoại trừ cha cũng chỉ có núi rừng và mấy con thú.
Khi đó Cổ Mẫn còn không cảm thấy có gì, nhưng hai tháng này, hắn lại bỗng nhiên nếm được tư vị của cô độc.
A Bảo.....