Phòng ăn không thích hợp nói chuyện, vì thế ba người Chúc gia được quản gia dẫn vào sau khi được cha Ninh chào hỏi xong, trực tiếp đi về phía phòng khách bên cạnh.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới, vừa bước vào phòng khách, Ninh Tiêu liền rất tự giác chủ động ngồi trên sô pha bên trái cách xa mấy người khác, từ trong khay trái cây trên bàn trà bằng đá cẩm thạch cầm lên một quả anh đào đỏ tươi, làm ngơ đưa vào miệng, ngồi xung quanh ngoại trừ một thiếu niên lệ quỷ không ai nhìn thấy, không còn ai khác.
Cùng Ninh Tiêu tự ý hoàn toàn khác nhau, lúc này nữ chủ Chúc Huyền thì hoàn toàn khiến cho hai đôi vợ chồng Ninh, Chúc vây quanh, đang bị bọn họ hoặc là kích động hoặc buồn bã. Tầm mắt của cô ta khi thì thỉnh thoảng rơi vào trên người Ninh Tiêu - đối thủ cũ cùng tham gia tuyển chọn "Đào tạo thần tượng", khi thì rơi vào trên người hai đôi vợ chồng bên cạnh, tuy rằng trên mặt vẫn mờ mịt luống cuống như trước, nhưng trong lòng lại như có như không xẹt qua một ý niệm hoang đường kỳ lạ...
Cô ta từng vụиɠ ŧяộʍ tìm hiểu cha mẹ Ninh Tiêu, đúng vậy, vụиɠ ŧяộʍ.
Lại nói tiếp chuyện này còn có chút quan hệ với Ninh Tiêu, mặc dù cha Ninh mẹ Ninh chưa bao giờ tới địa điểm thi đấu, nhưng từ khi Ninh Tiêu lộ ra tư thái đại tiểu thư như vậy, khiến cho cả tổ tiết mục từ trên xuống dưới đều dành cho cô những đãi ngộ vô cùng đặc thù, không thể không thừa nhận, khi đó, Chúc Huyên hâm mộ, cũng là ghen tị.
Vì thế, trận đấu kia vừa chấm dứt, khi ở một mình, ma xui quỷ khiến tìm kiếm doanh nghiệp Ninh thị, cũng bởi vậy mà biết cha Ninh mẹ Ninh.
Nhưng bây giờ...
Nhìn cha Ninh mẹ Ninh trong lòng có chút khao khát, lại lộ ra vẻ kích động như vậy, hơn nữa mặt mày mẹ Ninh còn cùng cô ta năm sáu phần tương tự như vậy, trái tim Chúc Huyên không khống chế được nhanh chóng nhảy lên, trong miệng cũng có chút khô khốc.
Có thể là mẹ con liền tâm, cảm nhận được nội tâm Chúc Huyên chờ đợi cùng kích động, vừa ngồi xuống, giọng nói của mẹ Ninh khẽ run mở miệng: "Huyền Huyên, Huyền Huyên của mẹ..."
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ liền kích động ôm Chúc Huyên bên cạnh vào trong lòng mình, nước mắt tuôn rơi xuống: "Mười tám năm này, con chịu khổ... Đều là mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt! Lúc trước nếu không phải mẹ nhất định phải cậy mạnh đi thị trấn nông thôn đó một chuyến, làm sao có thể bị người ta dọa đến động thai khí, sau đó trực tiếp ở trong bệnh viện đổ nát trên trấn kia sinh ra con, càng không cẩn thận làm mất con, để cho con chịu mười tám năm khổ sở, Huyên Huyên... muốn trách thì trách mẹ đi, đều là lỗi của mẹ! Hại con bị người khác chiếm tổ, ở bên ngoài trải qua mười tám năm nghèo khổ! Con vốn nên là bảo bối tâm can mà ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay!”
Vừa nghĩ đến con gái giả Ninh Tiêu, mà con gái ruột ngay cả lớp học piano cũng không thể học nổi; nghĩ đến Ninh Tiêu một tháng tiền tiêu vặt cũng có hơn mười vạn, mẹ của con gái ruột Chúc Huyên làm giáo viên một năm lương mới chỉ hơn mười vạn; nghĩ đến Ninh Tiêu vừa đến kỳ nghỉ đông nghỉ hè, có thể đi du lịch ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới mà cô muốn, mà con gái ruột đi nơi xa nhất cũng chỉ ở trong nước... Thẩm Vận liền càng cảm thấy tức giận, đồng thời nước mắt cũng càng chảy càng nhiều hơn.
Hoàn toàn quên mất lúc trước bà ta sở dĩ đi đến cổ trấn kia cũng không phải vì cái gọi là du ngoạn, mà là bắt gian. Động thai cũng căn bản không phải bởi vì bị người ngoài ý muốn dọa sợ, mà là bà ta mới kết hôn không bao lâu, hai người còn có khoảng thời gian ngọt ngào, nên bà ta còn có chút để ý đến tình nhân mới của chồng.
Bà ta hoàn toàn quên mất.
Chúc Huyên được ôm chặt lấy tuy rằng trong lòng đã có một chút chuẩn bị nhưng vẫn bị bộ dáng của bà ta làm cho có mất tập trung, theo bản năng tầm mắt liền chuyển đến trên người mẹ Chúc cha Chúc ở một bên.
Bên này, trong lòng vợ chồng Chúc gia ở đây tuy có hơi khó chịu vì giọng điệu của Thần Vận về Chúc Huyên đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, nhưng cơ hồ trong nháy mắt con gái bảo bối nhìn bọn họ qua, trên mặt liền không tự giác lộ ra sự đau lòng không rời, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của con gái, hai vợ chồng đều nhịn đau hướng cô ta gật đầu, lập tức đỏ bừng hai mắt không nỡ mà tham lam nhìn con gái bảo bối sắp mất đi trước mặt.
Thật sự là ngay cả một chút ánh mắt cũng không chia cho Ninh Tiêu không biết ngồi đối diện bọn họ đã bao lâu!
Ngay khi vở kịch nhận con gái này đang diễn ra, cảm xúc của các diễn viên tham gia cũng đều được thể hiện.
"Lạch cạch!"
Một tiếng vang vô cùng không hợp thời chói tai vang lên bên tai các "diễn viên".
Mấy người tập trung nhìn lại, lúc này mới phát hiện nguồn gốc phát ra tiếng động này đúng là một quả anh đào bị người ta nhổ lên bàn trà màu cà phê nhạt.
Mà nguồn gốc của tiếng ồn – Ninh Tiêu, lúc này không nhận ra mình đang tạo ra tiếng ồn, mà lại ném một quả anh đào đỏ tươi vào miệng, nhai hai cái, liền phun hạt ra.
Chờ khi cô lần nữa chuẩn bị ném một quả anh đào vào miệng, lúc này mới nhận ra xung quanh hình như đột nhiên không có âm thanh gì, chỉ có cô đang xem kịch một cách hăng hái!
Động tác của Ninh Tiêu dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn về phía "diễn viên" trước mặt.
Lúc này mới phát hiện đám "diễn viên" lúc này ngay cả một hai động tác diễn cũng không diễn, tất cả đều đem ánh mắt đặt vào trên người vị khán giả là cô, thật đúng là khiến cho người từ đầu đã không được quan tâm như Ninh Tiêu có chút thụ sủng nhược kinh!
Cô nhìn cha Chúc mẹ Chúc trên mặt không giấu vẻ ghét bỏ cùng phản cảm, nữ chủ Chúc Huyên vẻ mặt không che dấu được kinh ngạc cùng khó hiểu, cha Ninh mẹ Ninh trong mắt không che dấu tức giận bừng bừng, dám khẳng định nếu không phải hiện tại có ba người Chúc gia tồn tại, cái tát của cha Ninh có thể đã hướng tới mặt cô.
Dù sao trước kia nguyên chủ còn nhỏ, cha Ninh cũng không phải thường xuyên luôn một cái tát lại một cái chào hỏi cô sao! Đối mặt với cô luôn luôn là bộ dáng không kiên nhẫn nhất, nóng nảy dễ cáu kỉnh nhất, có khi thậm chí là ở bên ngoài chịu tức giận cũng sẽ rải lên người nguyên chủ, có thể nói lớn lên ở Ninh gia mười tám năm, nguyên chủ chưa bao giờ cảm nhận được một chút tình cha, à không, phải nói là không có cảm nhận được một chút tình thân, nếu không làm sao có thể như con thiêu thân lao vào ngọn lửa vì hơi ấm của nam chính, hơn nữa không biết yêu thương người khác như thế nào, chỉ biết một mực bức bách, để cho đối phương trực tiếp lạnh nhạt với mình.
Ồ.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu nhướng mày.
Mà cha Ninh đối diện cô nhịn rồi lại nhịn, nhưng rốt cuộc thói quen nhiều năm, thật sự là không nhịn được, nhìn Ninh Tiêu liền lớn tiếng trách cứ: "Giáo dưỡng của con đâu? Hả? Hôm nay là dịp gì? Đó là cách con... Một bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, không để ý? Nhiều năm như vậy, Ninh gia chúng ta chính là dạy con như vậy sao? Bố mẹ ruột con ở đây, con còn biểu hiện như vậy không? Quả thật là bùn nhão..."
Lời sau cha Ninh ngại vợ chồng Chúc gia ở đây cũng không nói tiếp, nhưng lập tức thấy bộ dáng không thèm để ý của Ninh Tiêu nên cũng không kinh ngạc, lông mày không khỏi nhướng lên, suy đoán theo bản năng liền hiện lên trong đầu.
"Con... Sao lại giống như đối với thân thế của mình một chút cũng không ngoài ý muốn?”
Cha Ninh hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của Ninh Tiêu, quả thật, từ lúc cha Chúc mẹ Chúc, Huyên Huyên xuất hiện, biểu tình của đối phương vẫn không thay đổi, cái gì kinh ngạc, kinh hoảng, ngoài ý muốn, nghi hoặc, toàn bộ không xuất hiện, chẳng lẽ...
"Có phải mày đã sớm biết thân thế của mình rồi không?" Cha Ninh tức giận một chút liền đứng lên: "Khó trách? Khó trách mày nhìn thấy Huyên Huyên cùng ba mẹ mày xuất hiện cũng không kinh ngạc? Khó trách tao phái người điều tra mày cùng Huyên Huyên tham gia cái gì thi đấu, mày còn một mực nhằm vào Huyên Huyên? Khó trách mày đối với tao và mẹ mày cho tới bây giờ đều không quá thân cận? Xem ra mày đã sớm biết thân thế của mình! Có lẽ sớm hơn nhiều so với chúng ta biết! Lại vẫn giấu diếm tất cả chúng ta, hại Huyên Huyên một mực ở bên ngoài chịu cực chịu khổ, còn chủ động nhằm vào Huyên Huyên! Mày là quá nặng, vô sỉ!”
là một cô gái, nhưng tâm cơ thật sự
Cha Ninh tức giận nói.
"Cái gì!"
Nghe vậy, mẹ Ninh trực tiếp thét chói tai một tiếng.
Ngay cả Chúc Huyên cùng cha Chúc mẹ Chúc cũng đều kinh ngạc nhìn về phía Ninh Tiêu, quả thật, biểu hiện vừa rồi của cô quả thật nhìn qua không kinh ngạc ngoài ý muốn, ngược lại lại bình tĩnh nói không nên lời, đây không phải là đã sớm biết thân thể của mình sao?
Nghĩ như vậy, biểu tình của Chúc Huyên thoáng cái liền trở nên phức tạp, mà trong mắt cha Chúc mẹ Chúc đều là vẻ chán ghét, đối với cô càng lúc càng mâu thuẫn.
"Mày..."
Mẹ Ninh bên này tức giận đến mức đột nhiên đứng dậy, vừa định mặc kệ cha Chúc mẹ Chúc ở đây, liền chỉ vào Ninh Tiêu chửi ầm lên.
“Phốc!”
Ninh Tiêu ban đầu ngồi đối diện bọn họ thế nhưng không khống chế được mà trực tiếp bật cười.
Không thể không nói, đám người này dùng ác ý xấu nhất phỏng đoán cô thật đúng là không mưu mà hợp nhất a!
Ác ý như vậy, ai có thể nghĩ đến bọn họ một người là cha mẹ ruột của cô, một người là nuôi dưỡng cô suốt mười tám năm qua đây? Ngay cả Ninh Tiêu cũng không nghĩ tới a!
“Mày còn cười..."
Mẹ Ninh thấy tiểu tiện nhân này bị vạch trần bộ mặt thật, chẳng những không kinh hoảng, ngược lại còn dám cười ra tiếng, liền càng cảm thấy tức giận, vừa định mở miệng mång.
“Suyt!”
Ninh Tiêu chợt vươn ra một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh như rễ hành đặt lên môi.
Đúng vậy, đó là một ngón giữa có ý nghĩa sâu sắc.
"Có muốn tôi cho các người tấm gương nhìn bộ dáng hiện tại của các người không? Ngoài miệng nói coi tôi như con gái, nhưng trên thực tế lại xem tôi như là kẻ thù đào mộ phần tổ tiên đời thứ mười tám của Ninh gia các người? Nếu không làm sao có thể đối với tôi lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi như vậy, thậm chí hận không thể để tôi cút đi!
"Mày..."
Cha Ninh nhất thời tức giận không thôi.
Ninh Tiêu căn bản không cho ông ta cơ hội nói tiếp, trực tiếp đứng lên, hơi cúi người xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Về phần các người nói tôi nhìn qua hình như cũng không ngoài ý muốn thân thế của mình..." Nói tới đây, Ninh Tiêu hơi dừng lại, "Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi, nhưng cũng không có phần thưởng gì đâu! Dù sao..."
Đổi lại là các người, từ nhỏ đến lớn đã một mình sống trong căn biệt thự vừa lớn vừa trống rỗng như vậy, khi đó trong nhà còn không có quản gia và bảo mẫu này, ba mẹ tốt của tôi, giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi, mặc cho tôi đói bụng đến ngất xỉu, tôi tin tưởng các người cũng không dám tin rằng tôi có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng chứ? Mà cảm mạo sốt gì đó vĩnh viễn chỉ có thể tự mình chịu đựng, sở dĩ đầu óc không bị hỏng, căn bản là bởi vì vận khí tốt..."
"Khi còn bé tai nạn nhiều còn chưa tính, nhưng theo tuổi tác lớn lên tại nạn cũng theo đó thăng cấp! Tôi bị người ta chèn ép, nghe nói trẻ con nhà người ta đa tài đa nghệ, mẹ tôi cũng tâm huyết dâng trào mời cho tôi một giáo viên dương cầm, đáng tiếc, người ta là luyến đồng, làm cho tôi chỉ có thể cùng hắn động dao, ở trên cánh tay lưu lại một vết sẹo dài như vậy mới tránh được một kiếp! Đi du lịch nước ngoài cũng là một mình, cũng may mà không bị bắt cóc, bằng không nhất định sẽ bởi vì cha mẹ quên trả tiền chuộc mà bị xé xác, thật đúng là may mắn! Cũng chỉ mỗi tháng có hơn mười vạn tiền tiêu vặt, đãi ngộ coi như không tệ, đáng tiếc, lại không có bất kỳ chỗ nào có thể tiêu! Dù sao ngẫu nhiên ra vào một cửa hàng hàng hiệu, không phải là có thể nhìn thấy ba mình mang theo một tiểu tam xinh đẹp rêu rao, chính là mẹ thân mến cười như hoa với người khác, không cẩn thận đối mặt, cũng có thể làm bộ hoàn toàn không nhìn thấy tôi..."
Càng nói, nụ cười trên mặt Ninh Tiêu càng thêm xán lạn diễm lệ.
"Cho nên, nếu như các người là tôi, phát hiện cha mẹ mình kỳ thật không phải cha mẹ ruột của mình hẳn là cũng sẽ không có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn chứ? Dù sao, chuyện chuẩn bị tốt tâm lý, tôi cũng đã chuẩn bị đủ mười tám năm rồi, thật sự là kinh ngạc không nổi!”
Nói xong, khóe miệng Ninh Tiêu thủy chung vẫn mỉm cười chói mắt đến cực điểm, lập tức giống như nhớ tới cái gì đó giơ tay lên: "Ừm, không sai biệt lắm rồi? Việc nhận thân nhân của hai người hẳn là đã kết thúc rồi, phải không? Nếu vẫn chưa kết thúc, thật xin lỗi, thời gian của tôi đã đến.”
Ninh Tiêu đưa tay chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình, ngoài miệng nói ngượng ngùng, trên mặt lại một chút ngượng ngùng cũng không có, quay đầu tầm mắt lướt qua cha Ninh mẹ Ninh đang đứng trước mặt cô bởi vì bị cô lột da mặt, mà sắc mặt vô cùng khó coi, trực tiếp nhìn về phía cha Chúc mẹ Chúc vẻ mặt phức tạp đang đứng phía sau: "Hai vị này, à, cha mẹ phải không? Vậy thì đi thôi, đồ đạc tôi cũng không cầm, dù sao tôi cũng không có tư cách lấy, đúng không? Bây giờ, đi được chưa?”
Nói xong, cô thậm chí còn không cho cha Chúc mẹ Chúc thời gian phản ứng, nhấc chân không chớp mắt đi ra ngoài.
Đi ra ngoài một hồi lâu, cô mới nghe thấy tiếng bước chân cha Chúc mẹ Chúc vội vàng chạy tới, thấy thế, Ninh Tiêu nhếch khóe miệng.
Trên đường trở về Chúc gia, dư quang nơi khóe mắt Ninh Tiêu có thể cảm giác được cha Chúc lái xe cùng mẹ Chúc ngồi bên cạnh cô một mực len lén nhìn mình, biểu tình muốn nói lại thôi.
Chẳng qua mãi cho đến trước cửa Chúc gia, hai người ấp ủ hồi lâu, cũng không thể nói với cô một câu, cuối cùng chỉ còn lại bầu không khí xấu hổ lan tràn.
Nhưng không nghĩ tới ba người đến Chúc gia lại càng xấu hổ, có thể là bởi vì cha Chúc mẹ Chúc từ đáy lòng không muốn tiếp nhận người con gái ruột này là cô, càng tự cho là cô sẽ không rời khỏi cái tổ phú quý Ninh gia kia, cho nên căn bản là không chuẩn bị phòng cho cô.
Ừm, nhà một trăm năm mươi mét vuông, ba phòng hai sảnh, một gian phòng ngủ của hai vợ chồng, một gian phòng ngủ của Chúc Huyên, một gian thư phòng của Chúc Huyên, sau đó, sẽ không có sau đó.
Thấy thế, trên mặt cha Chúc mẹ Chúc đều lúng túng, dường như muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng vẫn không thể nói được.
Ngược lại Ninh Tiêu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Cô có thể nói rằng cô đang mong đợi?
Sở dĩ đến đây bất quá là sau khi lột xong da mặt cha Ninh mẹ Ninh, lại lột một tầng của cha Chúc mẹ Chúc mà thôi.
Nghĩ như vậy, cô thật đúng là một nữ diễn viên phụ tận tâm tận trách, sẽ không vì người khác mà suy nghĩ ác độc!
Chậc chậc.
Nghĩ tới đây, cô hướng về phía cha Chúc mẹ Chúc khóe miệng liền cong ra một độ cong tiêu chuẩn: "Không có việc gì, tôi đến ở khách sạn.”
Nói xong, ngay cả cơ hội giữ lại cũng không cho hai người, xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì thính lực đủ tốt, thời điểm cửa thang máy sắp đóng lại, Ninh Tiêu đều nghe thấy hai vợ chồng oán giận lẫn nhau, trong lòng nhất thời sảng khoái.
Không thể không thừa nhận, nguyên chủ có một số thủ đoạn mặc dù đủ độc, nhưng vẫn có chút ngốc.
Dù sao, gϊếŧ người, tốt nhất vẫn là gϊếŧ tâm thôi!
Ung dung đeo kính râm, khóe miệng Ninh Tiêu càng lúc càng cao.
Tâm tình tốt như vậy vẫn duy trì cho đến khi Ninh Tiêu vào phòng khách sạn, người đứng dưới vòi hoa sen, cùng lệ quỷ họ Cổ phía sau mình trợn tròn mắt nhỏ, rốt cục đột nhiên dừng lại.
Mắt thấy đêm đã khuya, cô lại là loại người không tắm rửa thì sẽ không ngủ được, xây dựng đủ tâm lý, Ninh Tiêu lúc này mới hít sâu một hơi, bật nước nóng xong, kéo khóa kéo, nhắm mắt lại, cả quần áo màu vàng nghệ trong nháy mắt rơi xuống.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, một giây sau cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy lệ quỷ vốn còn đứng sau lưng cô thành thật cả ngày, lại nhanh chóng hướng về phía bộ phận quan trọng của cô.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ninh Tiêu kinh hô một tiếng, theo bản năng liền đưa tay ngăn cản.
Một màn kế tiếp, giống như một bộ phim huyền huyễn, thiếu niên một đầu tóc đen ban đầu chỉ khoảng mười bốn tuổi đang thở gấp, tóc dài như yêu, da tuyết môi đỏ mọng, răng nanh và con ngươi đỏ, chậm rãi tiến đến bên tai cô, thở ra như sương:
“A, ngươi quả nhiên nhìn thấy ta!”
Khụ, cái bóng đã kết thúc!