- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 94: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (19)
Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 94: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (19)
Có thể nói, đây là lần đầu Kỳ Quan Lệ cảm nhận được, trước kia mấy đại thần bị hắn nói đến mức nghẹn không nói nên lời, không khỏi thở dài cảm thán phong thủy luân chuyển trong lòng, hắn cũng có ngày hôm nay.
Nhưng Kỳ Quan Lệ hắn là ai, hắn có thể bị người khác nói nghẹn đến mức không thể nói sao?
Chỉ trong chốc lát, âm thanh thở dài của hắn liền vang lên, "Hoàng hậu, sao nàng có thể nghĩ như vậy...Ai, chuyện đến mức này, cô cũng không có dối gạt nàng..."
Ninh Tiêu khó hiểu quay đầu.
Lại thấy Kỳ Quan Lệ trực tiếp cầm tay nàng, vẻ mặt khó xử mà mở miệng, "Kỳ thật, cô từ nhỏ có một căn bệnh vẫn luôn ẩn giấu, đó là mù mặt! Nói cách khác từ nhỏ cô căn bản là không phân biệt được khuôn mặt của ai đẹp ai không, mọi người ở trong mắt cô, chỉ có phân biệt nam nữ, không có phân biệt đẹp xấu, bao gồm cả công chúa Trấm quốc đang nhảy múa ở phía dưới."
Ninh Tiêu: "..."
Mẹ nó lại làm mặt manh!
Kỳ Quan Lệ, chàng xem ta giống như nhị ngốc tử sao?
Ninh Tiêu tức giận vừa định mở miệng, Kỳ Quan Lệ đột nhiên lại nắm chặt tay nàng, biểu tình cũng thoáng kích động lên, "Nhưng từ khi cô gặp nàng, chứng mù mặt dường như không chữa đã khỏi, cả thiên hạ chỉ có mình hoàng hậu cô mới có thể phân biệt rõ ràng, có thấy thấy được Tiêu Nhi nàng có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người, không gì sánh kịp, thế gian khó tìm! Cho nên, cô thật sự cảm kích, cuộc đời này đã gặp được Tiêu Nhi!"
Biểu tình của Kỳ Quan Lệ lúc này vô cùng nghiêm túc giống như người bán hồ lô ngào đường dưới chân cầu hướng Tây, Ninh Tiêu thật sự muốn nhịn, nhưng có biện pháp, nàng thật sự là nhịn không được.
Lập tức liền phụt một tiếng bật cười, càng cười âm thanh càng lớn, càng cười càng không kiêng nể gì.
Không nghĩ tới, Ninh Tiêu bên này cười, Kỳ Quan Lệ lại lộ ra một biểu tình bi thương, "Hoàng hậu, cô cùng nàng nói bệnh kín, nàng thế nhưng... Cô thật sự là quá thương tâm!"
"Phốc hạ hạ ha ha ha!"
Ninh Tiêu cười đến nỗi muốn vỗ bàn.
Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, khóe miệng Kỳ Quan Lệ lúc này mới hơi cong cong, cảm thấy tâm của mình cũng sung sướиɠ lên, nhưng trước sau trên mặt đều là biểu tình bi thương.
Thấy vậy, Ninh Tiêu cười đến càng tươi hơn.
Nhưng cũng không biết có phải là do nàng cười quá lớn hay không, thanh âm quá lớn quá làm càn, những người ban đầu còn chăm chú xem công chúa Trấm quốc khiêu vũ, nghe được tiếng cười của Ninh Tiêu, tất cả đều không tự chủ được mà quay qua nhìn Ninh Tiêu, liền thấy được vẻ mặt sủng nịch của hoàng thượng đang ôm hoàng hậu nương nương cười đến nghiêng ngả trong lòng ngực.
Đây là làm sao vậy?
Vị Na Tranh công chúa này biểu diễn buồn cười như vậy sao? Làm sao mà bọn họ không nhìn ra được?
Còn có, bệ hạ không khỏi quá nuông chiều vị hoàng hậu nương nương này đi, hôm nay có sứ giả của Trấm quốc tới vậy mà nàng lại có thể cười đến không hề hình dạng như vậy.
Thật sự là đồi phong bại tục!
Trong đám người này, ánh mắt Kỳ Quan Cẩn không tự giác liền trầm xuống, nhưng Tôn Thanh Chi ngồi bên cạnh hắn khóe miệng lại cong cong lên.
Hiện tại nàng ấy có thể xác định trăm phần trăm hai người đang ngồi trên đài cao thật sự là yêu thương nhau, nguyên nhân chính là vì thật lòng yêu đối phương, nên ngay cả ánh mắt nhìn đối phương mới có thể ôn nhu phát sáng như vậy.
Phải biết rằng loại ánh sáng này nàng vẫn luôn không có nhìn thấy ở Na Tranh công chúa, người vẫn luôn rùm beng rằng mình có bao nhiêu yêu thích với Kỳ Quan Cẩn.
Có thể thấy được, tình yêu vốn dĩ là thứ không thể giấu được, cũng không thể làm bộ được.
Những người khác đối với tiếng cười của Ninh Tiêu cũng tỏ vẻ không sao cả, chỉ là trong lòng chửi thầm, nhưng vị Na Tranh công chúa đang nhảy múa trên vũ đài nháy mắt nghe được tiếng cười đó, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Từ nhỏ, nàng ta vẫn luôn nhận định rằng trên đời này không có nữ nhân nào sẽ xinh đẹp hơn mình, hơn nữa vẫn luôn kiêu ngạo tự kiêu, nhưng là không nghĩ tới, vị hoàng hậu Đại Tế này thế nhưng có thể xinh đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, chỉ nhìn một lát, liền so sánh với nàng ta không nói, mặc dù vừa rồi nàng ta đang nhảy múa nhưng không đồng nghĩa với việc không để ý xung quanh, vị hoàng đến Đại Tế Kỳ Quan Lệ kia đều nghiêm túc mà ngồi chăm sóc nàng.
Rõ ràng đều là vua của một nước, nhưng vẫn có thể hạ thấp thân phận đến mức này, còn có thể làm chuyện ân cần chăm sóc trước mặt bao người.
Nàng ta còn chưa có thấy qua phụ hoàng và huynh trưởng của chiếu cố thê tử của mình như vậy, thật sự là đánh sâu vào thị giác quá mức mãnh liệt.
Hơn nữa vị hoàng đế Đại Tế này bộ dạng lại không hề thua kém so với Kỳ Quan Cẩn, thậm chí trên người còn có hơi thở thần bí khó lường, khiến cho người ta không tự giác được mà muốn khám phá và chinh phục hắn.
Huống chi, mỹ nhân thường hay đổ kị, công chúa Na Tranh quá mức tự phụ lúc này muốn trước mặt Ninh Tiêu mà kiểm tra mị lực của chính mình, để chứng minh nàng ta cũng không quá kém cạnh so với nàng.
Mới nghĩ đến đây, công chúa Na Tranh lập tức nhảy múa càng vui vẻ hơn, đồng thời lục lạc như cổ tay, cổ chân cũng càng vội vàng hơn. Giây tiếp theo, động tác của nữ tử áo đỏ đột nhiên dừng lại, tiếng chuông cũng ngừng lại theo, ngay sau đó nàng ta chậm rãi múa hai nhịp, không biết từ chỗ nào rút ra một bông hồng đỏ tươi, liền cắn ở trên môi, sau đó vỗ nhẹ tay, gót sen nhẹ nhàng mà bước từ trên đài xuống.
Vốn dĩ dựa theo ước định của nàng ta cùng Kỳ Quan Cẩn, lúc này nàng ta đi xuống, sẽ đi đến trước bàn hắn ta, sau đó đem hoa hồng trên miệng gỡ xuống ném cho hắn ta, lại mở miệng cầu hoàng đế Đại Tề thành toàn cho bọn họ, người bình thường sẽ không cự tuyệt, bọn họ cũng sẽ vì vậy mà được như ước nguyện.
Nhưng lúc này công chúa Na Tranh từ trên đài đi xuống, rốt cuộc cũng dừng ý cười, trên mặt Ninh Tiêu lúc này đỏ một mảnh, lúc trước cách xa còn nhìn không rõ lắm, hiện tại đi tới gần, nàng ta liền có thể thấy nàng thiên tư quốc sắc như thế nào, chuyện này khiến cho ban đầu nàng ta còn kiêu ngạo tự đắc trước mặt thê thϊếp của Kỳ Quan Cẩn, nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Nhìn chằm chằm Ninh Tiêu, giống như ma xui quỷ khiến, Na Tranh đang ngậm hoa hồng thế nhưng đi lướt qua bàn của Kỳ Quan Cẩn, tươi cười trên mặt của nam nhân chợt cứng lại, sau đó không thể tin tưởng được mà ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn Na Tranh đi lên đài cao, nhẹ nhàng nhảy múa hai nhịp, liền gỡ hoa hồng trên miệng xuống, lòng đầy mong chờ mà ném mạnh qua chỗ Kỳ Quan Lệ.
Nụ cười trên mặt của nữ tử áo đỏ còn chưa nở rộ, giây tiếp theo, nàng ta liền thấy
Biểu tình của Kỳ Quan Lệ không có một tia biến hóa, lột ra quả vải trong tay, đầu hơi lệch về một bên, tránh thoát đi...Đi qua...Đi...
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Trên mặt Na Tranh là biểu tình không thể tin được.
Người này lại dám...
"Ngươi..."
Nàng ta còn chưa mở miệng.
Kỳ Quan Lệ liền cực kỳ thuần thục mà đem quả vải trong tay bỏ hạt, đem phần thịt trắng tuyết đút vào miệng cho Ninh Tiêu bên cạnh, lúc này mới dùng khăn lau ngón tay, ngẩng đầu lên, "Công chúa đây là có ý gì?"
Giọng nói của nam nhân cực kỳ bình tĩnh, nhưng ánh mắt
Na Tranh trợn mắt há mồm mà nhìn tầm mắt của hắn căn bản không phải là nàng ta, mà là dừng lại ở ở một vị đại thần có chòm râu hoa da^ʍ, nhưng cố tình lời nói lại nhắc đến nàng ta.
Đôi mắt của ngươi rốt cuộc là có biết đang nhìn đi đâu không?
Na Tranh có chút phát điên.
Mà lúc này Kỳ Quan Lệ đang liều mạng mà nhìn đại thần và phu nhân của ông ta, nhìn trời nhìn đất nhưng nhất định là không nhìn mặt của vị công chúa Na Tranh trước mặt này, vừa mới bất quá chỉ mới nói câu người khác dù xinh đẹp, hoàng hậu liền không thuận theo, hiện tại nếu là hắn dám nhìn nàng ta, ở trong mắt Ninh Tiêu, nói không chừng liền thành hai người bọn họ trước mặt nàng, đương trường thành hôn.
Không thể nhìn, nhất định không thể nhìn!
Ninh Tiêu nhìn thấy Kỳ Quan Lệ đang làm ra vẻ như vậy, vội vàng dùng sức mím môi lại, đơn giản nếu là không mím, nàng thật sự là sẽ cười ra tiếng mất.
Kẻ dở hơi này!
Chính là cố ý chọc cười nàng!
Nhưng mặc dù đã cố gắng mím môi, nhưng trên mặt Ninh Tiêu vẫn là ý cười nhè nhẹ.
Mà nụ cười này nháy mắt liền chọc giận Na Tranh công chúa đang đứng trước mặt bọn họ, nữ nhân không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp liền duỗi tay hướng về Ninh Tiêu đang ngồi trước mặt, vừa mở miệng đã nồng nặc mùi thuốc súng, "Bổn công chúa từ khi đến Đại Tề, vẫn luôn nghe nói hoàng hậu nương nương, cầm kỳ thi họa, vũ nhạc lễ ca không gì không giỏi, không biết nương nương có nguyện ý cùng Na Tranh tỷ thí một phen!"
Vừa nghe thấy vị Na Tranh công chúa này to gan lớn mật mà nói như vậy, tay của chúng đại thần ở đây đều run run, nhưng thật ra những vị phu nhân không biết nội tình trên mặt đều là vẻ mặt muốn xem kịch vui, ghen ghét đến nỗi mỗi người đều có cảm xúc.
Đối với Ninh Tiêu từ nhỏ đến lớn đều ở Từ Tâm am, cái gì cũng chưa học qua, chỉ sợ cái gì cũng đều không biết, nữ nhân này chỉ có mình khuôn mặt là có thể mê được đương kim thánh thượng đến thần hồn đảo điên, không thể không nói, trong lòng rất nhiều nữ nhân ở đây đều là âm thầm ghen ghét.
Hiện tại có trò hay để xem, đương nhiên là sẽ không bỏ qua!
Nàng sẽ nhận lời sao?
Nếu như chấp nhận, đường đường là hoàng hậu nương nương một nước, thế nhưng cùng con hát giống nhau, trước mặt mọi người mà nhảy múa, thể diện chính là vứt đi không còn một mảnh. Nhưng nếu là không chấp nhận, vị Na Tranh công chúa này là người của Trấm quốc, không chiến mà hàng, như vậy Đại Tề bọn họ còn có mặt mũi sao!
Ha, thật là một hồi trò hay a!
Nghĩ đến đây, tất cả bọn họ đều âm thầm mà kích động lên.
Đúng lúc này, nhị hoàng tử Trấm quốc, Kỳ Quan Cẩn ban đầu còn đang ngồi đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Chỉ là không đợi bọn họ mở miệng cầu tình, giây tiếp theo con dao nhỏ dùng để lột hạch đào trong tay Kỳ Quan Lệ liền hướng về vẻ mặt không phục của Na Tranh bay qua, vừa vặn đáp chết cổ nàng ta, cũng để lại một vết máu tinh tế, phịch một tiếng thật vang mà rơi trên sàn nhà.
Kỳ Quan Lệ lúc này mới cười nhẹ mà ngẩng đầu lên, "Lỗ tai cô có chút không tốt, công chúa vừa nói cái gì, không bằng lại cùng cô, lặp lại một lần nữa?"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay Kỳ Quan Lệ lại không tự giác mà sờ vào một con dao khác, sát ý trong mắt cũng không thèm che dấu.
Những người khác ngồi dưới đài không thể nhìn thấy, nhưng Na Tranh đứng ở trước mặt hắn làm sao có thể không nhìn ra.
Nàng ta hậu tri hậu giác mà sờ lên cổ của mình, một trận đau đớn truyền đến, vừa mới...Vừa mới người này rõ ràng chính là muốn gϊếŧ nàng ta...
Nhưng là hiện tại, nếu như nàng ta chỉ cần nói không đúng một chút, giây tiếp theo chỉ sợ lưỡi dao sắc bén trong tay hắn có khả năng sẽ xuyên qua yết hầu của nàng ta!
Lớn như vậy, từ trước đến này nàng ta đều là được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua một chút khổ sở nào, lần đầu đối diện với cái chết, lập tức dưới chân liền mềm nhũn, cả người đột nhiên té ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cánh môi nhấp nháy, nhưng trước sau cũng không nói một chữ nào.
Thấy vậy, nhị hoàng tử Trấm quốc còn tưởng muội muội mình bị thương rồi liền lập tức đứng dậy, "Bệ hạ thứ tội, hoàng muội không có ý gì, mong bệ hạ bao dung!"
"Nếu là cô không bao dung?"
Kỳ Quan Lệ câu môi cười nói.
"Khẩn cầu bệ hạ thứ tội!"
Giọng nói của nhị hoàng tử càng thêm thành khẩn, nhưng trong lòng cũng không biết đã lật đi lật lại Na Tranh mà mắng bao nhiêu lần rồi, đồ ngu xuẩn, còn tưởng rằng đây là Trấm quốc sao, trở về hắn nhất định ở trước mặt phụ hoàng mà cáo trạng nàng ta!
Còn có, hắn còn nhớ rõ là, muội muội này của hắn không phải đang cùng với Cẩn vương điện hạ củi bốc lửa cháy sao? Như thế nào...
Một bên Kỳ Quan Cẩn nhìn Na Tranh tê liệt ngã trên mặt đất, cảm giác khuất nhục chưa bao giờ có nháy mắt liền này lên trong lòng, thậm chí so với lúc Ninh Tiêu gả cho người khác còn muốn khuất nhục hơn trăm lần!
Na Tranh! Kỳ Quan Lệ!
Nam nhân siết chặt nắm tay.
"Cô..."
Mới nói đến đây, thân mình Kỳ Quan Lệ chợt lung lay, giây tiếp theo
Cả người đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vết máu dừng lại trên người Na Tranh cách đó không ха.
"A."
Nàng ta chợt thét chói tai.
"Bê ha!"
"Hộ giá!"
"Bệ hạ!"
Nụ cười của Ninh Tiêu đang ngồi bên cạnh Kỳ Quan Lệ nháy mắt liền đông lại.
Kỳ Quan...Lệ...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 94: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (19)