Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 97: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (22)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Tiêu không biết chuyện sau khi nàng hôn mê và bị mang đi, Kỳ Quan Cẩn còn có thể làm ra chuyện tìm thế thân cho nàng. Cũng không biết rằng, Kỳ Quan Lệ vừa nhìn một cái liền Thược Dược này là thể thân, lúc này đang điên cuồng trong cung, cả người giống như là một thùng thuốc nổ chuẩn bị phát hỏa, mắt thấy mọi người sợ là phải máu chảy thành sông.

Có lẽ không biết mê dược của Ninh Tiêu đã hoàn toàn mất tác dụng, nhóm người này đưa nàng đến một cỗ xe ngựa bề ngoài xám xịt, nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa tráng lệ, Ninh Tiêu bình tĩnh tự nhiên mà giả hôn mê, thẳng đến ---

Màn xe nhấc lên, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi nàng, lúc này Ninh Tiêu hơi nhướng mày.

Quả nhiên, tìm đường chết không phải là người khác, đúng là nam chủ Kỳ Quan Cẩn.

Bên đầu này, Kỳ Quan Cẩn bước lên xe ngựa, giương mắt nhìn sườn mặt nhu mỳ điềm đạm của Ninh Tiêu, nàng đang nhắm chặt hai mắt dựa nghiêng trên xe, trong xe ngựa tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của nàng.

Dường như là trong nháy mắt, Kỳ Quan Cẩn nghe được trái tim mình đập như nổi trống.

Tuy rằng đối với Tôn Thanh Chi, đối với Na Tranh, hắn ta tuy cũng yêu thích, nhưng loại yêu thích của bọn họ đối với loại yêu thích đối với Ninh Tiêu, hoàn toàn không giống nhau, chuyện này hắn vô cùng rõ ràng.

Hắn lớn đến nhường này nhưng chỉ có Ninh Tiêu là khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ lúc mình lạc đường ở sau núi Từ Tâm am, nhìn thấy Ninh Tiêu một thân xiêm y màu trắng, mái tóc dài như thác nước chỉ dùng một cây trâm gỗ búi lên, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn tò mò, cười lên như băng tan, cả người nàng lúc đó như thần nữ của cửu trùng thiên lạc xuống phàm trần, có bao nhiêu kinh diễm cùng thành kính.

Cả người nàng giống như một gốc tuyết liên không thể nhổ lên, cho dù có là ai chạm vào, cũng không thể vấy bẩn nàng được.

Thậm chí ý niệm đó của hắn, sau khi nàng vào hậu cung của Kỳ Quan Lệ, trở thành hoàng hậu, cũng chưa hề thay đổi.

Càng là cầu không được thì lại càng muốn.

Đây là chấp niệm trong lòng Kỳ Quan Cẩn.

Nếu như có được, có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng ai kêu hắn vẫn chưa đạt được, Ninh Tiêu đối với hắn vẫn luôn là mặt vô biểu tình!

Hít một hơi thật sâu, Kỳ Quan Cẩn ngồi bên cạnh Ninh Tiêu cách đó không xa, nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương, không biết có phải là do ảo giác hay không, lúc ở Mai Viên quá mức vội vàng, ở yến tiệc chào mừng lại cách quá xa, nên hắn vẫn chưa nghiêm túc mà nhìn rõ khuôn mặt của nàng, hiện tại vừa nhìn thấy, Kỳ Quan Cẩn lại cảm thấy dung mạo của nàng so với trước khi hắn mất tích càng trở nên xinh đẹp hơn, nhìn Ninh Tiêu như vậy, hắn rốt cuộc làm sao lại cho rằng Thược Dược kia có tám chín phần giống nàng đây?

Hiện tại xem ra, mỹ nhân không phải cốt là ở da, Thược Dược kia xuất thân đê hèn, cử chỉ tùy tiện, là nữ tử ngả ngớn, nơi nào so được với một đầu ngón tay của Ninh Tiêu, càng đừng nói là giống nhau.

Càng nhìn, trái tim của Kỳ Quan Cẩn càng đập kịch liệt lên, cuối cùng giống như ma xui quỷ khiến mà nâng tay, định sờ lên khuôn mặt của Ninh Tiêu..

Chỉ là không đợi Kỳ Quan Cẩn chạm vào làn da của nàng, mỹ nhận ban đầu còn hôn mê, chợt mở bừng mắt, ánh mắt như điện mà nhìn về phía hắn, sau đó duỗi tay cầm lấy cổ tay hắn, nhanh chóng đứng dậy, đánh giá xung quanh xe ngựa, "Kỳ Quan Cẩn, như thế nào lại là ngươi? Đây là nơi nào? Là ngươi đem ta từ hoàng cung ra đây? Ngươi muốn đem ta đi nơi nào? Nếu như bệ hạ không thấy ta, nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Rõ ràng Kỳ Quan Cẩn biết rằng số lượng mê dược này có thể khiến cho Ninh Tiêu hôn mê suốt sáu canh giờ, đột nhiên không kịp phòng bị, nhìn thấy Ninh Tiêu tỉnh lại, ngực run lên, ngay sau đó liền nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của đối phương, há mồm ngậm miệng đều lấy tên của Kỳ Quan Lệ mà uy hϊếp hắn, sắc mặt nhất thời trầm xuống, chê cười nói, "Như thế nào lại không thể là ta? A, Kỳ Quan Lệ? Hắn có thể không buông tha cho ta như thế nào? Hắn có chứng cứ nào chứng tỏ ta mang nàng ra khỏi hoàng cung sao? Cho dù hắn là hoàng đế, cũng không thể không nói đạo lý đi?"

Mới nói đến đây, Kỳ Quan Cẩn phát hiện ánh mắt Ninh Tiêu nhìn hắn có chút kỳ quái.

Ninh Tiêu làm sao có thể không kỳ quái đây?

Đơn giản là nàng chưa bao giờ nghĩ tới nam chủ thế nhưng có thể thiên chân ngu xuẩn như vậy!

Chứng cứ? Ha, Kỳ Quan Lệ làm việc còn cần chứng cứ sao? Hắn so với chó còn muốn điên cuồng hơn, muốn gϊếŧ ngươi liền gϊếŧ, ngươi khiến hắn khó chịu, tâm tình hắn khó chịu chính là chứng cứ a!

Còn giảng đạo lý? Ha, bản thân hắn chính là đạo lý!

Xem ra người này một chút cũng không hiểu rõ tính cách của Kỳ Quan Lệ, bất quá cũng đúng, nếu là hiểu biết, hắn sao còn có thể đem nàng bắt ra khỏi hoàng cung, lại còn kiên trì mà đối nghịch với Kỳ Quan Lệ đây?

Hiện tại đại khái đã qua bao lâu, nàng nghĩ hẳn là giờ Mùi, trước khi mặt trời xuống núi, nàng nghĩ có lẽ Kỳ Quan Lệ sẽ tìm được nàng, cho nên thời gian của nàng còn không có nhiều lắm, người nọ hẳn là sẽ rất nhanh liền tới đây...

Ninh Tiêu bắt đầu xuất thần.

Sau khi nói xong một đoạn trào phúng như vậy, không những không nhìn thấy bất luận cái gì gọi là sợ hãi trong mắt Ninh Tiêu, biểu tình khϊếp sợ cầu xin, ngược lại nhìn nàng đứng trước mặt hắn, thế nhưng liền bắt đầu đi vào cõi thần tiên, Kỳ Quan Cẩn lập tức liền tức giận sôi máu.

Vừa định duỗi tay nắm bả vai Ninh Tiêu, không nghĩ tới mặc dù đối phương đang xuất thần, nhưng phản ứng lại vẫn vô cùng nhanh nhạy, lập tức tránh đi bàn tay của hắn, quay đầu lạnh lùng mà nhìn, "Cẩn vương điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, còn mong ngài tự trọng!"

"Tự trọng? Ha, nàng cùng ta nói tự trọng? Nếu không phải Kỳ Quan Lệ kia hại ta nhảy xuống vách núi mất trí nhớ, nàng đã sớm là thê tử của ta, nàng hiện tại cùng ta nói tự trọng? Nàng vốn dĩ nên là của ta!"

Kỳ Quan Cẩn tức điên rồi, nhìn vào đôi mắt không chút nào tình cảm của Ninh Tiêu, lại nhớ đến bộ dạng ngây thơ ngọt ngào của nàng trước mặt Kỳ Quan Lệ, nam nhân tức giận siết chặt nắm tay, không chút do dự mà nhào tới chỗ Ninh Tiêu.

Tự trọng phải không?

Hắn ta hiện tại liền tự trọng cho nàng xem!

Mà vừa nhìn thấy Kỳ Quan Cẩn hai mắt hồng hồng mà nhào tới, hai mắt Ninh Tiêu híp lại, sau đó không chút do dự mà tát lên má phải hắn một cái.

Bang một tiếng giòn vang, trực tiếp liền đem Kỳ Quan Cẩn đánh ngốc, ngơ ngác mà xoa gương mặt mình.

"Thanh tỉnh chưa?"

Ninh Tiêu dời tay, "Ngươi đã cưới, ta đã gả. Ngươi ở chỗ này mơ tưởng cái gì, nói với ta cái gì nên là của ngươi? Đừng nói là ta không gả cho ngươi, liền tính là gả, thì ta cũng là người tự do, mà không phải là thứ gì của ngươi, hiểu chưa?"

Nghe thấy Ninh Tiêu nói như vậy, lý trí Kỳ Quan Cẩn dần dần khôi phục lại, sau đó khẽ liếʍ khóe miệng, bỗng nhiên trầm thấp mà nở nụ cười.

"Ha ha ha ha a...." tốt..." ...Tốt, tốt, tốt, rất

Hiện tại cả người Kỳ Quan Lệ đều là kịch độc, sống không được bao lâu, ban đầu hắn còn nghĩ Ninh Tiêu sẽ hảo ngôn hảo ngữ, làm nũng bán manh một phen, tuy rằng thân thể của nàng đã là tàn hoa bại liễu, nhưng một vị trí sủng phi cũng không phải là hắn không thể cho nàng, về sau nàng sẽ như cũ mà sống trong nhung lụa, hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng hôm nay xem ra, có người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không biết tốt xấu a!

A.

Kỳ Quan Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Tiêu, trong mắt lóe qua tàn độc.

Vừa đúng lúc này, xe ngựa vẫn luôn đi cũng ngừng lại, biết đã đến nơi nên Kỳ Quan Cẩn dẫn đầu một mình bước xuống xe ngựa, sau đó dường như là kéo Ninh Tiêu xuống theo, một đường lôi kéo, đem nàng ném vào một căn phòng cũ nát, nhìn biểu tình trước sau vẫn chưa hề biến hóa của Ninh Tiêu, hắn dùng sức mà siết chặt nắm tay, liền bắt đầu phân phó cho hai đại hán đứng canh cửa, "Trông chừng nàng cho tốt, những ngày tiếp theo, ngoại trừ cháo loãng cái gì cũng không cần cho nàng ăn, những món ngon mỹ vị, lăng la tơ lụa, đồ trang sức đã chuẩn bị từ trước, hiện tại đều thưởng cho các ngươi. Nhưng nếu như nàng chạy thoát, ta sẽ lấy mạng các ngươi, nghe hiểu chưa?"

"Vâng, thưa chủ tử.!"

Trên mặt hai tên tráng hán nghiêm túc, vội vàng trả lời.

"Hiện tại, để cho bọn ta nhìn xem, bệ hạ tốt của ngươi có thể trước khi ngươi đói chết, tìm được ngươi, cứu ngươi hay không? Ta đoán là không thể đi? Nói không chừng, hắn còn đang trúng độc thổ huyết đấy! A..."

Kỳ Quan Cẩn cười nhạo, liếc mắt nhìn Ninh Tiêu một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài.

Hắn chờ nàng phải giống như một con chó mà cầu xin hắn.

Biệt viện ngoại thành này là thời điểm hắn còn là thái tử ngẫu nhiên mua đến, những người thân cận của hắn cũng không có ai biết, liền tính Kỳ Quan Lệ có thể chống bệnh mà đến tìm, sợ là cũng phải mất một đoạn thời gian, đến lúc đó, sợ là đã độc phát thân vong.

Hiện tại hắn ta không có tâm tình đi đối phó với Ninh Tiêu, một mặt chủ yếu là muốn lạnh nhạt với nàng, áp nàng xuống, bỏ đi những móng vuốt sắc bén của nàng, còn mặt khác là muốn đi đến chỗ tiểu công chúa Na Tranh của Trấm quốc kia, nàng ta bị Kỳ Quan Lệ dọa trong yến tiệc, nên bây giờ đang nháo muốn về Trấm quốc, tìm phụ hoàng của nàng ta. Nhưng đám ngao khuyển kia của Kỳ Quan Lệ, hiện tại còn đang chờ mà giải quyết nàng ta đấy! Sao có thể để nàng ta về Trấm quốc đây?

Được rồi, còn phải chạy nhanh nhanh trở về dỗ ngọt nàng ta!

Nghĩ như vậy, Kỳ Quan Cẩn vội vội vàng vàng mà đi lên xe ngựa.

Bởi vì quá mức nôn nóng, nên nam nhân cũng không có phát hiện, sau khi hắn đi rồi, ở phía góc tường có một đạo xiêm y màu hồng nhạt chợt lóe qua.

Thấy xe ngựa của Kỳ Quan Cẩn đi xa, thân ảnh màu hồng nhạt kia mới lộ ra gương mặt của mình, không phải là Tôn Thanh Chi mà Ninh Tiêu vẫn luôn luôn tâm tâm niệm niệm thì còn có thể là ai?

Kỳ thật khi nha hoàn Đông Mai của nàng ấy biến mất, trong lòng Tôn Thanh Chi vẫn luôn cảm thấy bất an, mà sau đó không thấy Kỳ Quan Cẩn, Tôn Thanh Chi càng cảm thấy bất an hơn, nếu như nói chuyện hoàng đế bị thổ huyết cùng với Kỳ Quan Cẩn không có liên quan, thì nàng ấy cũng sẽ không tin!

Cho nên, nàng ấy sớm đã lừa nha hoàn đi ra chỗ khác, liền bắt đầu tương kế tựu kế, phải nói là duyên phận của nam nữ chủ thật sự là tuyệt không thể tả đúng không?

Thế nhưng nàng ấy thật sự nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Kỳ Quan Cẩn, trên một chiếc xe ngựa tối màu ở một con hẻm hẻo lánh, sau đó còn không kịp đi thông báo cho Kỳ Quan Lệ, liền vội vội vàng vàng mà chạy theo hướng xe ngựa.

Không thể không nói, ngần ấy năm, nước linh tuyền một chút nàng ấy cũng không có uống, chủ yếu là dùng để cứu người, cho nên hôm nay khi đuổi theo xe ngựa tới biệt viện ở vùng ngoại ô này, sau đó nhìn Kỳ Quan Cẩn đem Ninh Tiêu từ trên xe ngựa xuống, lôi kéo vào trong viện.

Lúc này đầu tóc Tôn Thanh Chi đã rối loạn, xiêm y cũng bị rách vài chỗ.

Nhưng nàng ấy không để ý chút nào, chỉ đợi không thấy bóng dáng xe ngựa của Kỳ Quan Cẩn, liền chỉnh trang lại dung nhan của mình, sau đó dáng vẻ bình tĩnh mà đi đến biệt viện.

Vừa mới đi tới gần sân đã bị người ngăn cản, "Các ngươi đúng là mắt chó bị mù, ngay cả bổn vương phi cũng không biết sao? Tránh ra!"

Nàng không quan tâm mà đi về phía trước.

Những người đó sao có thể không nhận ra Tôn Thanh Chi, thật là rất khó ngăn cản nàng, nhưng mặc dù đã đi vào được sân, Tôn Thanh Chi vẫn là bị hai tráng hán trước cửa phòng ngăn cản, đầu của bọn họ đều treo trên người Ninh Tiêu, nào dám để Tôn Thanh Chi tùy tiện đi vào.

"Bổn vương phi bất quá chỉ là đi vào trò chuyện một chút với tiểu tiện nhân đã câu tâm của vương gia thôi, chuyện này cũng không được? Các ngươi đừng cho là ta không biết, người ở bên trong kia là ai? Các ngươi rốt cuộc có để..."

"Vương phi người đừng làm khó dễ bọn tiểu nhân..."

Tráng hán cười khổ nói.

"Ai nha, bụng, bụng ta đau quá, được a, các ngươi không cho ta, ta trở về liền nói với vương gia các ngươi làm ta tức giận động đến thai khí trong bụng ta chính là tiểu vương gia, nếu xảy ra chuyện..."

Lời uy hϊếp của Tôn Thanh Chi còn chưa có nói xong, hai tráng hán kia nào còn dám ngăn cản nàng.

Chuyện vương phi có thai bọn họ cũng đều biết, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không, cho dù không xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ấy trở về nói xấu bọn họ với vương gia, chỉ sợ là bọn họ ăn không hết gói đem đi.

Chủ tử như thế nào lại đi nhanh như vậy a? Còn vương phi lại như thế nào mà đến vừa khéo như vậy? Ai, vận số năm nay không tốt a!

Bên này, Tôn Thanh Chi đầy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Ninh Tiêu giống như một con cá mặn đang nằm trên giường.

Tức khắc, khóe miệng Tôn Thanh Chi liền giật giật, sau đó nàng ấy lộ ra giọng nói sắc bén của vai ác, "Xuy, hoàng hậu nương nương? Ninh Tiêu? Chính ngươi là người khiến cho vương gia nhà ta thần hồn điên đảo, ta xem ngươi trừ bỏ khuôn mặt, còn có cái gì đặc biệt sao?"

Nói xong, liền không chút do dự nào mà khép lại cửa phòng, "Các ngươi không được tiến vào, ta còn phải hảo hảo mà tâm sự với hoàng hậu nương nương của chúng ta!"

Sau khi đóng cửa, vội vàng mà đi đến chỗ Ninh Tiêu, đè thấp thanh âm nói, "Người không sao chứ? Kỳ Quan Cẩn có làm chuyện gì đối với người hay không?"

"Ta không có việc gì, nhưng thật ra là ngươi, còn đang mang thai, như thế nào lại chạy đến đây?"

Ninh Tiêu vội vàng đứng lên.

"Không sao, thân thể của ta từ nhỏ đã khỏe mạnh hơn so với người bình thường."

Tôn Thanh Chi cười nói.

Kỳ thật Ninh Tiêu đã sớm biết Tôn Thanh Chi vẫn luôn đi theo phía sau xe ngựa bọn họ, nên lúc này mới thành thật mà nằm đây đợi nàng ấy tới.

Nhưng không nghĩ rằng sẽ tới nhanh như vậy...

Đúng lúc này, ngoài cửa---

"Vương phi, vương phi..."

"Hai người các ngươi, mau đi báo cho vương gia tình huống bên này!"

"Vâng!"

Vừa nghe thấy âm thanh này, Tôn Thanh Chi liền vội vàng nói, "Ta chỉ có thể ở chỗ này không được bao lâu, người có biện pháp gì để báo cho bệ hạ không? Trước khi đi ta đã vội vàng báo cho ngài ấy, chỉ là ngài ấy vẫn đang trúng kịch độc, còn thổ huyết, ta cũng không biết ngài ấy có thể cứu người được hay không!"

Nghe Tôn Thanh Chi nói như vậy, Ninh Tiêu chỉ nhìn nàng ấy cười xán lan.

"Người cười cái gì? Tình huống hiện tại khẩn cấp, người mau nói nhanh a!"

"Không cần phải báo."

"Không cần phải báo? Thật sự là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp, như thế nào lại không cần phải nói, lại cũng không cần phải báo, bên ngoài chỉ sợ đã nghiêng trời lệch đất, ta thấy Kỳ Quan Cẩn người này, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, không phải là loại người bao dung đại lượng, tuyệt đối không phải là đế vương chi tài, nếu là hắn ngồi lên vị trí kia, chỉ sợ bá tánh bình dân sẽ càng khổ hơn. Nếu như so sánh, thật ra đương kim Thánh Thượng so với hắn vẫn tốt hơn! Càng đừng nói, hiện tại người là hoàng hậu của ngài ấy, lấy tính tình của ngài ấy, người thật sự là không có gì tốt mà không có được đi!"

Vừa nghe Tôn Thanh Chi nói vậy, tươi cười trên mặt Ninh Tiêu càng xán lạn hơn.

"Ai, ta nói, Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi yêu nước yêu dân như vậy, như thế nào lại không đi làm quan để tạo phúc cho bá tánh đây?"

"Ta chính là nữ tử!"

Tôn Thanh Chi trực tiếp nhăn mày nói.

"Nữ tử thì như thế nào? Nam tử là người, nữ tử cũng là người, vì sao nam tử có thể khoa cử xuất sĩ, ở triều làm quan, thống trị quốc gia? Nữ tử lại chỉ có thể vây khốn ở một cái hậu viện nho nhỏ, vì muốn tranh đoạt một chút sủng ái của trượng phu, mà vỡ đầu chảy máu, thậm chí ngay cả ghen ghét đều không được cho phép? Tỷ chẳng lẽ không cảm thấy không công bằng sao?”Ninh Tiêu mở miệng mê hoặc nói.

Nghe vậy, Tôn Thanh Chi không thể tin tưởng mà nhìn về phía Ninh Tiêu, ngay sau đó ánh mắt kịch liệt mà chớp động.

“Còn có, vì sao nam tử có thể tam thê tứ thϊếp, có Tần lâu Sở quán, mà nữ tử nhất định phải một lòng một dạ đến già, ngay cả xuất đầu lộ diện cũng không được phép, đây là cái đạo lý gì chứ? Chẳng lẽ nữ tử trời sinh liền thấp hơn nam tử một bậc? Nhưng mọi người đều chỉ có hai con mắt, một cái mũi một cái miệng không phải sao? Vậy rốt cuộc là vì sao?”

Ninh Tiêu lại lần nữa đã mở miệng.

“Rốt cuộc người có ý gì?”

Lông mày Tôn Thanh Chi càng nhăn chặt hơn.

“Có ý tứ gì? Ý tứ của ta là, nếu là cho Thanh Chi tỷ tỷ ngươi một cái cơ hội, để ngươi cũng có thể khoa cử xuất sĩ, ở triều làm quan, quản lý bá tánh, thậm chí sinh hạ hài tử cũng có thể cùng họ với tỷ, mà không cần theo họ phu quân, tỷ nguyện ý sao?”

Nghe vậy, hô hấp của Tôn Thanh Chi lập tức dồn dập lên.

Nhưng ghĩ tới tình cảnh bây giờ của hai người họ, Tôn Thanh Chi lập tức liền chán nản, cứ việc chuyện mà Ninh Tiêu nói khiến cho nàng ấy thực kích động cũng thực chờ mong, nhưng nàng cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của mình là gì, đều đã là tù nhân, còn đi vẽ bánh cho nàng ấy, thật đúng là...

"Hiện giờ người nói cho ta mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì? Người không thấy hiện giờ là tình cảnh gì sao? Ngay cả trốn cũng trốn không thoát..."

Nàng ấy có chút bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Ninh Tiêu cắn môi nhướng mày, ngay sau đó mở cửa phòng trước mặt ra.

"Ngươi làm gì.....A!"

"Người tới, phạm nhân muốn chạy trốn.....A!"

"Ngươi.....A!"

"A!"

...

Tôn Thanh Chi trợn mắt há mồm nhìn những đại hán trong viện lần lượt bị Ninh Tiêu đánh bại, kêu thảm thiết không ngừng.

Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Nàng muốn làm gì?

Tôn Thanh Chi bước chân phù phiếm mà đi theo phía sau Ninh Tiêu, nhìn nàng một quyền lại một quyền!

Thẳng đến-----

Cửa biệt viện bên ngoài bị đá văng ra, trực tiếp lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ hơn người thường của đương kim thánh thượng Kỳ Quan Lệ.

Nhanh như vậy?

Mặt trời vẫn còn chưa có lặn đâu.

Tôn Thanh Chi ngơ ngẩn mà nghĩ như vậy.

Sau đó liền nhìn thấy ---

Ban đầu dũng mãnh vô địch, lấy một địch trăm, hoàng hậu nương nương vừa nhìn thấy bệ hạ, liền lập tức bỏ qua nắm đấm trong tay, nước mắt nhanh chóng mà tụ lại, sau đó liền nhào tới trong lòng ngực nam nhân, "Hu hu hu, bệ hạ, người như thế nào giờ mới đến a? Thần thϊếp sợ quá..."

Chuyện này,

Tôn Thanh Chi: "..."

Chúng tráng hán: ". ..

Hu hu hu, bọn họ cũng sợ quá...
« Chương TrướcChương Tiếp »