Chương 100: Đại lão là Lệ quỷ (2)

Không thể không thừa nhận, nữ chủ này cơ hồ là nhận được trăm ngàn sủng ái.

Ban đầu ở chung với Ninh Tiêu mười tám năm, cha Ninh mẹ Ninh đối với cô chẳng thèm quan tâm, mới nhận được con gái ruột một lúc, liền giống như là có được trân bảo, vì đền bù cho cuộc sống mười tám năm bình thường của cô ta, mà chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất mà mình có đến trước mặt cô ta, để cô ta tùy ý mà lựa chọn.

Hai người bọn họ còn không tự chủ được mà cảm thán nói, quan hệ huyết thống quả nhiên là một thứ thần kỳ. Lúc trước đối mặt với Ninh Tiêu, một chút tâm thái làm cha làm mẹ cũng không có, cũng có có thân cận với cô. Nhưng đối với Chúc Huyên lại không giống nhau, sẽ cầm lòng không đậu mà muốn quan tâm cô ta, yêu quý cô ta, sủng cô ta, đau cô ta.

Quả nhiên thân sinh chính là thân sinh.

Chúc Huyên sống nghèo khổ sao.

Có lẽ đối với gia thế khổng lồ như nhà họ Ninh mà nói, quá khứ mười tám năm của cô ta quả thật giống như là ngâm mình trong nước đắng.

Nhưng so sánh với cuộc sống của người bình thường, Chúc Huyện không chỉ không có khổ, mà còn phá lệ hạnh phúc, rốt cuộc cha Chúc mẹ Chúc đều có lương biên chế giáo viên khi về hưu, không nói đến tiền lương bao nhiêu, chỉ tính việc cha Chúc ngày thường dạy thêm cho học sinh ngoài giờ cũng đủ để một nhà ba người bọn họ sống khá giả, càng đừng nói đến thời điểm giá nhà còn chưa tăng, vì muốn để dành của hồi môn cho con gái bảo bối của mình, liền mua một căn nhà mới, có thể nói, về sau cho dù Chúc Huyên không có thành tựu quá lớn gì, nhưng chỉ cần dựa vào căn nhà đó cũng có thể sống một đời sung túc.

Dù sao mặc kệ cha Ninh mẹ Ninh đau lòng như thế nào, cảm thấy ủy khuất cho cô ta như thế nào, nhưng chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được, quá khứ mười tám năm kia của Chúc Huyên thật sự hạnh phúc, thật sự quá hạnh phúc!

Mà cha Chúc mẹ Chúc thì sao?

Bảo bối cục cưng mười tám năm không phải muốn buông là buông được, huống chi Chúc Huyên còn là người nghe lời hiếu thuận hiểu lý lẽ, không giống với Ninh Tiêu, vừa nhìn thấy mặt hai vợ chồng bọn họ, bởi vì biết bọn họ là ba mẹ của người mà mình hâm mộ ghen tị, lập tức liền nói những lời ác ý, bộ dạng điển hình của người không có giáo dưỡng, nháy mắt chọc giận cha Chúc mẹ Chúc.

Vì thế sau khi biết được thân phận thật sự của Ninh Tiêu, không chỉ không có bất luận cái gì gọi là yêu thích, còn lộ ra biểu tình tuyệt vọng như trời sập, bọn họ luyến tiếc đứa con gái ngoan Chúc Huyên này.

Đối với Ninh Tiêu quá mức xa lạ, tiểu cô nương tính tình lớn như vậy, lại không giáo dưỡng, nói chuyện còn thích chọc vào nỗi đau của người khác, bọn họ như thế nào cũng không thể thích nỗi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy quan hệ huyết thống chẳng lẽ thật sự có quan trọng như vậy sao? Tiểu bảo bối bọn họ nuôi dưỡng mười tám năm tại sao lại không phải là con của bọn họ đây?

Đặc biệt là sau khi Chúc Huyên nhận cha mẹ ruột có tiền, nhưng lại vẫn như cũ vô cùng quan tâm bọn họ, không có việc gì còn bớt chút thời gian về ăn cơm cùng họ, cha Chúc mẹ Chúc lại càng cảm thấy huyết thống gì đó một chút cũng không quan trọng, về sau chỉ cần Chúc Huyên nguyện ý, bọn họ vẫn như cũ là một gia đình.

Từ đây, Chúc Huyên không chỉ nhận được yêu thương của cha mẹ ruột mà còn có cả cha mẹ nuôi, cả hai đều vô cùng yêu thương cô ta, quả thực chính là yêu thương nhân đôi, khiến cho cô ta phảng phất như rơi vào tổ ấm của hạnh phúc.

Mà Ninh Tiêu thì sao...

Cô hai bàn tay trắng.

Những thứ trước kia đều không còn, những đồ vật của cô cũng không có, ví dụ như tiền.

Cô thậm chí còn không thể đứng lên với thân phận đại tiểu thư, bởi vì cha Ninh mẹ Ninh không muốn tiếp tục chu cấp nuôi dưỡng cho đứa con gái không có huyết thống với bọn họ, cuối cùng chỉ tùy ý cho cô mấy chục vạn tiền tiêu vặt, liền cười tủm tỉm mà đuổi cô ra khỏi Ninh gia. Nhưng thật ra mấy chục vạn tiền tiêu vặt này là lúc trước những thân thích của Ninh gia cho Ninh Tiêu, cho nên hai bọn họ cũng ngại lấy lại, mới cho Ninh Tiêu cầm theo.

A.

Kỳ thật chuyện này cũng chẳng tính là gì, cha mẹ gì đó, từ lúc nhỏ Ninh Tiêu đã rất rõ ràng, cô căn bản là không có duyên phận với cái loại tình cảm này, cho nên cứ cho là ghen ghét với Chúc Huyên, nhưng cô vẫn như cũ mà cao ngạo ngẩng đầu nói một chút cũng không để bụng, cái gì cũng đều không để bụng.

Nhưng cố tình đúng lúc này, cô phát hiện nam sinh mà từ nhỏ đến lớn mình yêu thích nhất, thậm chí cô còn coi như là ánh sáng của cuộc đời mình Lâm Nhĩ Đông thế nhưng lại yêu Chúc Huyên giống như một mặt trời nhỏ luôn lạc quan hướng về phía trước, hơn nữa cô còn tận mắt nhìn thấy Lâm Nhĩ Đông cưỡng hôn đối phương, trong mắt tràn đầy ôn nhu lưu luyến, giống như băng tuyết vạn năm đã bị tan chảy thành nước, mà những thứ đó cô lại chưa bao giờ được thấy qua.

Cứ như vậy, thế giới của mình vốn là một màu đen tối, hơn nữa tam quan lại bất chính, lúc này Ninh Tiêu không hắc hóa thì ai hắc hóa.

Bắt đầu từ đây, cô kiên định mà đi trên con đường làm nữ phụ ác độc đối nghịch với nữ chủ Chúc Huyên.

Cái gì mà xúi giục bạn tốt của Chúc Huyên, dưới tình huống không biết thân phận của Chúc Huyên, khiến cho cô ta bị cắm một đao sau lưng, mua paparazzi cùng với tài khoản marketing, khiến cho bọn họ không ngừng hắt nước bẩn vào Chúc Huyên, bịa đặt, cái gì mà sau khi thân phận được phơi bày, ở trước mặt truyền thông liền bán thảm bôi đen Chúc Huyên, cái gì mà hạ thuốc cho nam chủ Lâm Nhĩ Đông, thời điểm hai người lên giường với nhau, lại gọi cho Chúc Huyên tới,...vv

Mà những thứ đó cũng không có gì đáng nói, điểm chết người chính là, lúc trẻ bởi vì ham chơi, có khoảng hai năm đi theo một đám phú nhị đại chơi đồ cổ, sau đó lại mua một ít đồ cổ, trong đó có một viên huyết ngọc, cô rất thích, còn ngày ngày mà đeo trên cổ.

Sau đó dưới oán hận ghen ghét đủ loại cảm xúc của cô, liền khiến cho cấm chế trên miếng ngọc bị đánh vỡ, lệ quỷ ngàn năm Cố Mẫn trực tiếp thoát được ra ngoài.

Cố Mẫn vừa mới được thả ra, cũng không biết có phải là do bị nhốt quá lâu hay không, thực lực bị suy yếu, nên dáng vẻ lúc đó chính là ở thời điểm trước khi chết, liếc nhìn qua giống như một đứa bé mười bốn tuổi, hung ác nham hiểm, thiếu niên tóc dài quần áo màu đen, khuôn mặt thâm trầm.

Thời điểm đối phương từ ngọc bội đi ra, Ninh Tiêu không hề có cảm giác, còn bởi vì vừa để cho Chúc Huyên bắt gặp được cảnh tượng cô và Lâm Nhĩ Đông cởi sạch đồ nằm cạnh nhau, khiến cho cô ta thương tâm đến chết, mà tâm tình của Ninh Tiêu lúc đó vô cùng tốt. Vừa nhìn thấy bộ dạng tóc dài hỗn độn của Cố Mẫn như vậy, lại còn quần rách áo manh, bụng đói kêu vang, cô lập tức đi lên dò hỏi nửa ngày nhưng cũng không thấy hắn trả lời, cuối cùng thế nhưng khó có được một ngày làm việc tốt, liền bắt đầu đi mua đồ ăn cho hắn.

Mà chờ cho cái tâm tình tốt này đi qua, cô lại không hề nghĩ ngợi mà đem thiếu niên câm này vứt bỏ, rốt cuộc nhìn hắn tuổi tác cũng không lớn, nhìn không giống như là bị gia đình vứt bỏ, cho nên cô để mặc hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, cô đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy được thiếu niên này, cái này còn chưa nói, có một hôm cô về nhà, bật đèn lên, liền thấy đối phương một mình trầm mặc ngồi trên sô pha hai tay ôm đầu gối ở nhà cô.

Chính vì vậy, cho dù Ninh Tiêu có là thần kinh thô, cũng biết rõ ràng rằng thiếu niên này tuyệt đối không phải là người bình thường, mà chờ đến khi cô tận mắt nhìn thấy đối phương thế nhưng có thể chui vào miếng huyết ngọc trước mình, liền càng chắc chắn đối phương không phải là người bình thường, mà thậm chí ngay cả người hắn cũng không phải.

Phải nói, nữ phụ hắc hóa Ninh Tiêu này không hổ danh là nữ phụ hắc hóa, nhìn thấy Cố Mẫn chu ra chui vào khối ngọc cũng không sợ hãi không tính, thậm chí hai mắt còn tỏa sáng mà nghĩ phải dùng cái Thần Khí này đi hại nam nữ chủ như thế nào, không chỉ có hại nam nữ chủ, mà còn muốn cả bọn cha Ninh mẹ Ninh nữa.

Mà Cổ Mẫn này từ đầu đến cuối một câu cũng không nói..Là quỷ, thế nhưng cũng thật sự giúp cô làm xằng làm bậy, khiến cho Chúc Huyên và Lâm Nhĩ Đông không chỉ một lần xấu mặt trước mọi người, mà còn làm cho tài sản của cha Ninh mẹ Ninh ngày càng hao hụt, mặt mày ủ ê đến nỗi căn bản là không có thời gian để đi yêu thương con gái của bọn họ.

Đồng thời, cô cũng không quên cùng với Đại sát khí này bồi dưỡng tình cảm gì đó, ở bên ngoài hai bọn họ lấy thân phận là chị em, tuy rằng cô cũng không biết vì sao mà một con quỷ như Cố Mẫn lại cũng có thể xuất hiện vào ban ngày, còn có thể bình yên vô sự mà đi dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí đồ ăn của con người cũng có thể ăn, thứ duy nhất khác biệt chính là, nhiệt độ cơ thể của hắn rất lạnh, lạnh giống như là băng, ngẫu nhiên đυ.ng phải một chút, Ninh Tiêu cũng sẽ không tự chủ được mà run run.

Nhưng không có quan hệ, so với cha Ninh mẹ Ninh Chúc Huyên nhóm người này, cô càng thích ở bên Cổ Mẫn lải nhải cho hắn nghe, tùy cô lăn lộn, đem tóc hắn tết thành đủ loại bím tóc màu sắc khác nhau nhưng hắn vẫn không giận, thậm chí cô còn đặc biệt dẫn Cố Mẫn đi chơi nhà ma, sau đó đem đám người bên trọng dọa sợ tới mức bọn họ phải chạy ra ngoài, cười đến nỗi cong eo không thể đứng dậy được.

Có thể nói, khoảng thời gian ở chung với Cố Mẫn, là khoảng thời gian thư thái vui vẻ nhất của Ninh Tiêu từ nhỏ đến lớn, thậm chí vui vẻ đến mức cô muốn thu tay lại, dù sao những gì cô muốn cũng đều đã đạt được, cái loại tra nam Lâm Nhĩ Đông cô cũng không cần, cha mẹ yêu thương cái gì đó không có cũng được, cũng không nghĩ có thể có được, cũng không muốn ghen tị với cô gái như Chúc Huyên nữa, thật không thú vị.

Thế giới rộng lớn như vậy, cô nghĩ... Đưa Cố Mẫn đi xem, hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Chỉ tiếc a, nữ phụ chính là nữ phụ, nữ chủ trước sau gì cũng là nữ chủ.

Bởi vì nữ chủ Chúc Huyên đến một ngọn núi vô danh để quay phim nhưng lại ngoài ý muốn gặp được một cao nhân đắc đạo, đối phương liếc mắt một cái liền nhìn ra được cô ta và Lâm Nhĩ Đông bị quỷ ám, thậm chí còn bởi vậy mà tìm tới đây, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra tổ tiên của ông ta ngàn năm trước là người đã phong ấn Cổ Mẫn, chính là một lệ quỷ tàn sát cả một thôn làng.

Cũng là lúc này, Ninh Tiêu mới biết được lai lịch của Cố Mẫn.

Ngàn năm trước hắn sinh ra ở một thôn nhỏ trên núi, lúc sinh ra, bởi vì bầu trời đỏ thẫm màu máu, quạ đen bay xung quanh, đàn thú bạo động lạ thượng, mấy đạo sĩ đắc đạo cao tăng liền nói hắn là chính là vận rủi chi tử, còn nói những người bên cạnh hắn sẽ gặp phải bất hạnh, nhẹ thì phụ mẫu hắn đều chết, nặng thì toàn bộ thôn làng đều bị hắn liên lụy.

Vừa dứt lời, mẫu thân Cố Mẫn vốn vì rong huyết sau khi sinh mà buông tay rời khỏi nhân gian.

Bởi vậy, biệt hiệu vận rủi chi tử của Cổ Mẫn liền được xác thực.

Ngay lập tức, người dân trong thôn liền muốn nhấn chìm cái gọi là vận rủi chi tử này, nếu không phải ngay lúc đó phụ thân Cố Mẫn thấy tình hình không ổn, đoạt lấy hắn rồi bỏ chạy, thì chỉ sợ là tiểu Cố Mẫn vừa mở mắt ra đã không có cơ hội được nhìn thấy thế giới này.

Lại bởi vì phụ mẫu Cố Mẫn xem như là dân tị nạn ở chỗ này, nên ở trong thôn không có thân thích gì, cho nên phụ thân Cố Mẫn liền dùng một chút công phu là có thể chạy được, người trong thôn làng một đường đuổi theo phía sau, nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ, cuối cùng chỉ có thể ở dưới tiếng thở ngắn than dài của cái vị cao tăng đắc đạo kia, lo lắng sốt ruột mà trở về nhà.

Mười mấy năm sau, toàn bộ thôn làng đều bình yên mà sống qua ngày, thậm chí đối với chuyện vận rủi chi tử đó cũng chỉ là ký ức trong mơ hồ.

Dã nhân giống như Cố Mẫn, cũng phụ thân đang trọng thương của hắn xuất hiện.

Hóa ra mười mấy năm nay, phụ tử hai người bọn họ vẫn luôn trốn tránh ở sâu trong núi, sinh hoạt giống như một dã nhân, vốn dĩ cũng là bình yên vô sự, nhưng bên trong núi sâu dã thú vô cùng nhiều, Cố phụ lại càng ngày càng già yếu, mặc dù có chút công phu, nhưng tay chân vẫn không thể linh hoạt như lúc trẻ được, một hôm đi săn, bị một con lợn rừng cắn vào đùi, vì vậy hiện tại thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Rơi vào đường cùng, Cổ Mẫn chỉ có thể mang theo phụ thân của mình đi xuống núi.

Ngay từ đầu, mọi người còn không biết bọn họ là ai, còn nhiệt tình mà chiêu đãi bọn họ.

Cố tình lúc này, tiểu tôn tử của trưởng thôn lại bởi vì tuổi nhỏ ham chơi đi ra sông, mà vừa chết đuối.

Sau mấy lần trùng hợp, liền có người lập tức nhận ra phụ tử bọn họ, lại liên hệ với chuyện tôn tử của trưởng thôn vừa mới chết đuối, liền mịt mờ mà nhìn nhau.

Sau đó cùng nhau bí mật đến nhà trưởng thôn nói chuyện này, sau đó, trưởng thôn âm thầm triệu tập thôn dân, sau một hồi cân nhắc, mọi người quyết định làm như không có việc gì, còn nói sẽ mời đại phu ở thôn kế bên tới khám bệnh cho bọn họ, nếu như thật sự không được, sẽ cùng nhau giúp đỡ đưa bọn họ lên trấn trên.

Chỉ tiếc Cố Mẫn cả tin, màn đêm buông xuống, người trong thôn làng tất cả liền lộ ra bộ mặt hung ác nhất.

Bọn họ đem chuyện người chết những năm gần đây tất cả đều tính lên đầu phụ tử Cổ Mẫn, không chỉ có như vậy, còn đem đại hạn thiên tại ngần ấy năm tính lên đầu bọn họ.

Bọn họ nhận định rằng tất cả những tai họa này là do Cổ Mẫn đem tới, hắn vừa xuống núi liền khắc chết tiểu tôn tử của trưởng thôn, nếu còn để cho hắn tiếp tục ở đây thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.

Vì thế đám người bọn họ phất lờ những cầu xin cùng thề độc của phụ tử Cố Mẫn, trực tiếp khóa lại gian nhà cỏ kia, thiêu chết hai phụ tử Cố Mẫn đang sống sờ sờ.

Phụ thân của Cố Mẫn đã chết, nhưng Cố Mẫn lại không biết mọi chuyện vì sao lại như thế này, đau đớn kịch liệt qua đi, thế nhưng trở thành quỷ hồn, vô ý thức mà trực tiếp gϊếŧ chết toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn, cuối cùng trở thành một lệ quỷ trên tay đầy máu tươi.

Nếu không phải đám cao nhân đắc đạo lúc đó liều mạng mà phong ấn hắn ở trong huyết ngọc, sợ là thật sự hắn sẽ gây họa cả một phương.

Nhưng không nghĩ tới, ngàn năm sau, hắn lại trốn thoát, thậm chí còn bắt đầu làm xằng làm bậy.

Hôm nay ông ta liền phải thay trời hành đạo!

Đúng vậy, chuyện xưa kết thúc đương nhiên phần thắng hoàn toàn thuộc về vai chính, sau khi Ninh Tiêu bị cha Chúc mẹ Chúc lừa qua, lại ở tình huống Lâm Nhĩ Đông lấy tính mạng này uy hϊếp, Cổ Mẫn bị đám gọi là đắc đạo cao nhân này trói tay trói chân đánh đến *hôi phi yên diệt.

*Hôi phi yên diệt: x KHX

Ý nghĩa: Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.

Bắt nguồn từ tác phẩm "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hội phi yên diệt."

Dịch nôm na là: Lấy hai đầu của hai thanh gỗ ma sát vào nhau tạo thành lửa, lửa bùng lên đốt gỗ thành tro bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích.

Trước khi hắn biến mất, để lại cho Ninh Tiêu chính là một khuôn mặt tràn đầy huyết lệ...

Chính khuôn mặt này, đã kí©h thí©ɧ Ninh Tiêu điên cuồng quá mức, sau khi tránh thoát giam cầm của Lâm Nhĩ Đông, liền đoạt lấy con dao của hắn, đâm vào trước ngực hắn, cuối cùng lại bị nữ chủ Chúc Huyên sớm đã đứng ở một bên cầm súng run run tay bắn chết.

Mà một đao kia của cô, cũng thành công khiến cho tình cảm của nam nữ chủ hòa hảo như lúc đầu.

Sau khi Ninh Tiêu chết, cha Chúc mẹ Chúc chỉ thương tâm một khoảng thời gian, sau đó liền đem tất cả tình yêu thương đặt lên người Chúc Huyên.

Có hai đôi cha mẹ yêu thương, bạn trai quan tâm như Lâm Nhĩ Đông, sự nghiệp lại vô cùng thành công, còn có thể cầm được giải nữ chính Lam Tinh được yêu thích nhất, cuộc đời của Chúc Huyên có thể nói là hạnh phúc vô cùng.

Đối với Ninh Tiêu...

Đó là ai?

Ai nhớ rõ?