Rừng cây rậm rạp sâu thẳm, bởi vì phía sau truy binh thật sự rất hung mãnh, hô hấp Kỳ Quan Cẩn ngày càng dồn dập, ngực cũng vì chạy quá mức kịch liệt mà vô cùng đau đớn, bên trong giống như là bị cắm kim châm, mỗi lần hô hấp là một lần đau đớn.
Hắn không rõ, đang êm đẹp, như thế nào lại lưu lạc đến bước đường này?
Rõ ràng không lâu trước đây tất cả đều tốt, còn dựa theo từng bước kế hoạch của hắn mà tiến hành.
Tần ma ma tìm cơ hội rồi đem độc bôi lên bên trong chén rượu của Kỳ Quan Lệ, khiến cho hắn thổ huyết hôn mê, bảy ngày say, bảy ngày say, chỉ cần bảy ngày, hắn liền sẽ chết, mà Ninh Tiêu cũng bị hắn nghĩ cách trói lại mang từ trong cung ra, trở thành một đòn uy hϊếp của Kỳ Quan Lệ, nói không chừng còn có thể như vậy mà loại bỏ đi đám ngao khuyển của hắn....
Mắt thấy hắn và ngôi vị hoàng đế kia cùng hắn cách nhau bất quá chỉ vài gang tấc, nhưng là ai có thể nghĩ đến, hắn mới đi chốc lát, bất quá trong chốc lát, thế giới trước mắt hắn liền lập tức tan biến!
Bất quá chỉ mới hai canh giờ, sau khi Kỳ Quan Lệ tỉnh dậy liền tìm thấy biệt viện rồi, hắn chỉ lưu lại một người sống ở biệt viện, những người ở đảng Thái Tử của hắn, chỉ mới một lát, rơi đầu rơi đầu, ngã xuống ngã xuống, toàn bộ kinh thành đều kêu khóc một mảnh, nhóm ngao khuyển kia của Kỳ Quan Lệ tựa như sứ giả của địa ngục, chỉ cần xuất hiện ở đâu, nhất định sẽ cuốn lên một màn tinh phong huyết vũ ở đó!
Cũng là lúc này, rốt cuộc Kỳ Quan Cẩn mới hiểu rõ, ở trên xe ngựa Ninh Tiêu nhìn hắn lộ ra nụ cười quái dị rốt cuộc là có ý tứ gì.
So với Kỳ Quan Lệ, hắn ta căn bản không là gì cả, cái gì mà chứng cứ với không chứng cứ, Kỳ Quan Lệ một chút cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn muốn, tùy thời mà có thể gϊếŧ ngươi, muốn tính mạng của ngươi, không cần bất luận lý do gì!
Đáng tiếc, Kỳ Quan Cẩn thật sự hiểu rõ quá muộn.
Sau đó, hắn ta thậm chí là thê nữ không màng, dẫn theo thân vệ của mình, thuyết phục công chúa Na Tranh nói hắn nguyện ý cùng nàng ta hồi Trấm quốc, để cho bọn họ yểm hộ cho hắn, có thể kịp thời thoát nạn, nếu không chỉ sợ tính mạng không thể giữ nổi!
Nhưng đợi đến thật lâu lúc sau, hắn mới phát hiện, lúc trước không phải là hắn có thể dễ dàng chạy thoát, hắn có thể rời kinh thành rõ ràng là do Kỳ Quan Lệ cố ý thả hắn, nguyên nhân đó là, người mà đối phương phái, những nhóm truy binh đó đã có vài lần đuổi được bọn họ, bắt được hắn, nhưng mỗi lần lại chỉ còn thiếu một bước, làm ra một số chuyện, khiến cho bọn họ ngoài ý muốn chạy thoát.
Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần cũng có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tiếp xảy ra vài lần, heo cũng biết là bọn họ cố ý.
Trò chơi mèo vờn chuột như vậy, rõ ràng chính là Kỳ Quan Lệ muốn nhục nhã hắn, muốn nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi vì tìm đường sống của bọn họ.
Hắn là đang tra tấn bọn họ!
Liên tiếp mấy ngày chịu tra tấn như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ một chút gió thổi cỏ lay, nhóm người bọn họ liền giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức không chịu được.
Sứ đoàn Trấm quốc mấy ngày trước bởi vì không chịu được tra tấn như vậy nên đã sớm cùng với bọn họ đường ai nấy đi, thậm chí còn đánh hôn mê công chúa Na Tranh đang khóc nháo không ngừng, thẳng hướng biên cảnh mà đi một chút không cũng không quay đầu.
Lúc trước, Kỳ Quan Cẩn còn lén lút mà chờ mong, sứ đoàn Trấm quốc sau khi rời đi sẽ giảm đi một ít truy binh cho hắn, rốt cuộc mấy hôm trước bọn họ cũng luôn bảo vệ cho hắn, nên Kỳ Quan Lệ nhất thời khó chịu, không buông tha cho bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chờ sau khi bọn họ rời đi, nhóm truy binh mí mắt cũng không hề xốc lên một chút, như cũ mà trêu chọc hắn cùng nhóm thân vệ của hắn, Kỳ Quan Cẩn liền biết, Kỳ Quan Lệ người này, căn bản là không theo suy đoán lẽ thường, đối phương làm việc tùy tâm sở dục, căn bản là đoán không được.
Những lần ngủ mơ, hắn bị truy binh làm bừng tỉnh, mệt mỏi bất kham mà tiếp tục chạy trốn, lại bởi vì thân vệ dưới trướng hắn quá mức mệt mỏi mà nhầm đường, cả đám người liền chạy đến một vách núi.
Đột nhiên, Kỳ Quan Cẩn liền cảm thấy vách núi này, còn có một màn trước mắt này vô cùng quen thuộc.
Sau khi đánh giá một lúc, sắc mặt Kỳ Quan Cẩn lập tức đen xuống.
Sao hắn ta có thể không quen thuộc? Nơi này rõ ràng chính là vách núi mà mấy năm trước hắn rơi xuống.
Kỳ Quan Lệ đuổi hắn giống như đuổi vịt đến nơi này, chính là muốn cho hắn trải qua một lần ác mộng đó nữa, để chứng minh cho hắn (Kỳ Quan Lệ) có thể đem hắn ta (Kỳ Quan Cẩn) gϊếŧ chết một lần, cũng sẽ có lần thứ hai!
Khinh người quá đáng!
Nhiều ngày chạy trốn, cơ hồ là bị đối phương nghiền áp khuất nhục, từ một thiên chi kiêu tử đến người hai bàn tay trắng không cam lòng cùng thống khổ, loại cảm xúc bất kham trong lòng Kỳ Quan Cẩn không ngừng lên men, lên men cuối cùng phịch một tiếng, hoàn toàn bạo phát ra.
Hắn không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ đám người phía sau đứng ra, nhìn về phía mảnh rừng rậm đen nhánh lớn tiếng mà hô lên, "Ra đây, tên khốn Kỳ Quan Lệ ngươi, lăn ra đây cho ta, lăn ra đây!"D"Ha ha ha ha ha ha ha..." Sau khi rống xong, hắn chợt bắt đầu điên cuồng mà nở nụ cười, "Ta biết ngươi oán hận cái gì, còn không phải là hận mẫu phi ta lúc trước đoạt được sủng ái của phụ hoàng, đem các ngươi đuổi vào lãnh cung, còn làm hại mẫu hậu ngươi buồn bực mà chết sao? Nhưng ngươi đã đích thân gϊếŧ chết hai kẻ đầu sỏ gây tội, vì cái gì còn phải đuổi cùng diệt tận! Vì cái gì?"
"Sai lầm của phụ mẫu ta cùng ta có quan hệ gì, ngươi vì sao phải giận chó đánh mèo lên đầu ta, năm lần bảy lượt mà đem ta đẩy đến đường cùng, rõ ràng là ta đã quyết tâm cùng công chúa Na Tranh hồi Trấm quốc của nàng, về sau sẽ không bước vào Đại Tề nửa bước, ngươi vì sao lại không tha cho ta?"
"Kỳ Quan Lệ, cho tới nay đều là ngươi nợ ta, mà không phải là ta nợ ngươi. Là ngươi gϊếŧ hại phụ hoàng và mẫu phi ta, là ngươi hại ta ngã xuống vách núi, đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, cũng là ngươi cướp đi nữ nhân mà ta yêu nhất, ngươi đã đoạt đi nhiều đồ vật của ta như vậy rồi, vì sao còn muốn tiếp tục hùng hổ dọa người, ngay cả đường sống cũng cướp đi?
Kỳ Quan Cẩn siết chặt nắm tay hét lớn như vậy.
Hắn dám khẳng định, Kỳ Quan Lệ nhất định là ở xung quanh, nhất định là vẫn luôn tránh ở chỗ tối, nhìn xem hắn làm trò hề.
Nhưng nửa ngày hắn vẫn chưa thấy Kỳ Quan Lệ, lòng bàn tay của Kỳ Quan Cẩn lập tức đổ đầy mồ hôi, hắn tuyệt đối không thể chết ở nơi này được!
Đúng lúc này, trong đầu hiện lên nụ cười của Ninh Tiêu, Kỳ Quan Cẩn nghĩ là đã nắm được mạch đập của đối phương, bỗng dưng buông lỏng tay ra, ngay sau đó lại lần nữa mở miệng, "Kỳ Quan Lệ, ngươi bạo ngược bất nhân như vậy, lãnh khốc vô tình, xuống tay tàn nhẫn, Ninh Tiêu có biết không? Nàng có biết gương mặt thật của ngươi không? Ngươi nói xem nếu như nàng biết ngươi bất quá chính là ma quỷ, máu tươi trên tay nhiều vô số, nàng còn dám cùng ngươi chung chăn gối, bạch đầu giai lão sao? Ta nghĩ nàng sợ là chỉ cần vừa nhớ tới liền sẽ không nhịn được mà phun ra..."
"ồn ào."
Câu nói tiếp theo của Kỳ Quan Cẩn còn chưa nói xong, giọng nói của Kỳ Quan Lệ đã vang lên.
Chỉ là không đợi đắc ý trên mặt đối phương hoàn toàn nở rộ, một mũi tên bắn lén liền từ trong rừng rậm đen nhánh lao ra, cắm giữa ngực Kỳ Quan Cẩn.
Nam nhân không thể tin được mà nhìn trước ngực mình dần dần loang lổ máu, nhìn Kỳ Quan Lệ cùng với cung tên trên tay từ trong rừng đi ra, không thể tin tưởng được mà lui về phía sau hai bước, thẳng đến lui không được nữa, rơi xuống vách núi.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Kỳ Quan Cẩn, Kỳ Quan Lệ tùy ý mà đem cung tên ném sang bên cạnh, "Trên đời này nào có nhiều vì sao như vậy, cô muốn mạng ngươi liền tự mình lại đây lấy, chỉ là đơn giản như vậy."
Hừ, thật không thú vị.
Mệt hắn còn có chút không cam lòng, nên mấy ngày nay vẫn cố ý trêu chọc, không nghĩ đến cuối cùng vẫn là dễ dàng như vậy, sớm biết vậy còn không bằng lưu lại trong cung, đi theo Hoàng Hậu của hắn cùng nhau ăn ăn uống uống còn vui sướиɠ hơn, xuy.
Nga đúng rồi, lần trước ở vách núi xem như hắn đã nương tay, lần này chính là ngay cả mũi tên cũng có kịch độc, cũng không biết lần này, hảo đệ đệ của hắn có tìm được đường sống trong chỗ chết hay không.
Nghĩ như vậy xong, Kỳ Quan Lệ liền lộ ra bộ mặt của một vai ác, xoay người đi vào rừng rầm bên trong.
-----------
"Phốc..."
Sau khi uống lại nước linh tuyền mà Cẩn vương phi dâng lên, Kỳ Quan Lệ liền há miệng hộc ra một búng máu, chẳng qua lần này máu hộc ra so với những lần trước tốt hơn rất nhiều, màu máu đỏ tươi, căn bản là không ra được một chút máu đen trong đó.
Thấy hắn đã thổ huyết, một vài ngự y sớm đã chờ ở một bên, vội vội vàng vàng tiến lên bắt mạch.
"Thế nào?"
Đợi nhóm người này bắt mạch xong, Kỳ Quan Lệ còn chưa có mở miệng dò hỏi, Ninh Tiêu đã chờ không nổi mà mở miệng trước.
"Bệ hạ, nương nương, đại hỉ a!"
Nhìn khuôn mặt vui sướиɠ của đám thái y, phối hợp với những lời này, nếu không phải là giới tính không đúng, hai ngươi lại vẫn luôn chưa từng XXX, Ninh Tiêu thậm chí đều có chút hoài nghi, Kỳ Quan Lệ có phải hay không, có?
"Nói chuyện cho tử tế."
Bây giờ Kỳ Quan Lệ đã tiến hóa đến mức chỉ cần thấy một cái nhướng mày bĩu môi của Ninh Tiêu, là có thể lập tức phân biệt được trong lòng nàng đang nghĩ gì, cho nên bên này Ninh Tiêu mới nhấp nhấp miệng, hắn liền biết khẳng định không phải là cái suy nghĩ đứng đắn gì, cho nên lập tức quát lớn.
Các ngự y: "..."
Bọn họ như thế nào là nói chuyện không tử tế?
"Bệ hạ, ách, dư độc đã hoàn toàn được loại bỏ, thân thể đã hoàn toàn khỏi hẳn, sau này không cần phải chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tim nữa."
"Được rồi, đã biết, các ngươi lui xuống đi."
Kỳ Quan Lệ không chút để ý mà vung tay lên.
"Vâng, bệ hạ."
"Các ngươi cũng đều lui xuống."
Đuổi ngự y đi rồi, hắn lại nhìn không vừa mắt đám cung nữ thái giám hầu hạ trong điện, khoát tay cho bọn họ cũng rời đi, rất nhanh, chính điện to như vậy của Khôn Ninh Cung chỉ còn lại hai người hắn và Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì dù sao đối phương cũng thường xuyên làm như vậy.
Nhưng chờ một lát, Ninh Tiêu phát hiện có điểm không thích hợp nên liền đi lên.
Đơn giản là, Kỳ Quan Lệ ban đầu còn nửa nằm trên giường, thế nhưng lại chân trần đi đến chỗ nàng, trên mặt mang theo một loại...Ừm, hình dung như thế nào được đây?
Chính là, phát...Phát...Phát tao!
Đúng, chính là vừa nhìn nàng phát tạo vừa đi đến gần.
Cho dù thần kinh thô, Ninh Tiêu cũng có thể cảm thấy không bình thường, huống chi, thần kinh của nàng chưa bao giờ thô.
"Chàng làm.....làm gì?"
Bị đối phương ép buộc lùi hai bước, Ninh Tiêu có chút lắp bắp nói.
"Không làm gì? Chỉ là cảm thấy, Hoàng Hậu, có một việc, có phải chúng ta vẫn luôn chưa làm hay không a?"
"Làm cái gì? Chàng không phải là không được sao? Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý thủ cả đời rồi!"
Ninh Tiêu kinh ngạc mà mở miệng.
Nhưng còn không phải là hắn không được sao? Đổi thành nam nhân khác, thấy nàng cởi hết đứng trước mặt, sau đó ngày ngày cùng nàng chung chăn gối, còn có thể không tâm ý viên mãn, thậm chí ngay cả xúc động cũng không có, nếu không phải là chưa thấy Kỳ Quan Lệ có bất kỳ hứng thú đối với nam nhân nào, Ninh Tiêu còn có chút hoài nghi chính mình có phải là bị lừa hôn hay không?
Nhưng hiện tại người này thế nhưng...
Kỳ Quan Lệ: "
"Tốt, tốt, rất tốt!"
Hắn duỗi tay kéo Ninh Tiêu vào trong lòng ngực mình, mệt hắn lúc trước còn lo lắng cơ thể có độc, nếu tùy tiện cùng Ninh Tiêu viên phòng, sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nàng, nên vẫn luôn bảo ngự ý lấy một ít thuốc có thể áp chế du͙© vọиɠ, không nghĩ tới...
"Không bằng, hiện tại chúng ta liền thử xem, cô rốt cuộc có được không!"
"Chàng! Hiện tại..Ban ngày.....Thế nhưng…...."
"Ban ngày càng tốt, dù sao cô cũng là một hôn quân, liền cùng hoàng hậu, ban ngày làm!"
"Không phải, ưʍ..."
Ngày thứ hai, Ninh Tiêu cơ hồ là chân run rẩy, đỡ eo, vành mắt đen nhánh mà từ trên giường bò xuống, nhìn vẻ mặt còn chưa đủ của Kỳ Quan Lệ trên giường, ở trong lòng mắng to tên cẩu, nhìn đối phương giơ ngón giữa.
Không nghĩ tới, tay nàng mới dựng thẳng lên, Kỳ Quan Lệ liền đem tay nàng kéo lại chỗ hắn, sau đó khẽ hôn lên.
Thành kính mà thâm tình.
Chàng...Phạm quy!
Ba năm sau, tết Nguyên Tiêu.
Tôn Thanh Chi sớm đã trở thành đệ nhất nữ Trạng Nguyên của Đại Tề, cười tủm tỉm một tay nắm tay nhi nữ, một tay nắm tay nhi tử, đang đứng trước một sạp hàng, chọn mua mặt nạ cho hai đứa trẻ, không nghĩ tới lúc này, một người khập khiễng, còn mù một con mắt, cả người giống như một khất cái, vọt tới chút mặt bọn họ, còn giống như là bị câm, nhìn bọn họ mà a a a kêu.
Thấy vậy, Tôn Thanh Chi vội vàng che chở cho nhi nữ của mình lùi về sau mấy bước, khất cái kia còn định bước tới chỗ bọn họ, lập tức bị mấy người qua đường hăng hái làm việc nghĩa ấn ngã xuống đất.
Nhưng trong miệng hắn vẫn a a a mà kêu, con mắt còn lạnh lặn cũng không ngừng mà chảy nước mắt.
"Nương, hắn rất đáng thương!"
Đúng lúc này, đại nữ nhi Hà Hoa chợt lôi kéo ống tay áo của nàng.
Nghe vậy, Tôn Thanh Chi nhướng mày, quay đầu nói với nàng, "Vậy con muốn giúp hắn như thế nào?"
"Con....Con....."
Tiểu cô nương nhìn nhìn khắp nơi, thẳng đến khi nhìn thấy một cửa tiệm bánh bao, hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng chạy qua đó, một hơi mua mấy cái bánh bao lớn, sau đó liền chạy tới trước mặt khất cái, bảo mấy người qua đường buông hắn ra, đem bánh bao nhét vào trong tay hắn, "Cái này cho ngươi, cho ngươi, ngươi ăn đi."
Đưa xong rồi, tiểu nữ hài chạy về bên người Tôn Thanh Chi, một bộ "Nương thấy con thông minh không mau khen con đi!" nhìn nàng ấy.
Thấy vậy, Tôn Thanh Chi duỗi tay tán thưởng mà sờ sờ đầu nhỏ.
"Hà Hoa giỏi quá! Nhưng mà lần sau thời điểm chỉ có một mình con thì không thể làm như vậy biết không?"
"Con đã biết, nương. Chỉ khi nào có người, gia gia và nãi nãi con mới làm như vậy!"
Hà Hoa vội vàng nói.
"Được."
Nói xong, nàng liền nắm tay hai hài tử đi chỗ khác, khất cái câm kia thấy vậy liền muốn đuổi theo, lại nhìn thấy Tôn Thanh Chi không dễ dàng mà ngoái đầu nhìn lại, bước chân hoàn toàn dừng lại.
Nàng...Nhận ra hắn, lại không nhận hắn!
Ha, ha ha ha ha ha...
Khất cái ôm bánh bao, nhìn bóng dáng ba mẫu tử bọn họ ngày càng xa, chợt vừa khóc lại vừa cười.
Đợi khóc xong cười xong, hắn liền trân trọng mà ôm bánh bao trong lòng ngực, khập khiễng mà rời đi.
Cùng lúc đó, trong một tầng lầu cao cao, mái nhà cao tầng này được đặt tên là cung Quảng Hàn Nguyệt, Ninh Tiêu đong đưa chân, cùng Kỳ Quan Lệ nhìn ngắm ánh đèn của hàng vạn gia đình.
Đúng vậy, Kỳ Quan Lệ vì nàng mà cho xây dựng toàn Quảng Hàn Nguyệt này.
"Thật xinh đẹp!"
Nhìn những ngọn đèn dầu phía dưới, đôi mắt Ninh Tiêu dường như phát sáng.
"Thích sao?"
"Thích."
"Vui vẻ sao?"
"Đương nhiên."
"Muốn vui vẻ hơn không?"
"Vui vẻ hơn?"
Ninh Tiêu kinh ngạc.
Theo cái vuốt nhẹ cằm của Kỳ Quan Lệ, giây tiếp theo, mấy tiếng phanh phanh phanh không dứt.
Cả kinh thành tràn ngập pháo hoa, quá diễm lệ!
Ninh Tiêu vui sướиɠ mà mở lớn mắt, vừa mới quay đầu, Kỳ Quan Lệ đã không biết xấu hổ mà đưa môi tới, hai bờ môi dán lại với nhau, ôn nhu tràn ngập.
Ai, tên tặc tử này, đến bây giờ vẫn không cam tâm tình nguyện mà đem dây tơ hồng mà hai người đã quấn lại trả lại cho nàng, xem ra, nàng phải bồi gia hỏa này, thẳng đến cuối sinh mạng.
Ninh Tiêu cong cong mắt.
"Ninh Tiêu..."
"Ừm?"
"Tâm của cô duyệt nàng."
"Ừm..."
"Ừm là có ý tứ gì? Tâm ý của nàng đâu?"
"Chàng đoán xem?"
-End.