"Phốc, phốc ha ha ha...ưm!"
Ninh Tiêu bên này vừa mới dùng khăn tay lau khô mũi của mình, quẫn bách đến nỗi lau đến mặt đỏ bừng mới buông khăn xuống, liền lập tức nghe thấy tên cẩu Kỳ Quan Lệ đang ở ngồi ở phía sau không chút lưu tình mà cười to.
Ninh Tiêu thẹn quá hóa giận liền đem khăn tay trong tay mình vứt xuống, xoay người giống hổ đói về mồi mà bổ nhào vào Kỳ Quan Lệ đang nửa nằm trên giường, duỗi tay dùng lực mà bưng kín miệng hắn lại.
"Không được cười, không được cười, chàng lại cười, lại cười!"
"Um, um, ha ha ha..."
Mặc dù là miệng đã bị bàn tay kia bưng kín, nhưng Kỳ Quan Lệ vẫn như cũ cười không kiêng nể gì.
Hai người bọn họ vẫn cười mà không phát hiện có gì không ổn, nhưng cung nữ và thái giám đứng bên ngoài lại canh giữ cũng điện lại ngạc nhiên hoảng sợ mà nhìn nhau.
Vừa nãy rõ ràng chỉ có mình hoàng hậu nương nương một mình một người vào trong tẩm điện, à không, trong lòng ngực còn ôm một con mèo nhỏ màu đen không biết từ nơi nào chạy tới, bệ hạ bị nhốt ở ngoài, cũng không có tiến vào.
Vậy vấn đề hiện tại là, tiếng cười truyền từ tẩm điện nương nương rốt cuộc là của nam nhân nào?
Như thế nào lại có nam nhân đây?
Tưởng tượng đến chuyện này, một đám thái giám cung nữ hầu hạ sắc mặt đều trắng bệch, mấy người nhát gan, trực tiếp hô hấp dồn dập, hai mắt trợn lên trên, một bộ mắt không thấy tai không nghe.
Đơn giản là, bọn họ vây quanh tẩm điện đến kín mít, căn bản là không có thấy bệ hạ đi vào, nhưng hiện tại lại xuất hiện tiếng cười của nam nhân, cái này còn không phải là hoàng hậu nương nương hồng hạnh xuất tường, thì còn có thể là cái gì! Lấy thủ đoạn của bệ hạ, nương nương có thể sống được hay không bọn họ không biết, nhưng cái đầu này của bọn họ chắc chắn là giữ không nổi rồi, không chỉ có như vậy, mà còn là chết không toàn thây!
Xong rồi, bọn họ xong rồi, thật sự xong rồi...
Cái chết đến gần, đám người này cũng không rảnh lo cái gì gọi là phép tắc quy củ, một người trong đó xụi lơ trên mặt đất, những người theo sau cũng lần lượt nằm liệt xuống.
Mà lúc này Kỳ Quan Lệ không biết mình đã gây ra nghiệt lớn gì vẫn như cũ cười không ngừng, cười đến mức Ninh Tiêu muốn hộc máu, không hề nghĩ ngợi mà bốp bốp một ngụm, cắn trên cằm của hắn.
"A đau!"
"Um..."
Trong điện truyền đến hai tiếng kinh hô, tẩm điện bên trong lại lần nữa an tĩnh xuống, một đám cung nữ thái giám nằm liệt dưới đất nghe thấy hai tiếng kinh hô này, đối với bọn họ mà nói, không khác gì Từ thần đang tới gần.
Cửa điện bên trong từ từ được đẩy ra "Ách!"
Một tiểu thái giám trong đó trực tiếp hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh, những người khác vẫn là bộ dáng tỉnh táo, hận không thể tự mình bất tỉnh, rốt cuộc tận mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương cùng với gian phu, bọn họ còn có đường sống sao.
Sau đó, tất cả cùng nhìn thấy một đôi ủng màu đỏ và hồng bước ra.
"Không còn sớm, truyền thiện đi, cô đói bụng."
Giọng nói của Kỳ Quan Lệ chậm rãi vang lên.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy trên cằm của người nọ có hai dấu răng thật sâu...Bệ hạ, đi theo phía sau hắn vẻ mặt khó chịu, là hoàng hậu nương nương môi sưng đỏ.
Chúng cung nữ thái giám: "..."
Tình nhân của ngài đâu?
Còn có, bệ hạ ngài là chuồn êm vào khi nào?
Hù chết chúng tiểu nô tài! Oa...
Nhìn đám cung nữ thái giám trước mặt một bộ khóc không ra nước mắt, Ninh Tiêu hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, tiến lên hai bước, nhéo sau eo Kỳ Quan Lệ một cái.
Lập tức, người này liền quay đầu, cũng không biết là hắn làm như thế nào, thế nhưng hai mắt lập tức liền nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vô tội mà nhìn nàng lên án, dáng vẻ khả ái làm người đau lòng, trực tiếp khiến cho Ninh Tiêu căn bản là nhịn không được.
Đồ không biết xấu hổ, còn dám bán manh với nàng!
Vừa thấy Ninh Tiêu buông lỏng tay, Kỳ Quan Lệ liền vội vàng đem Ninh Tiêu ôm vào trong lòng ngực, “Liền biết Tiêu Nhi đau lòng cô!”
Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu.
Trong lòng Ninh Tiêu đã sớm bị này ba chữ spam!
Nhưng tốt xấu cũng xem như hai người bọn họ đã hòa hảo với nhay như lúc ban đầu.
Mười ngày sau đó, có thể là bởi vì chuyện tiếp đãi sứ giả của Trấm quốc, trong cung ngoài cung không ngừng bận rộn lên, chỉ trừ bỏ Ninh Tiêu cùng Kỳ Quan Lệ xem như không có việc gì cùng nhau nằm liệt ăn uống, ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài ngắm hoa xem chim, cuộc sống đều thích ý hơn so với ai khác.
Mà viên đá quý kia cũng được Ninh Tiêu sai người dùng vòng cổ xấu vào, đeo ở trước ngực.
Đối với quan hệ của Kỳ Quan Lệ và mèo nhỏ, Ninh Tiêu vẫn luôn không có mở miệng hỏi, đối phương cũng không có ý tứ giải thích, bất quá ở trước mặt nàng trước sau đều không có ý tứ che giấu, chỉ kém chọc thủng thêm một tầng giấy cửa sổ.
Kỳ Quan Lệ không vội, Ninh Tiêu tự nhiên là càng không vội.
Nhưng là hai người bọn họ không vội, Kỳ Quan Cẩn sau khi biết được nguyên nhân cái chết của phụ hoàng và mẫu phi mình lại vội vàng mỗi ngày, nội tâm bị dày vò không có người nào có thể hiểu được.
Mắt thấy yến tiệc chào mừng trong cung sắp diễn ra, bên trong mật thất, Kỳ Quan Cẩn nhìn thuộc hạ đang quỳ rạp xuống trước mặt hắn, lúc này mới trầm giọng mở miệng, "Đồ ta sai các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Hồi bẩm chủ thượng, sớm đã chuẩn bị tốt. Dược này gọi là "bảy ngày say", hương vị có chút ngọt, trộn lẫn với rượu sẽ khiến cho nó càng thêm dịu, không thể phát hiện ra được, dùng trâm bạc không thể kiểm tra ra, mặc dù vậy nhưng cũng cần phải có một khoảng thời gian dược mới phát tác."
"Bảy ngày say? Rất tốt!"
Kỳ Quan Cẩn một bên siết chặt nắm tay, sau đó lại mở miệng, "Sai người đến truyền tin cho Tần ma ma đến mật thất một chuyến!"
"Vâng!"
Người nọ vừa chuẩn bị lui ra, Kỳ Quan Cẩn lại dường như nghĩ đến cái gì, trực tiếp liền gọi hắn, "Từ từ..."
"Đúng vậy."
"Nghe nói phu nhân và hoàng hậu nương nương cảm tình vô cùng tốt, ngươi đưa lỗ tai lại đây..."
Kỳ Quan Cẩn nhỏ giọng phân phó, dán bên tai thị vệ bắt đầu thì thầm.
Kỳ Quan Lệ người này quá mức tà môn, đám ngao khuyển kia lại quá mức điên cuồng, cho nên hắn cần thiết phải chuẩn bị bằng cả hai tay!
10 ngày này có người tỉ mỉ mà tính kế, có người lại không chút nào để ý cứ vậy mà trôi qua.
Rất nhanh, cung yến chào đón sứ giả Trấm quốc liền đến.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, thân là để hậu, Kỳ Quan Lệ và Ninh Tiêu lúc này mới khoan thai đến muộn, sau đó ở trước mắt bao người, ngồi ở trên đài cao cao kia, từ trên cao mà nhìn xuống mọi người phía dưới.
Kỳ thật, vốn dĩ dựa theo quy củ, yến tiệc này nên là tách ra nam nữ, chúng quan lớn quý tộc thì đi theo Kỳ Quan Lệ đến chỗ nam quyền mà ngâm thơ đối đố, thưởng thức ca vũ, phu nhân của quan viên bên này thì đi theo Ninh Tiêu đến bên nữ quyến xem cầm kỳ thi họa, ngắm hoa nghe diễn.
Nhưng cố tình, Kỳ Quan Lệ lại không phải là một quân vương thích tuân thủ nguyên tắc, càng đừng nói bảo hắn và Ninh Tiêu tách ra. Vì thế trực tiếp vung tay lên, cái gì mà nam quyến nữ quyến, đại gia ta đều đem tất cả gộp lại, muốn đem hắn và hoàng hậu tách ra, không có cửa đâu!
Lúc này mới mặc kệ là quan viên đại thần hay là gia quyến, tất cả cùng tụ tập tại đây.
Sau khi tất cả thỉnh an Kỳ Quan Lệ và Ninh Tiêu xong, yến tiệc chào mừng cũng liền bắt đầu.
Mở màn là tiết mục ca vũ vô cùng náo nhiệt----
Tiếng ca còn văng vẳng bên tai, vũ đạo tinh diệu tuyệt luân, chỉ tiếc là ở đây không ai chú ý đến một màn ca vũ này, tất cả một hai đều không dấu vết mà nhìn hai người đế hậu trên đài cao.
Ngươi nói bọn họ vì cái gì mà nhìn xem.
Còn không phải là bởi vì, khoảng thời gian gần đây chuyện của tiểu miêu cũng đã bị bại lộ trước mặt Ninh Tiêu, cho nên khi hai người bọn họ ở chung cũng càng trở nên thân mật khăng khít hơn.
Có câu cậy sủng mà kiêu.
Kỳ Quan Lệ quá sủng, Ninh Tiêu không tự giác mà kiêu lên.
Hai ngày hôm nay, thậm chí một ít quả khô, mứt quả, điểm tâm cũng đều đợi Kỳ Quan Lệ lột vỏ, cầm lấy đưa tới miệng, Ninh Tiêu mới bắt đầu há miệng ăn. Lúc này, toàn bộ tâm tư của Ninh Tiêu đều đặt trên người ca vũ trên đài, nên một chút cũng không có cảm thấy hành động của mình có gì bất thường.
Không nghĩ tới, chúng phu nhân đại thần, thậm chí những đại thần mỗi ngày lâm triều đều bị cảnh ân ái của bọn họ làm cho miễn dịch, lúc này cũng không nhịn được kinh ngạc mà há to miệng.
Này vẫn là người thô bạo, bạo quân gϊếŧ người không chớp mắt của bọ họ sao?
Quỷ nhập thân đi!
Nhưng phía dưới những nữ nhi của các đại thần lại không nghĩ như vậy, một người hai người tất cả đều lộ vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ mà nhìn lên hai người đang ngồi trên cao, chuyện mà cả đời một nữ nhi muốn là gì, còn không phải là tìm một người đối với các nàng toàn tâm toàn ý, phu quân ôn nhu săn sóc sao.
Nhưng từ trước đến nay các nàng đều không nghĩ tới, hôn quân Kỳ Quan Lệ thế nhưng lại đối đãi với hoàng hậu của hắn như vậy...
Chưa kể đến, hắn lại còn tuấn mỹ vô song, trong lúc nhất thời, tâm tư của các thiếu nữ đều ngo ngoe rục rịch.
Phía dưới mọi người, chỉ có một người là đang nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu, trong mắt đều là cay nghiệt độc ác.
Từ khi Phù Nhi của bà ta vào cung, vẫn luôn không có động tĩnh gì, đến bây giờ thậm chí sống hay chết cũng không biết, nhưng nhìn thấy hôn quân sủng tiểu tiện nhân này như vậy, nghĩ cũng biết nhất định là Phù Nhi sống không tốt, đáng thương cho Phù Nhi của bà ta, còn những sáu tháng, chẳng lẽ Phù Nhi của bà ta thật sự phải làm nhân trệ sao?
Ninh Quốc công phu nhân dùng sức cắn cắn môi.
Mà lúc này ngồi ở một bên khác Kỳ Quan Cẩn không chớp mắt mà nhìn Kỳ Quan Lệ đem ly rượu độc mà hắn đã chuẩn bị tốt uống vào, ánh mắt lóe lên, lúc này mới đem lực chú ý đặt trên người Ninh Tiêu, chẳng qua mới liếc mắt nhìn được một cái, một ánh mắt lạnh như băng đột nhiên phóng tới dừng trên người hắn.
Kỳ Quan Cẩn vội không ngừng mà cúi thấp đầu xuống, hắn nhịn, chỉ cần nhịn hết hôm nay.
Ngôi vị hoàng đế, Ninh Tiêu, quyền lực...
Toàn bộ đều sẽ thuộc về hắn.
Hắn muốn Kỳ Quan Lệ phải khóc lóc ngồi xem hắn cười đến cùng.
Kỳ Quan Cẩn siết chặt nắm tay.
Đúng lúc này, người xem duy nhất ở đây Ninh Tiêu bỗng nhiên liền phát ra một tiếng kinh hộ.
Nghe vậy, mọi người theo âm thanh nhìn lại, cũng không biết là lúc này tiết mục đã đến đâu, đột nhiên liền lộ ra một đóa hoa sen vô cùng lớn, sau đó phịch một tiếng âm thanh của pháo hoa vang lên, một người mặc váy áo đỏ rực, nữ tử dùng sa che mặt từ nhụy hoa bên trong vừa nhả vừa đi ra, cổ tay, cổ chân đều mang theo lục lạc, theo điệu múa của nàng, tiếng chuông không ngừng vang lên, nữ tử để chân trần, sau khi từ hoa sen nhảy xuống, cũng không biết là làm như thế nào, mũi chân điểm trên mặt đất một cái, một đóa hoa sen nháy mắt liền nở rộ, bộ bộ sinh liên, đây chính là bộ bộ sinh liên.
Một màn này thật sự là đẹp không sao tả xiết!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người vừa mới còn kinh ngạc nhìn phương thức ở chung của Ninh Tiêu và Kỳ Quan Lệ nháy mắt liền bị nữ tử này hấp dẫn.
Thấy phản ứng của mọi người phía dưới, Ninh Tiêu đầu tiên là quay đầu qua nhìn về phía Kỳ Quan Lệ bên cạnh.
Lại thấy hắn một chút cũng không xem điệu múa của nữ tử phía dưới, hai mắt trước sau đều nhìn nàng mà cười tủm tỉm.
Thấy hắn như vậy, Ninh Tiêu liền ngồi sát vào một chút, "Nếu là thần thϊếp đoán không có sai, nữ tử đang nhảy múa phía dưới khẳng định là vị Na Tranh công chúa đến đây hòa thân, xem bộ dạng, dáng người này, nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân a, đem nàng ấy nhường cho Kỳ Quan Cẩn, chàng không hối hận?"
"A, người khác dù xinh đẹp, ở trong mắt ta, đều không thể so được với nửa phần nhan sắc của nàng, có gì phải hối hận?"
Kỳ Quan Lệ thâm tình mà chân thành.
Nghe vậy, Ninh Tiêu mỉm cười: "Nói như vậy..."
Chợt sắc mặt bỗng dưng biến đổi----
"Chàng đây là thừa nhận nàng ta lớn lên xinh đẹp? Ta liền biết, hừ!"
Kỳ Quan Lệ: "..."