Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 106: Đại lão là Lệ quỷ (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A Bảo! A Bảo! Ngươi rốt cuộc là đang ở đâu a?

"A Bảo!!! Ngươi mau ra đây a!"

Cái đầu nhỏ của A Bảo còn chưa nghĩ ra được cái tên Cố Mẫn này mình đã nghe được ở đâu, giây tiếp theo liền bị mấy tiếng gọi tâm tê phế liệt dọa cho kinh ngạc nhảy dựng, sau khi phục hồi lại tinh thần, mới vội không ngừng cao giọng mà đáp.

"Ở đây! Ta ở đây!"

"Là giọng nói của A Bảo! Là hướng này, các ngươi mau tới đây a! A Bảo nàng ở chỗ này!"

Một tiểu đồng bọn tai thính không ngừng mà la lớn.

Theo sau một trận thanh âm sột sột soạt soạt, rẽ ra một lùm cây, A Bảo rốt cuộc cũng tụ họp được với đồng bọn của mình.

"A Bảo ngươi đi đâu vậy? Đem bọn ta hù suýt chết!"

"Nhưng mà, nhưng mà, bong bóng gai ăn vô cùng ngon, vừa quay đầu đã không thấy ngươi đâu."

"Hơn nữa, Nhị Trụ bị ngươi dọa sợ đến mức xuống núi đi tìm cha mẹ và gia gia nãi nãi của ngươi rồi...."

"Không tốt!"

Vừa nghe thấy vậy, A Bảo liền biết không tốt.

Nàng thậm chí còn không kịp hái cái gì nấm với không nấm, vội không ngừng mà cầm giỏ tre của mình chạy xuống núi.

Mặc dù nàng không ngừng dùng tốc độ nhanh nhất nhưng là vẫn muộn,vừa mới chạy đến chân núi, đã gặp bốn vị trưởng bối nhà mình và một ít thôn dân chạy đến đây.

Gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên của A Bảo, mấy vị trưởng bối đã vội chạy đến bên người tiểu cô nương, đem nàng bế lên nhìn trái nhìn phải, thấy không có miệng vết thương, chỉ dính một chút cỏ dại, bọn họ lúc này mới an tâm lại.

Bất quá nương của A Bảo vẫn rất tức giận, giơ tay lên đánh hai cái ở phía sau nàng, không khác gì gãi ngứa "Ngươi con bé này, khiến cho nương suýt nữa bị hù chết, nếu con xảy ra chuyện gì, nương sống như thế nào được a!"

Vừa nói hốc mắt phụ nhân vừa đỏ lên một vòng.

Thấy vậy, A Bảo đang bị phụ phân mình ôm chặt vội vàng nâng lên bàn tay mũm mĩm thịt sờ sờ phụ nhân, "Nương, nương, người đừng khóc, A Bảo không phải là cố ý, lần sau A Bảo sẽ không bao giờ như vậy nữa, nương người đừng khóc,..."

Thấy dáng vẻ của nữ nhi như vậy khiến cho phụ nhân nháy mắt nín khóc mỉm cười.

Bên này đã qua cơn mưa trời lại sáng, gia gia của A Bảo vội vàng chạy đến cảm ơn những thôn dân đã cùng bọn họ đi lên đây, còn nói mấy ngày nữa mời bọn họ qua nhà uống rượu.

Mấy hán tử trong thôn đi theo đều xua xua tay nói không có chuyện gì, không cần phải mời rượu, được rồi, nếu không có việc gì thì bọn họ còn cần phải ra ruộng nữa.

Phong ba như vậy liền tiêu tán.

Người khác cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ có A Bảo bị tước đoạt cơ hội cùng lên núi hái nấm với mấy tiểu bằng hữu của mình.

Ở bên này, xách theo một con rắn chết, lại không biết từ chỗ nào bắt được một con gà rừng nhỏ, cùng mấy quả trứng chim, Cổ Mẫn cũng xem như là có thu hoạch mà quay về nơi ở của mình.

Vừa mới bước vào sơn động, liền nghe được tiếng ho dữ dội phát ra từ sơn động tối tăm phía trước.

Nghe thấy âm thanh này, hắn vội vàng buông đồ đạc trong tay, cầm lấy cái ấm trên ghế đá bên cạnh rót nước vào bát, sau đó đi đến trước giường đá được trải lông thú.

"Cha, người uống chút nước!"

Nam nhân trên giường nghe vậy thì hơi hé miệng ra, một hơi đem chén nước uống cạn, cả người rốt cuộc cũng thoải mái một chút.

Thấy vậy, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, sau đó giống như là khoe khoang mà mở miệng, "Cha, hôm nay con săn được không ít con mồi đâu! Có một con rắn, còn có một con gà rừng nhỏ, lát nữa con đều hầm canh cho người uống, còn có mấy quả trứng chim, sáng ngày mai có thể nướng lên ăn."

Trước mặt phụ thân nhà mình, thiếu niên Cố Mẫn hoàn toàn không có bộ dáng lạnh lùng giống như trước mặt A Bảo, vừa nói ánh mắt đều phát sáng vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc cũng có bộ dạng mà một hài tử nên có.

Nghe xong những lời này, Cố phụ duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nhi tử nhà mình, sau đó nghiêm túc hỏi, "Không có gặp được thôn dân dưới núi đi?"

Vừa nghe thấy Cổ phụ dò hỏi như vậy, trong đầu Cố Mẫn không khỏi hiện lên hình ảnh của tiểu nha đầu búi tóc song nha, đôi mắt lại vô cùng lớn, nhưng mà chính là một điểm do dự như vậy, Cố phụ đã nhận ra được điểm không thích hợp.

"Con gặp...Khụ.....Khụ khụ khụ..."

Vừa nói ông lại vội vàng ho.

Mấy ngày nay, mưa vừa to vừa lớn, Cố phụ vì ra ngoài săn thú không kịp chạy về sơn động, mưa xối xuống, có lẽ vì vậy mà bị phong hàn.

May mà lúc trước ông có hiểu biết qua được một ít kiến thức về y dược, cho nên tự mình nấu một chén thuốc, mới có thể sống sót qua nhiều năm như vậy, mấy tháng gần đây, thừa dịp người trong thôn khả năng không còn nhớ rõ bộ dạng của ông, liền đi dạo một vòng xuống chợ.

Rốt cuộc tuổi tác của Mẫn nhi cũng không nhỏ nữa, ông không thể lúc nào cũng để cho hắn sống ở sơn động tối tăm mù mịt này được, ông muốn cho hắn có thể giống như hài tử bình thường có thể ăn đồ ăn nóng hổi, ngủ giường đệm mềm mại, mặc xiêm y ấm áp, thậm chí còn đọc sách viết chữ, cưới vợ sinh con.

Lúc trước xú hòa thượng kia nói con ông cái gì mà vận rủi chi tử, ông một chút cũng không tin, nếu Mẫn nhi thật là cái vận rủi chi tử chó má gì đó, vậy tại sao ông cùng hắn sống nhiều năm như vậy rồi mà một chút chuyện gì cũng đều chưa có.

Cố phụ vẫn luôn họ khan không ngừng, Cố Mẫn đứng một bên vội vàng buông chén trúc xuống, hai bước đi đến vỗ vỗ lưng giúp phụ thân mình, nói "Không có, con ai cũng không gặp được, đứng ở phía xa nghe âm thanh của bọn họ liền trốn rồi, bọn họ một người cũng không nhìn thấy con."

Nghe thấy Cố Mẫn giải thích, Cố phụ mới chậm rãi ngừng ho khan lại.

"Mẫn nhi, người trong thôn dưới chân núi đều không phải người tốt, nếu là bọn họ nhìn thấy con nhất định sẽ đem con bắt đi....."

"Con biết, lúc trước cha đã cùng con nói rồi, chính là bọn bức hai cha con ta phải lên núi, không thể ra được, thậm chí hài cốt của mẫu thân cũng không thể mang theo, kêu con nếu gặp được nhất định phải chạy trốn."

Cố Mẫn suy sụp tinh thần mà nói như vậy.

"Con biết thì tốt, khụ khụ, khụ khụ,......"

Cố phụ vỗ vỗ mu bàn tay của Cố Mẫn, ông và nhi tử phải bỏ trốn khỏi đó cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, khi còn nhỏ Cố Mẫn cái gì cũng hoàn toàn không hiểu, bảo hắn đi hái trái cây, thấy tiểu hài tử trong thôn liền nghĩ muốn đi chơi với bọn chúng, nói cái gì cũng đều không nghĩ thông, rơi vào đường cùng, ông cũng chỉ có thể hù dọa người dưới chân núi sẽ bắt hắn đem đi ăn thịt. Sau khi lớn lên, cũng hiểu chút chuyện, mấy lời hù dọa đều dùng không được, ông chỉ có thể hảo hảo mà giải thích rõ ràng với hắn, bằng không lăng tiểu tử này cái gì cũng không hiểu, nếu thật sự chạy đến trong thôn thì sẽ gặp phiền toái.

Dựa vào rào tren trên tường, mắt trong mong mà nhìn đám trẻ trong thôn xách theo giỏ tre kết bè kết phái mà cùng nhau lên núi hái nấm, A Bảo quả là đáng thương hề hề a!

Ban đầu hạ lệnh cấm nàng gia gia nãi nãi cũng có chút không đành lòng, nhưng mà nương của A Bảo chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc trước của A Bảo thì bị sợ tới mức suýt chết, mãnh liệt phản đối nàng lên núi.

"Hừ, không đi thì không đi!"

A Bảo xoay người thở hồng hộc chạy về phía thôn đông.

Chỗ đó không có đường lên núi, nàng muốn đến đó chơi thì tùy nàng đi.

Nhưng mà ma cao một thước, đạo cao một trượng, người trong nhà ai cũng không nghĩ tới, tiểu hài tử trong thôn bởi vì thường xuyên ở trong thôn chơi, cho nên đã sớm tự tìm được một con đường sau núi.

"Hắc hắc, không cho con đi chẳng lẽ con không thể tự mình đi, lúc này ta chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi."

A Bảo quay đầu nhìn về phía nhà mình làm một cái mặt quỷ.

Sau đó theo đường núi gập ghềnh đi lên trên núi.

"Cũng không biết Nhị Trụ và Xuân Thảo bọn họ đi nơi nào? Cũng không biết có thể đuổi kịp được bọn họ hay không!"

Tiểu cô nương vừa đi vừa lẩm bẩm như vậy.

Không biết là do con đường này quá yên tĩnh, hay là ngọn núi này quá lớn đối với một tiểu cô nương, mới đi đến một nửa, nàng liền có chút khϊếp sợ, vừa định xướng một bài hát để lấy thêm can đảm.

Đúng lúc này, bên trong bụi cỏ truyền đến một trận tiếng động xôn xao kỳ dị.

Còn tưởng rằng gặp phải lão hổ nên tiểu cô nương oa một tiếng kêu lên, sau đó không đi theo đường cũ mà chọn bừa một con đường khác mà chạy đi.

Chỉ là đôi chân ngắn ngủn của nàng còn chưa chạy được mười mét, vừa mới đẩy ra một bụi trúc hoang trước mặt, giây tiếp theo liền thấy một thiếu niên đang ngồi ôm chân dưới một cái bẫy rập, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Cố ca ca, là huynh!"

A Bảo thập phần quen thuộc mà cùng Cố Mẫn chào hỏi.

"Là ngươi?"

Cố Mẫn đang bị mắc vào bẫy rập cũng có chút kinh ngạc.

Trước đó hắn đã nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, chỉ tiếc sáng sớm tinh mơ mới ra ngoài đã không cẩn thận mắc vào bẫy thú bên trong, may mắn là cái bẫy này đã được đặt ở đây từ lâu nên không có mấy cây trúc nhọn gì gì đó, nhưng mọi chuyện cũng không được nhẹ nhàng như bây giờ, hắn sợ phụ thân đang ở trong hang động chờ không thấy hắn về sẽ ra ngoài đi tìm.

Thấy rõ bộ dạng hiện tại của Cố Mẫn, tiểu cô nương A Bảo cũng không biết từ chỗ nào lấy ra được lòng tin, "Đừng lo lắng, Cố ca ca, A Bảo cứu huynh lên."

Nói xong, liền quay người chạy đi.

"Không được gọi người!"

Thấy vậy, Cố Mẫn chỉ kịp hét lên một tiếng ở phía sau như vậy, cũng chỉ đành theo ý trời.

Nói thật ra hắn không trông cậy được một tiểu cô nương nhỏ như vậy có thể đem hắn kéo lên được từ cái hố sâu như vậy.

Nhưng một lúc sau, hắn nhìn thấy một sợi dây mây được người phía trên quăng xuống đây.

Thấy vậy, Cố Mẫn vội vàng đứng lên, đi đến trước dây mây, dùng sức kéo kéo, phát hiện sợi dây còn rất chắc chắn, trong mắt thiếu niên nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, ngay sau đó vội không ngừng mà bám vào dây mây leo ra ngoài.

Chờ sau khi hắn bò lên, theo dây mây đi qua, liền nhìn thấy nha đầu lúc trước nói cứu hắn đang cầm một đầu dây mây đứng bên cạnh một cây hòe, khuôn mặt đỏ bừng mà lôi kéo, nhìn thấy hắn đã leo lên được, liền lập tức hoan hô.

Cũng là lúc này, Cố Mẫn mới phát hiện, hóa ra sợi dây mây dùng để kéo hắn lên được quấn trên cây hòe.

Lại nhớ đến lời nói hùng hồn vừa nãy của tiểu cô nương, lần đầu tiên Cố Mẫn không không chế được mà cười ra tiếng.

Thấy hắn cười, tiểu cô nương không hiểu lý do gì cũng chạy đến trước mặt hắn cùng nhau cười.

"Muội

Cố tình đúng lúc này, từ lúc ra khỏi sơn động đến giờ không sai biệt lắm đã là năm sáu canh giờ, cái gì cũng chưa được ăn nên lúc này bụng Cổ Mẫn không khống chế được mà bất mãn.

Bụng vừa kêu, Cố Mẫn liền lập tức ngượng ngùng mà đỏ mặt.

"Cố ca ca, huynh đói bụng sao? Không có việc gì không có việc gì, A Bảo mang theo đồ ăn ngon!"

Nàng hưng phấn mà lấy từ trong túi vải ra mấy món đồ ăn vặt mà người lớn trong nhà chuẩn bị, mấy khối bánh in, cộng thêm mấy quả trứng gà luộc tròn xoe.

Cố Mẫn chưa từng ăn bánh in ngửi thấy hương thơm ngọt ngào kia, chỉ cảm thấy nước miếng nhanh chóng tiết ra.

"A Bảo bây giờ một chút cũng không đói bụng, tất cả đều cho Cố ca ca ăn."

Nói xong, tiểu cô nương cười tủm tỉm mà đưa túi đồ ăn vặt đến trước mặt Cố Mẫn.

Mặc dù thèm, nhưng Cổ Mẫn trước sau vẫn không quên lời dạy dỗ của phụ thân, nỗ lực mà quay đầu sang một bên, "Không được, cha ta đã nói, ở bên ngoài, ăn đồ ăn của người khác phải trả bạc, không thể vô duyên vô cớ ăn đồ ăn của người khác."

"Hả? Vậy sao?" A Bảo có chút nghi hoặc mà gãi gãi đầu, "Hóa ra chính là như vậy a! Nhưng mà bánh in rất thơm a, Cố ca ca huynh thật sự không ăn sao?"

"Ta....."

Cố Mẫn vừa quay đầu lại, đôi mắt liền ngay lập tức mà dán lại khối bánh trắng trẻo mềm mại kia, khối điểm tâm thơm ngào ngạt.

"Kia.....Vậy muội muốn có cái gì? Ta mỗi ngày đều.....Đều sẽ vào trong núi này, muội nói muội muốn cái gì? Ta sẽ tìm đổi với muội?"

"Có thật không?" A Bảo lập tức liền hưng phấn lên, "Muội muốn một đóa hoa tử vi, nghe nói bây giờ là thời điểm hoa tử vi nở đẹp nhất, lại ở mãi trong núi, muội cũng chưa có gặp qua đâu, muội muốn một đóa!"

"Được!"

Cố Mẫn nghiêm tức gật gật đầu, "Ngày mai muội tới nơi này, ta sẽ mang hoa tới tặng muội!"

"Muội còn muốn thật nhiều thật nhiều thứ, nghe nói trong núi có cục đá màu hồng hồng, lần trước Thiết Xuyên có một khối, vô cùng xinh đẹp!"

"Được, ta sẽ tìm cho muội!"

"Ân, Cố ca ca, huynh đem cục đá tìm tới muội, đến lúc đó muội lấy hồ lô ngào đường đổi với huynh, còn có bánh đậu ve, đồ chơi làm bằng đường, mứt đường hoa quả..."

Một đống đồ ăn mà hắn chưa từng nghe qua, khiến cho Cố Mẫn cố gắng nuốt nuốt nước miếng xuống bụng.

Hai người ngồi song song dưới tán cây hòe già, sau lưng là một đàn dã điểu đang bay lượn, bầu trời thật xanh, là màu xanh thuần túy, giống như tâm của hài tử.
« Chương TrướcChương Tiếp »